Cảm xúc một khi bộc phát thì không thể kiểm soát được nữa, Mục Hy đem tất cả uất ức đau thương vốn kiềm nén trong lòng bấy lâu hoá thành nước mắt "giải thoát" hết tất thảy ra bên ngoài.

Kết quả đêm đó cô lại phát sốt lần này sốt cao không có cách nào giảm, Triệu Thần Huân rạng sáng mùng hai tết vội vã đưa cô nhập viện.

"Phu nhân chỉ là nhiễm lạnh quá lâu cộng thêm tâm lý quá mức căng thẳng và kích động cho nên phát sốt là điều hiển nhiên, truyền dịch xong thì ổn cả thôi."

Vị bác sĩ trung niên nghiêm túc nói với Triệu Thần Huân vẫn luôn ngây người bên cạnh giường Mục Hy.

Chỉ thấy anh gật đầu phất tay ý bảo ông ta đi ra ngoài, vị bác sĩ kia cũng không nhiều lời liền đi ra ngoài đóng cửa lại dành không gian riêng cho hai người.

Triệu Thần Huân ngắm nhìn Mục Hy ngủ say trên giường bệnh, sắc mặt cô giờ đây đã xanh xao tái nhợt vì sốt cao khó chịu mà đôi mày thanh tú đều nhíu chặt, anh đau lòng đưa tay xoa lên giữa trán cô.

"Hy Hy, anh xin lỗi."

Anh cũng không biết từ lúc nào đã yêu cô trong toan tính được mất thế kia, dẫu biết cô có nỗi khổ tâm dẫu biết cô không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài anh vẫn nhẫn tâm dùng chiêu trò thao túng tâm lý cô.

Đúng! Tất cả chuyện hôm nay đều là do anh cố ý, cố ý ở trong điện quan âm lâu hơn, cố ý giả vờ nghe di động để rời đi, bởi vì anh đã sớm phát hiện Triệu Hoành đi theo bọn họ.

Anh cần phải kiểm chứng một vài điều, bởi vì đêm 28 tết kia Mục Hy mất kiểm soát đã khiến lòng anh lo lắng trùng trùng.

Từ trước đến nay anh đều thương cô chiều cô đến mức hiện tại cô gần như là ỷ lại vào anh, cho nên việc anh sử dụng chiêu trò "bạo lực lạnh" thì cô trong lúc tâm lý lung lây nhất chắc chắn sẽ không chịu đựng được.

Và hiển nhiên anh đã nắm bắt cơ hội thành công khiến cô áp lực đến mức phải bộc phát tất cả cảm xúc và tâm sự trong đáy lòng.

Giờ đây những điều muốn biết anh đã biết, nhưng mà nhìn cô suy yếu nằm trên giường bệnh thế này anh quả thật là hối hận rồi.

"Hy Hy, anh sai rồi."

Từ trong cơn mơ màng nóng bức Mục Hy dường như nghe thấy tiếng anh ray rứt thì thầm, cô chậm rãi hé mắt ra mờ mịt nhìn anh.

"Thần Huân..."

Triệu Thần Huân đang cúi đầu nắm tay cô nghe thế liền ngẩng đầu lo lắng hỏi:

"Em thấy sao rồi?"

Mục Hy mấp máy môi không có chút sức nắm tay anh thì thào nói:

"Ôm."

Triệu Thần Huân gượng cười nằm lên giường ôm lấy cô vào lòng.

"Anh ở đây, em ngủ đi."

Mục Hy nằm trong vòng tay anh khẽ hít hít mũi, mềm mềm hỏi:

"Anh có còn giận em?"

Trái tim Triệu Thần Huân co thắt anh khẽ hít vào một hơi nói:

"Anh không có giận em, bây giờ không sau này tuyệt đối cũng không."

Mục Hy nhắm mắt cọ cọ vào cổ anh nói:

"Anh hứa đấy nhé?"

"Anh hứa!"

Triệu Thần Huân nói xong cũng không nghe thấy cô nói gì nữa anh cúi xuống nhìn thì ra cô đã thiếp đi rồi, khẽ đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn anh lẩm bẩm nói:

"Hy Hy, chỉ lần này thôi. Sau này anh tuyệt đối sẽ không lừa gạt em nữa, tha thứ cho anh."

Nhiều năm về sau khi Mục Hy tỉnh táo suy nghĩ lại chuyện này thì chỉ hận không thể đánh chết chú già nhà mình.

Và hiển nhiên Triệu Thần Huân cũng là bị vợ đuổi ra khỏi phòng ngủ ở sofa suốt một tháng vì cái tội mưu mô xảo quyệt.1

Quay lại hiện tại.

Ở một quán bar náo nhiệt trong căn phòng bao tràn đầy khói thuốc lá, bên trong phòng có hai người đang ngồi đối diện nhau.

Người đàn ông đang hút thuốc kia diện mạo khá dữ tợn bởi vì trên mặt hắn có một vết sẹo dài và hắn chỉ còn độc nhất một con mắt lăm lăm lệ khí.

