Triệu lão gia mắt thấy là hai vợ của Triệu Thần Huân đến thì cười tít mắt vẩy vẩy tay gọi.

"Tiểu Hy đến thăm ta à! Mau lại đây ngồi đi con."

Mục Hy thu lại hàn ý trong đáy mắt mỉm cười sải chân đi đến chỗ Triệu lão gia, Triệu Thần Huân bị cha già bơ đẹp lại ngơ ngác nhìn Mục Hy thả tay mình ra tự mình đi trước.

Hơi nhướng mày anh có chút bất lực mà đi theo sau Mục Hy ngồi xuống.

Sau khi an vị Mục Hy đem bó hoa xinh xắn trong tay đưa qua cho Triệu lão gia, ngọt ngào nói:

"Con tặng người bó hoa ạ."

Triệu lão gia vui vẻ nhận lấy khen.

"Ồ hoa tươi quá, con có lòng rồi."

"Sống hơn 40 năm tôi chưa thấy con dâu nào tặng ba chồng hoa hồng cả."

Lâm Huyên ngồi đối diện châm chọc một câu, Mục Hy chỉ lạnh nhạt liếc nhìn bà ta.

Tuy bề ngoài vẫn trang điểm kỹ càng nhưng vẫn không thể che hết nét tiều tụy trên gương mặt Lâm Huyên.

Mục Hy biết rõ người đàn bà bề ngoài đoan trang này bên trong là cái đức hạnh gì, nên cô cũng không có ý nhún nhường cười nhạt nói:

"Hoa là Thần Huân tự tay trồng em chỉ muốn hái vài đoá để tặng ba hiếu kính thôi, thế cũng không được sao ạ?"

Mục Hy vừa nói vừa hướng ánh mắt vô tội nhìn về phía Triệu Thần Huân, Triệu Thần Huân mỉm cười đưa tay ôm eo cô trấn an.

"Em có lòng là được, hoa do anh tự tay trồng ba chắc chắn sẽ không chê. Đúng không ba?"

Nói rồi anh quăng một ánh mắt uy hiếp cho cha già, Triệu lão gia nhìn mà chỉ hận đem bó hoa đập lên mặt anh nhưng vì nể mặt con dâu nhỏ nên ông chỉ đành ngậm cười nói:

"Đúng đúng, ta cũng nghe nói từ lâu thằng nhóc này có một vườn hoa hồng rất đẹp. Cũng là nhờ có tiểu Hy con nên ta mới có cơ hội ngắm hoa đây."

Triệu lão gia nói chen vào trấn an Mục Hy nhưng Lâm Huyên lại không ý định bỏ qua dễ dàng như vậy chỉ nghe bà ta hừ lạnh một tiếng châm chọc nói:

"Kết hôn gần một tháng mới biết đường chạy về thăm ba chồng! Cũng hiếu kính thật nhỉ?"

Ánh mắt Triệu Thần Huân khẽ nheo lại muốn mở miệng đáp lại Lâm Huyên thì tay đã bị Mục Hy âm thầm vỗ hai cái.

Chân mày Triệu Thần Huân khẽ cau lại nhưng cũng không nói gì, anh chỉ tựa lưng vào ghế để lại "chiến trường" cho cô.

Mục Hy nhìn anh cười cười, tự tay châm trà cho Triệu lão gia rồi rót cho hai người mỗi người một tách lúc này mới chậm rãi hướng về Triệu lão gia nói:

"Là do con không biết cách sắp xếp công việc nên chậm trễ thời gian về thăm ba, nếu con mà vô công rỗi việc giống chị dâu đây thì tốt biết mấy ạ, ngày nào cũng có thể chạy về bồi ba chơi cờ giải sầu."

Lời nói của Mục Hy trong bông có giấu kim, còn chưa đợi Triệu lão gia trả lời Lâm Huyên đã tức giận trào phúng.

"Làm một con hát mà cũng tự hào ghê nhỉ?"

Sao bà không nghe ra Mục Hy đang đâm chọc bà vô công rỗi nghề cũng không có thường xuyên về thăm ba chồng chứ!

Mục Hy nhàn nhạt nhấp một ngụm trà cười khẽ một tiếng, ánh mắt như có như không liếc nhìn Triệu Hoành vẫn im lặng từ nảy đến giờ.

"Chị dâu à chị nói như thế em là người trong nhà nghe vào còn có thể châm chước chấp nhận không so đo với chị, chứ mà để người khác nghe được còn không phải để họ chê cười con dâu trưởng Triệu gia suy nghĩ quá mức hẹp hòi sao?"

Nhìn sắc mặt ngày càng vặn vẹo của Lâm Huyên, Mục Hy càng nói càng thích ý.

"Mà em nhớ không lầm bạn gái của Triệu Hoành bây giờ cũng là một con hát như em nhỉ?"

Lâm Huyên bị Mục Hy chọc tức đến mặt mày xanh mét, bà ta đập bàn quát lên:

"Mục Hy! Đồ con nít ranh..."

