“Hóa ra là vậy.” Hòa thượng ngồi cạnh giếng, phun vỏ hạt dưa: “Tiểu thư nhà giàu trong kinh thành biến mất, các thí chủ lo vị thí chủ đó bị nhốt ở đây nên mới vào xem thử.”

“Chứ không huynh nghĩ ai thèm chạy đến miếu hòa thượng này làm gì?” Khúc Linh Nhi chọc hòa thượng: “Còn không, cho xin ít đi.”

Hòa thượng nắm một vốc hạt dưa trong ngực ra đưa y, hai người ngồi xuống cạnh giếng vừa cắn vừa buôn chuyện.

Hòa thượng nói: “Thế thì các thí chủ đoán nhầm rồi, chùa chúng tôi không có cô nương nào thật mà, người bị nhốt dưới kia là Tống Phàm. Nghe nói lúc trước hắn từng giết không ít người rồi, ban đầu chúng tôi định giết luôn, nhưng trụ trì nói người xuất gia phải có lòng từ bi, thế nên mới nhốt xuống giếng.”

“Nhưng rõ ràng Tống Phàm đang ở kinh thành mà?” Khúc Linh Nhi nhíu mày: “Tống Phàm huynh bảo có phải cái tên nhìn mặt thiếu đòn bẩm sinh, tối ngày cười như thằng ngu không?”

“Đấy chứ đâu nữa!” Hòa thượng kia vỗ đùi cái “đét”: “Thí chủ bảo hắn ở thành Trường An?”

Khúc Linh Nhi gật đầu.

“Thế rốt cuộc thứ bên dưới là gì?!” Hòa thượng đứng bật dậy, rũ vỏ dưa trên người: “Tôi đi gọi người đến, tiện có người làm chứng luôn!”

“Này…” Khúc Linh Nhi vội gọi hắn lại.

Hòa thượng tưởng y sợ, bèn xua tay: “Đừng sợ, tôi đi rồi về ngay.”

Khúc Linh Nhi xòe tay với hắn: “Xin thêm ít hạt dưa.”

Hòa thượng: “…”



“Hoàng Uyển Nhi?”

Tô Sầm nương ánh lửa quan sát người trước mặt, thân hình gầy gò, tóc tai xõa xượi, trông có vẻ rất sợ lửa. Nàng xua tay lùi lại, đến khi không còn đường lui mới dán vào vách đá co người lại, vùi đầu vào cánh tay.

Tô Sầm nghĩ nàng ở dưới giếng lâu vậy rồi có lẽ sợ lửa thật, bèn tắt ống đánh lửa đi, đợi mắt mình quen với bóng tối mới từ từ bước lên, hỏi: “Em là Hoàng Uyển Nhi đúng không? Anh em bảo tôi đến tìm em.”

Nghe thấy cậu nhắc đến “anh”, người nọ mới khựng lại, từ từ ngẩng đầu nhìn Tô Sầm, lặp lại: “Anh…?”

“Anh em, Hoàng Miễn đấy, em còn nhớ không?” Trông người này có vẻ không được tỉnh táo, nhưng một người bị nhốt dưới đáy giếng tối hù này suốt sáu tháng thì e là không bình thường nổi. Tô Sầm không dám kích thích nàng, thử bước gần, chỉ cần Hoàng Uyển Nhi có biểu hiện chống cự cậu sẽ dừng lại ngay.

“Anh.” Hoàng Uyển Nhi lặp lại, nhưng lần này không phải câu nghi vấn nữa, câu chữ cũng rõ ràng hơn.

“Còn phụ thân em, Hoàng Đình nữa.” Tô Sầm lấy đôi bông tai phỉ thúy ra: “Đây là của em đúng không?”

Ngón tay Hoàng Uyển Nhi nhúc nhích, lại không dám vươn ra. Tô Sầm đặt hoa tai lên một tảng đá cạnh nàng, mãi lâu sau Hoàng Uyển Nhi mới dè dặt cầm lấy, siết chặt trong tay.

