"Lúc nhỏ còn không biết ai đem nến pháo cầm trên tay nằng nặc bắt anh đốt cho chơi, rõ là sợ mà vẫn ham vui lắm."

Mục Hy bị nhồi nhét hai cái túi chườm nóng trong người không vừa ý mà vặn vẹo người, ngước mắt mờ mịt nhìn anh.

"Có sao ạ?"

Tại sao cô không nhớ nhỉ?

Triệu Thần Huân khẽ cụp mắt đem một cây nến pháo đốt lên đem nhét vào tay cô.

"Lúc ấy em còn nhỏ nên không nhớ đâu."

Nhưng thật ra anh đã giấu đi một nửa câu chuyện, sau khi anh đốt nến pháo cho cô xong thì cô đã chạy đi tìm Triệu Hoành mất rồi.

Mục Hy nhận lấy nến pháo huơ huơ trên không vài cái cười híp mắt đem nó nhét vào tay anh.

"Vậy giờ em chia cho anh chơi, không được nói em lúc nhỏ keo kiệt đâu nhé!"

Triệu Thần Huân nhìn nến pháo nở rộ trong tay khẽ bật cười đem cô kéo vào lòng mình.

"Bây giờ em là của anh, còn cần chia sao?"1

Mục Hy bĩu môi cũng vươn tay ôm chặt lấy eo anh.

Lúc này không biết là ai hô lên:

"Đến giờ, đến giờ rồi! 5, 4, 3..."

Mục Hy nôn nao chui ra khỏi vòng tay Triệu Thần Huân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cũng lẩm bẩm đếm theo mọi người.

"2, 1, 0... Happy..."

Lúc cô chuẩn bị hét lên Happy new year thì môi đã bị Triệu Thần Huân ngậm lấy.1

Bất ngờ cô mở to hai mắt lại chạm phải ánh mắt nhu tình của anh, Mục Hy khẽ ngây ngẩn nhắm mắt lại ôm chặt lấy anh hơn.

"Happy new year!"

Mọi người hô hào mừng rỡ, trên bầu trời đồng thời cũng là từng chùm pháo hoa nở rộ sáng rực.

Bên tai là tiếng nói cười mà sát gần bên cô là hơi thở thân thuộc của anh đang bao bọc cả linh hồn cô.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, Triệu Thần Huân khẽ tách khỏi môi Mục Hy nhìn thấy cô vẫn nhắm mắt anh khẽ bật cười tựa trán lên trán cô khàn khàn nói:

"Chúc em một năm vui vẻ bình an, cùng anh trải qua thêm một năm nữa."1

Mục Hy mở mắt, ánh mắt long lanh nước mỉm cười nhìn anh.

"Vậy em chúc anh, mãi mãi có được em."1

Triệu Thần Huân bật cười ôm cô vào lòng đáp:

"Được, cảm ơn lời chúc của em."

Mục Hy thoả mãn tựa đầu vào ngực anh, khẽ thì thầm:

"Thần Huân, em ước gì khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại ở đây."

Gia đình của cô, người cô yêu thương, tất cả đều vui vẻ bên nhau không có sóng gió hay tai ương nào cả.

Triệu Thần Huân hơi nhíu mày suy tư sâu xa dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, đáp:

"Em không cần ước, sau này anh sẽ biến những ngày bình thường trở thành những ngày vui vẻ cho em. Chịu không?"

Mục Hy ở trong lòng anh cười khẽ.

"Được."

Nhưng Triệu Thần Huân không thấy, khoé mắt cô lặng lẽ rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.

Đúng vậy, sau này đều sẽ là những ngày vui vẻ!

"Này! Hai người bớt phát cơm chó có được không hả? Tết đến nơi rồi tha cho tớ đi!"

Tạ Liên Hoa không biết ở sau lưng hai người từ khi nào đang hì hục cắt bánh kem nhưng vẫn không quên lên tiếng phản bác.

Mục Hy rời khỏi vòng tay Triệu Thần Huân chống nạnh đi đến chỗ Tạ Liên Hoa.