"Đủ rồi, bà ầm ĩ như thế còn ra thể thống gì?"

Triệu Thần Dật đúng lúc quát lên ngăn chặn tiếng mắng chửi phía sau của Lâm Huyên, ông ta liền quay sang tươi cười nói với Mục Hy.

"Hy Hy con đừng chấp nhặt với bà ấy, già rồi nên nói năng không giữ mồm giữ miệng đó mà."

Nhìn nụ cười hoà ái của Triệu Thần Dật mà Mục Hy cảm thấy thật buồn nôn, bên eo lại bị ai đó ôm chặt lấy Triệu Thần Huân vốn ngồi ngã lưng ra sofa bỗng chốc ngồi thẳng lưng đem Mục Hy ôm vào lòng.

Ánh mắt anh trầm tĩnh như cười như không mà nhìn Triệu Thần Dật.

"Anh cả Hy Hy là em dâu anh, em nghĩ anh nên thay đổi xưng hô đi thì hơn."

Nụ cười hoà ái trên mặt Triệu Thần Dật bỗng chốc sượng trân, Triệu Thần Huân cũng không thèm để ý ông ta anh liền quay sang nói với Lâm Huyên đang căm giận trừng trừng nhìn Mục Hy bên cạnh.

"Còn nữa chị dâu à, Hy Hy gả vào nhà này để làm vợ em chứ không phải để chị tùy ý trách móc. Em hy vọng sau này ít nghe đi những lời khó nghe đại loại như con hát khi nảy của chị được chứ!"

Giọng nói anh vẫn đều đều không rõ vui buồn nhưng nghe vào tai Lâm Huyên lại khiến bà ta cảm thấy áp lực tựa ngàn cân.

Ở Triệu gia bà ta có thể ngang ngược tùy hứng nhưng khi đối diện với đứa em chồng cách mình hơn 10 tuổi này bà ta vẫn không tự chủ mà kính sợ.

"Chú nói nặng lời rồi, tài ăn nói của thím út cũng không kém cạnh ai làm sao có thể bị người khác chèn ép."

Triệu Hoành vẫn luôn sâu xa mà nhìn Mục Hy lúc này mới cười cười trả lời Triệu Thần Huân.

Triệu Thần Huân cũng không có mù mà không thấy ánh mắt của anh ta, chỉ là anh nhịn xuống càng ôm chặt Mục Hy hơn yêu chiều mà vuốt tóc cô.

"Hy Hy tính tình hoạt bát ăn nói cũng lanh lợi, cô ấy tuổi nhỏ nên không thể chấp nhặt được."

Khoé môi Triệu Hoành co rút, ý Triệu Thần Huân là Mục Hy còn nhỏ nên bọn họ phải nhường nhịn cho cô sao?

Mà Mục Hy ngồi trong lòng Triệu Thần Huân cũng có chút muốn ngửa mặt nhìn trời, thì ra trong mắt ông chú cô lại bé bổng thế kia a!

Triệu lão gia biết hai thằng con mình cùng cháu trai không được hoà thuận cho lắm, nhưng sao ngay cả hai đứa con dâu cũng vừa gặp mặt đã không đứa nào chịu thua đứa nào thế kia?

Chút vui vẻ hôm nay cũng bị tình cảnh trước mắt quét sạch, Triệu lão gia nghiêm mặt đem gậy trong tay nện xuống đất trầm giọng quát:

"Mấy đứa là đến thăm ta hay đến đấu võ mồm? Đều là người một nhà không nói móc nhau thì ăn cơm không ngon sao?"

Thấy lão gia tử đã tức giận không ít mọi người đều nhất tề im lặng không lên tiếng, cũng may người làm đúng lúc đi lên thông báo đã chuẩn bị xong cơm tối mới khiến không khí đỡ căng thẳng.

Mục Hy tự nhận mình nhỏ tuổi nhất ở đây nên làm ra vẻ ngọt ngào đáng yêu chậm chạp tiếm đến đỡ lấy Triệu lão gia, nhẹ giọng nhận lỗi.

"Là con không hiểu chuyện nên ăn nói không lựa lời làm người tức giận, ba đừng giận con nhé để lát con nấu chè hạt sen cho người bồi tội được không ạ?"

Được dỗ ngọt sắc mặt Triệu lão gia dần hòa hoãn hơn, giả bộ tức giận liếc Mục Hy một cái.

"Chè hạt sen thì không cần, con có thể thường xuyên về thăm già này là ta vui rồi."

"Vâng ạ, sau này con sẽ cùng Thần Huân thường xuyên về thăm người."

Nói nói cười cười Mục Hy chậm rãi dìu Triệu lão gia đi vào phòng bếp, Triệu Thần Huân nhìn bóng dáng hai người cũng cảm thấy rất vui vẻ mà đứng lên đi theo sau.

Để mặc lại một nhà ba người Triệu Hoành mỗi người một sắc mặt ngồi đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play