Không biết bao lâu sau, tiếng khóc khẽ khàng vang lên trong hang động trống trải, âm thanh rất nhỏ nhưng cả người nàng cùng run rẩy, là tiếng nghẹn ngào kìm nén, chịu đựng, nhưng lại không thể khống chế để phát ra.

Tô Sầm bình tĩnh lại đợi Hoàng Uyển Nhi khóc xong mới vươn tay về phía cô: “Tôi đưa em về nhà.”



Hòa thượng kia nhanh chóng gọi người đến, một nhóm người đầu trọc vây quanh giếng thò đầu vào, Khúc Linh Nhi thì vừa canh giếng vừa cắn hạt dưa, tay thủ sẵn Khổng Tước Linh, ai dám bước lên sẽ liều mạng luôn.

Hòa thượng lúc trước lại gần, nói: “Thí chủ này, chúng tôi không có ác ý mà, hắn đã xuống tới nơi rồi, chúng tôi cũng không thể bịt giếng lại được, cậu canh chặt vậy làm gì?”

“Huynh còn bảo không có ác ý? Chiêu ác như bịt giếng cũng nghĩ ra rồi kìa!” Khúc Linh Nhi hung dữ trợn mắt: “Dù hôm nay người Tô ca ca đưa lên là Hoàng Uyển Nhi hay đại ma đầu, chúng tôi đều phải đưa đi!”

Hòa thượng kia không dám tỏ vẻ gì trước mặt mọi người, nhưng trong lòng lại rất sung sướng, đưa đi, đưa đi nhanh lên! Sau này hắn không cần canh giữ ở đây lúc nửa đêm nữa.

Đang lúc giằng co, dây thừng dưới giếng bỗng dịch chuyển, Tô Sầm đứng bên dưới gọi tên Khúc Linh Nhi.

Khúc Linh Nhi lập tức quay người lại nhìn xuống giếng, suýt khóc vì mừng: “Tô ca ca, huynh còn sống hả!”

Tô Sầm: “…” Tại sao tôi không thể sống cơ?

Cậu và Hoàng Uyển Nhi đứng dưới giếng vô cùng khó xử, từ lúc nãy Hoàng Uyển Nhi nắm tay cậu xong vẫn không chịu buông ra. Khúc Linh Nhi lại không thể kéo cả hai người cùng lúc, dù có kéo được cậu cũng không dám mạo hiểm, lỡ như đứt dây giữa chừng thì rơi xuống sẽ là hai xác ba mạng… Lúc nãy cậu mới phát hiện Hoàng Uyển Nhi đã có mang, cậu không dám hỏi là con ai, sợ kích thích Hoàng Uyển Nhi, nhưng cũng đoán được đại khái rồi.

Nhưng bây giờ Hoàng Uyển Nhi kiên quyết không buông tay, chỉ cần cậu có dấu hiệu hơi buông ra thì Hoàng Uyển Nhi sẽ túm lại. Tô Sầm cũng không ngờ một cô nương bé nhỏ thế này lại khỏe thế, siết tay cậu đau điếng.

Đi cũng không được, không đi cũng chả xong. Tô Sầm nhíu mày, dịu giọng khuyên lơn: “Uyển Nhi, anh em ở trên kia, chúng ta lên đó sẽ được gặp anh thôi, được không?”

Nghe thấy “anh” Hoàng Uyển Nhi mới từ từ thả lỏng, Tô Sầm vội vàng rút tay ra, cầm dây thừng thắt nút lại. Hoàng Uyển Nhi có thai không thể buộc dây vào hông được, Tô Sầm đành phải cho nàng ngồi lên dây, còn quấn thêm hai vòng vào nách cho chắc chắn, xác nhận nút thắt sẽ không tuột rồi mới hét lên: “Linh Nhi, kéo!”