"Chuyến hàng lần này cậu làm rất tốt."

Hắn ta cười khà khà khiến cho vết sẹo nhăn nhúm lại trong càng ghê rợn, Triệu Hoành ngồi đối diện hắn ta nhàn nhã nhấp một ngụm rượu vang cười đáp:

"Việc anh giao, tôi nào dám lơ là."

"Ha ha ha, cậu cứ khiêm tốn thật không uổng tôi nhìn trúng cậu hả?"

Nói rồi hắn ta cười phá lên, Triệu Hoành chỉ mỉm cười không đáp gì thêm.

"À, chuyện cậu nhờ tôi. Đã xong cả rồi đi kiểm tra chút đi."

Ánh mắt Triệu Hoành loé lên một tia hưng phấn hiển nhiên đây mới là điều mà anh ta cần đêm nay.

"Cảm ơn anh, tôi đi trước."

Gã một mắt kia nhẹ phất tay liền có một gã đàn em bước ra dẫn đường cho Triệu Hoành, Triệu Hoành nhẹ gật đầu với gã một mắt rồi cất bước rời đi.

Quán bar về đêm vô cùng náo nhiệt truỵ lạc, Triệu Hoành được người dẫn đến tầng cao nhất của quán bar đi vào một căn phòng đã sớm có người canh gác.

Vừa bước đến cửa thì bên trong có một gã đàn ông đi ra, tinh thần gã đó trong vô cùng sảng khoái thấy Triệu Hoành chỉ nhẹ cười gật đầu đưa một USB qua cho Triệu Hoành rồi rời đi.

"Các người ở bên ngoài đi."

Triệu Hoành nói rồi tự mình mở cửa bước vào trong, vừa bước vào một mùi hương kì lạ đã ập vào mũi không khỏi khiến anh ta nhíu mày.

Đi thêm vài bước vào trong đã thấy một cô gái loã thể rũ rượi nằm trên giường ánh mắt tuyệt vọng đến thê lương.

"Cảm thấy thế nào?"

Cô gái kia ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Hoành vẻ mặt đại biến không dám tin vào mắt mình.

"Là anh!"

Triệu Hoành cười cợt đá tấm chăn lên che cơ thể khiến anh ta có chút chướng mắt kia.

"Bất ngờ không? Ha ha ha..."

"Khốn nạn!"

Cô gái kia như phát điên mặc kệ bản thân không mặc quần áo cũng muốn nhào qua đánh Triệu Hoành, nhưng lại bị anh ta tàn nhẫn tát cho một bạt tai ngã sấp ra giường.

"Đừng có làm giá trước mặt tôi, chơi ma túy, bán *** tập thể, cô nghĩ mình tốt đẹp lắm sao!"

"Nhưng đó là do anh bẫy tôi!"

Cô gái kia điên tiết hét lên, Triệu Hoành cũng chỉ cười nhạt đưa một cái USB lên huơ huơ.

"Vậy thì sao nào? Cô làm gì được tôi?"

"Anh, thằng khốn! Mày muốn gì hả!"

Nhìn cô gái kia càng điên loạn Triệu Hoành lại càng cười thích chí.

"Đơn giản thôi, dự án Tịch Hy Biệt Uyển tôi muốn cô làm tay trong cho tôi."

Cô gái kia thoáng chốc ngẩn người không dám tin tin nhìn Triệu Hoành chằm chằm.

"Anh điên rồi! Làm như thế nếu mọi chuyện phanh phui thì tôi còn đường sống sao?"

Triệu Hoành nhún vai đem USB cất vào túi, nói:

"Chuyện đó là chuyện của cô, còn hiện tại nếu cô không chịu hợp tác thì tôi sẽ phát tán clip lên mạng. Cô chọn đi."

Cô gái kia bất lực ngồi nghệch ra đó, nước mắt tuôn ra như mưa căm hận nhìn Triệu Hoành.

"Anh vĩnh viễn cũng không bằng Thần Huân, đồ khốn nạn!"

Nụ cười trên môi Triệu Hoành dần nhạt nhòa, anh ta khẽ cụp mắt che đi tia tàn nhẫn trong đáy mắt.

"Cô biết không, tôi rất ghét khi bị so sánh với chú ta."

Anh ta vừa nói vừa cởi thắt lưng xuống thoáng chốc khiến cô gái kia dựng đứng cả gai ốc vội vàng lùi vào trong.

"Anh muốn làm gì?"

Triệu Hoành nhoẻn môi cười không trả lời, chỉ thấy anh ta không nương tay quất mạnh thắt lưng lên người cô gái kia.

"A...!"

"Những kẻ thích so sánh thế này rất nên bị phạt."

Thoáng chốc trong căn phòng chỉ còn sót lại tiếng thét thất thanh của cô gái cùng tiếng cười đầy hưng phấn của Triệu Hoành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play