"Sao nào, cậu có giỏi thì cùng anh tớ phát cơm chó đi! Ở đó kêu ca làm gì!"

Tạ Liên Hoa định đưa đĩa bánh kem cho cô liền rụt tay về hung dữ nói:

"Con bé chết tiệt này!"

"Ây dô! Xem xem giọng điệu giống chị dâu mình rồi đấy!"

Mục Hy vui vẻ trêu ghẹo Tạ Liên Hoa chọc cho cô tức đến trợn mắt.

"Mồm mép em ngày càng sắt nhọn nhỉ?"

Giang Trầm đi đến cạnh hai người bất đắc dĩ nói, Mục Hy hết nhìn cái bánh kem trên bàn lại nhìn Giang Trầm cô cười hì hì nói:

"Giờ anh mới biết thì hơi muộn rồi anh trai à!"

Dứt lời cô liền bóc một tay toàn bánh kem muốn trét lên mặt Giang Trầm, nhưng tiếc là Giang Trầm có phòng bị liền tóm gọn lấy cô.

"Nhóc con, chiêu này của em cũ rồi."

Mục Hy thất bại nhưng vẫn không có ỉu xìu như Giang Trầm nghĩ, chỉ thấy cô cười ranh mãnh cái miệng nhỏ hét lên.

"Chồng ơi, cứu em!"

Giang Trầm lúc này mới chợt nhớ ra phe địch còn có một người, muốn thả tay Mục Hy ra thoát thân nhưng đã muộn.

Một đĩa bánh kem nhỏ soẹt một cái liền úp thẳng vào mặt anh, Triệu Thần Huân phủi phủi tay kéo Mục Hy ra sau lưng mình cười cười nhìn Giang Trầm cả mặt đều trắng bệch toàn bánh kem.

"Ngại quá, vợ con trên hết bạn bè xếp sau."1

Giang Trầm đưa tay vuốt mặt tức đến bật cười chỉ vào mặt Triệu Thần Huân mắng.

"Nhưng mẹ nó, tôi là anh vợ cậu!"1

Giang Trầm trực tiếp vớ lấy bánh kem muốn úp vào mặt Triệu Thần Huân nhưng anh nhanh chân né đi, còn rảnh rỗi nói với Mục Hy.

"Bà xã, hậu phương giao cho em."

Rồi nhấc chân chạy đi, Giang Trầm giận sôi máu cầm theo bánh kem rượt Triệu Thần Huân khắp nhà.1

Mục Hy nhìn mà cười đau cả bụng, vẩy tay nói với theo.

"Chồng ơi, anh yên tâm nhé!"

Nói rồi cô liền hướng thẳng tới Tạ Liên Hoa nở một nụ cười rất thiện chí.

"Chị dâu tương lai, tớ đến chúc tết cậu đây."

Tạ Liên Hoa trợn mắt nhìn bàn tay toàn bánh kem của Mục Hy đang hưởng tới mặt mình, cô nàng cũng nhanh tay đem đĩa bánh còn lại trên tay mình nhào qua sáp lá cà với Mục Hy.

"Vậy để chị đây xem cậu có bản lĩnh không! Xem đây!"

Giang Phùng và Mục Vân đứng trước đống lửa xông đất, hai vợ chồng tựa vai nhau nhìn bọn họ đùa nghịch mà không khỏi cười lắc đầu.

Giang Phùng cảm khái nói:

"Thật là năm nào cũng như thế này, một lát phải đi tắm cho xem."

Mục Vân cười ý vị, tiếp lời ông:

"Không hẳn, năm nay khác mấy năm trước. Giờ đội hình được chia đều hơn rồi."

Giang Phùng nghe lời vợ nhìn Mục Hy đang đè Tạ Liên Hoa trét bánh kem, Giang Trầm thì chạy đến muốn giúp nhưng lại bị Triệu Thần Huân đánh lén.

Ông bật cười ra tiếng, đưa tay ôm vai Mục Vân.

"Ừ! Một nhà 6 người 3 đội, rất đều!"1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play