Khúc Linh Nhi xắn tay áo lấy sức, sau đó gồng mình kéo ròng rọc… nhưng một lúc sau, y từ bỏ, không thể kéo được…

Cũng chỉ còn cách chai mặt nhờ hòa thượng kia thôi, vừa rồi y cứng bao nhiêu thì lúc này ton hót bất nhiêu, hoàn toàn không biết da mặt là gì.

May mà hòa thượng kia không so đo với y, hắn khạc nước bọt vào hai tay rồi hét “hây da”, sau đó từ từ kéo dây thừng lên.

Bây giờ Khúc Linh Nhi không lo mấy hòa thượng này giở trò nữa, y sáp lại đám hòa thượng, choàng vai bá cổ người ta: “Có muốn cược xem chút nữa là cô nương hay đại ma đầu được kéo lên không?”

Mấy hòa thượng nhìn nhau, cuối cùng một người chắp tay với Khúc Linh Nhi: “Người xuất gia chúng tôi không được cá cược.”

“Sao các huynh không được làm gì hết thế? Tôi không cược gì lớn đâu, thì… một hạt phật châu đi, nếu tôi thắng các huynh cho tôi một hạt, tôi mà thua thì cho các huynh một hạt.” Khúc Linh Nhi nôn nóng: “Nhanh nào, sắp kéo lên rồi kìa.”

Các hòa thượng lại nhìn nhau, vẫn chưa quyết định được, hòa thượng đang kéo dây kia vừa kéo hì hục vừa nói: “Tôi cược, tôi cược đại ma đầu, nặng thế này sao là cô nương được!”

Mấy hòa thượng khác nghe vậy thì nhao nhao: “Chúng tôi được đại ma đầu!”

Khúc Linh Nhi khóc không ra nước mắt: “Mấy huynh ăn gian!”

Đám hòa thượng trêu Khúc Linh Nhi không dám chơi, đến khi kéo lên tới nơi thì ai nấy cùng trố mắt.

Nhất là hòa thượng dẫn đầu kia, hắn run tay, suýt thả lại người xuống giếng.

“Là… là cô nương thật hả?”

Mấy hòa thượng lập tức ầm ĩ lên, rõ ràng lúc thả xuống là nam, sao giờ kéo lên lại là nữ? Thế đại ma đầu lúc trước đi đâu rồi? Tại sao cô nương này lại xuống giếng?

Khúc Linh Nhi từ buồn thành vui, chạy lên ôm Hoàng Uyển Nhi, không ngờ mùi trên người của Hoàng Uyển Nhi xộc lên làm y suýt nôn.. Có là ai ở dưới giếng sáu tháng cũng không thơm tho được hết.

Hoàng Uyển Nhi nhìn quanh, toàn là đầu trọc, không có anh nàng, còn có thể một người không biết từ đâu ra chạy đến ôm nữa. Hoàng Uyển Nhi kích động, gào thét vùng ra muốn chạy.

Khúc Linh Nhi hết cách đành nhanh tay tháo dây, cố chịu mùi chua thối trên người Hoàng Uyển Nhi mà không dám thả tay.

Đến khi Tô Sầm được kéo lên Hoàng Uyển Nhi mới bình tĩnh lại, nàng sợ hãi núp sau lưng Tô Sầm, nắm tay cậu không chịu buông.

Khúc Linh Nhi trút được gánh nặng, đi thu chiến lợi phẩm từ các hòa thượng. Các hòa thượng đành phải hậm hực tháo phật châu, mỗi người đưa y một hạt.

Đang ồn ào nói chuyện thì tiếng chuông bỗng vang lên. Tất cả cùng dừng lại.

“Sao lại đánh chuông vào giờ này?”

“Có chuyện gì rồi?”

Tiếng chuông “coong coong” từng hồi vang vọng trong rừng trúc, tất cả cùng nín thở chờ đợi, nhưng tiếng chuông vẫn vang mãi chẳng dừng, từng tiếng như nện vào trong tim.

Đến khi chuông dừng, mọi người mới hoàn hồn, có người hỏi: “Gõ mấy tiếng thế?”

Có người nói nhỏ: “Tám mươi… hay chín mươi nhỉ?”

“Một trăm lẻ tám lần.” Tô Sầm đềm từng tiếng một: “Ý là gì thế?”

Các hòa thượng sững lại, đồng loạt quỳ xuống.

Hòa thượng cầm đầu nói: “Trụ trì… viên tịch rồi…”



Tô Sầm dẫn Khúc Linh Nhi và Hoàng Uyển Nhi theo các hòa thượng về chùa, dọc đường đi chỉ có tiếng bước chân nặng nề, không ai nói chuyện.

Tô Sầm không thể hiểu nổi, ban ngày trụ trì Tuệ Không còn khỏe mạnh sao giờ tự dưng viên tịch rồi? Không biết an ủi các hòa thượng thế nào, cậu đành phải đi phía sau lẳng lặng suy nghĩ.

Họ gặp Lý Thích và Kỳ Lâm trước cửa Tàng Kinh Các, bên cạnh còn có hai thi thể… Một là trụ trì Tuệ Không, một người nữa mặc đồ đen, Tô Sầm không nhìn ra là ai.

Tô Sầm gật đầu với Lý Thích, e là phải đợi hai bên về tổng hợp lại mới biết được tối nay đã có chuyện gì, mà giờ vẫn chưa phải lúc.

Lý Thích nhướng mày nhìn ra sau Tô Sầm.

Suốt dọc đường, Hoàng Uyển Nhi vẫn nắm tay Tô Sầm không buông, Tô Sầm chỉ có thể để nàng nắm, bây giờ vẫn chưa bỏ ra.

Tô Sầm thót tim, thầm nghĩ “toi rồi”…

Mấy hòa thượng thấy thi thể của trụ trì đều ngồi xếp bằng xung quanh, bắt đầu tụng chú vãng sanh. Các hòa thượng coi nhẹ cái chết, coi con người chết đi là giải thoát, có thể dỡ bỏ mọi nghiệp chướng vãng sanh miền Cực Lạc. Nhưng Tô Sầm vẫn nghe thấy tiếng nức nở kìm nén xen giữa tiếng tụng kinh.

Tô Sầm dắt Hoàng Uyển Nhi đến bên cạnh Lý Thích, có lẽ vì khí thế của hắn mạnh mẽ quá, Hoàng Uyển Nhi rất sợ, nàng siết tay Tô Sầm như muốn rút gân nghiền xương cậu.

Tô Sầm khẽ nhíu mày, chưa kịp nói gì thì Lý Thích đã trừng mắt với người phía sau: “Bỏ ra.”

Hoàng Uyển Nhi rùng mình, đơ ra một lúc rồi im lặng buông tay.

Tô Sầm dở khóc dở cười xoa tay, biết Lý Thích có ích vậy cậu đã không phải chịu khổ suốt đường rồi.

“Trụ trì bị người áo đen giết sao?” Tô Sầm hỏi.

Lý Thích lắc đầu: “Trước khi hắn kịp ra tay đã chết rồi. Tự cắt đứt kinh mạch, chắc là tự sát.”

“Tự sát?” Tô Sầm kinh ngạc: “Đang yên đang lành sao lại tự sát?” Nhớ lại chuyện Hoàng Uyển Nhi, Tô Sầm nói nhỏ: “Chẳng lẽ biết chuyện của mình lộ rồi nên tự sát trốn tội?”

“Trụ trì Tuệ Không là cao tăng đắc đạo.” Lý Thích nhìn thi thể trước mặt với biểu cảm yên bình, rời xa phàm tục: “Câu cuối cùng trụ trì để lại trước khi chết là: ‘Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục’.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play