“Tiêu Chí Khiêm…” Lúc này Tiêu Chí Khiêm giống như một con thú hoang vừa được thả khỏi lồng nhốt, bị nhốt đã lâu nên có chút vội vàng hấp tấp, có hơi căng thẳng, hơi lo lắng được mất.

Anh thầm nghĩ sẽ làm hết khả năng để khiến cô sung sướng, kích thích sự nhạy cảm của cô, trong lúc cơ thể cô không ngừng biến hóa tìm được chút yên lòng.
Để anh biết, cô thật sự đã quay về, cô đang sống sờ sờ trước mặt anh.
Anh cần dùng cách mạnh mẽ này để chứng minh.
Tuyết Chi mặc khá nhiều quần áo, nhanh chóng bị anh lột từng lớp một, tuy là giữa phòng có lắp máy lạnh nhưng mà mồ hôi đã chảy dài.
Anh không hề dùng kỹ xảo gì, âm thầm dùng phương thức phong thủy nhất.

Nhưng mà anh lại thấy phải trân trọng cô, không dám dùng lực quá mạnh.

Rất mâu thuẫn nhau, vì kìm nén nên mồ hôi trên trán đã chảy dài thấm ướt khuôn mặt đẹp trai của anh.
Trên ngực truyền đến sức nóng khiến toàn thân Tuyết Chi như bị lửa đốt, không nhịn được lấy tay đỡ lấy.

Hai tay vô thức xen vào tóc anh nắm thật chặt, phát ra tiếng rên rỉ khiến người khác mặt đỏ tim đập nhanh: “Ừm…”
Trước đây Tiêu Chí Khiêm không hề hứng thú chuyện nam nữ, thậm chí là cho dù đứng trước những hình ảnh khiêu gợi anh cũng không có phản ứng! Ai biết được sau khi gặp được Tuyết Chi thì mọi thứ đều thay đổi.

Muốn cô, muốn mạnh mẽ yêu cô, ý nghĩ này khiến anh thật sự khó kiềm chế.
Tiêu Chí Khiêm cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, thân hình rắn chắc dưới ánh đèn mờ ảo chiếu lên giống như màu mật ong chói mắt, trong mỗi lỗ chân lông rỉ ra mồ hôi, tràn ngập mùi vị thoang thoảng của tình dục.
Anh ôm chặt lấy Tuyết Chi, không ngừng hôn cô thở dốc…
Dục vọng của Tuyết Chi như chiếc thuyền nhỏ dập dờn lung lay trên sóng dữ, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị ngập trong biển sâu.
Cô càng muốn nhiều hơn.
“Tiêu Chí Khiêm…” Biết anh khó chịu, Tuyết Chi quan tâm nói thầm vào tai anh: “Tiêu Chí Khiêm, anh có thể…”

Tiêu Chí Khiêm thương yêu hôn lên môi cô, xương quai xanh của cô, cố gắng khắc chế lắc chế lắc đầu: “Em rất mệt mỏi, lát nữa tắm nước nóng xong thì ngủ sớm đi.”
Mặc dù đã nhiều ngày không được ăn thịt nhưng cũng phải chịu đựng căm phẫn vượt qua, lần này gặp lại cô thì toàn bộ tâm trạng cũng lao nhanh hơn, dục vọng càng đứng mũi chịu sào, lúc này thật sự vô cùng khó chịu.

Nhưng mà anh không muốn làm cô mệt, anh biết rõ là một khi anh không kiêng dè cẩn thận đến thì cô sẽ không chịu nổi.
Nhìn vẻ nhẫn nhịn của anh, anh vì cô mà chịu đựng tất cả, cô đều nhìn thấy, Tuyết Chi cảm thấy trong lòng ngọt ngào, nhón chân lên hôn nhẹ vào môi anh: “Sau này em sẽ bồi thường.”
Tiêu Chí Khiêm cong cong môi, chóp mũi chạm chạm vào cô: “Anh sẽ lấy lãi.”
Sợ cô cảm lạnh, anh cầm quần áo mặc lại lên người cô, xoay người đi vào phòng tắm, xả nước nóng tắm cho cô.
Sau khi tắm nước nóng thoải mái, Tiêu Chí Khiêm đặt cô ngồi trước bàn trang điểm, sấy tóc cho cô, Tuyết Chi dựa vào anh, bỗng nhiên nói rằng: “Em quên chưa gọi điện thoại cho tiểu Hải, em muốn nói cho nó biết là Ngọc Diệp đã về rồi, Tiểu Hải nhất định sẽ rất vui.”
“Bọn họ sẽ nói.” Giọng anh có vài phần lười biếng, chỉ cần có cô ở bên anh lại là Tiêu Chí Khiêm thờ ơ với mọi việc, chỉ quan tâm đến một mình cô.
Tuyết Chi lại hỏi: “À đúng rồi, ba em sao rồi?”
Anh lạnh nhạt nói: “Xuất viện rồi.”
Mặc dù anh nói rất thờ ơ, nhưng mà Tuyết Chi cũng nghĩ đến, nhất định ba rất lo lắng.
Anh đưa tay đan vào tóc cô, dịu dàng sấy tóc, có khi còn mát xa da đầu cho cô, Tuyết Chi thoải mái buồn ngủ: “Mộc Mộc thì sao, đứa bé kia sao rồi?” Mất đi cha mẹ, một đứa bé như Mộc Mộc rất khó có thể chịu đựng được nỗi đau như vậy.

Không biết vì sao Tuyết Chi lại cảm thấy rất thân thiết với Mộc Mộc.”
“Không biết.” Tiêu Chí Khiêm thành thật trả lời.
Ngoại trừ tất cả những gì liên quan đến Tuyết Chi thì anh đều thờ ơ, tất nhiên là cũng không quan tâm đến đứa nhỏ kia.
Tuyết Chi cười cười: Đi theo Tiểu Hải, chắc là nó cũng ổn.”
Sau đó anh cúi đầu đặt cằm trên đỉnh đầu cô, ngưng mắt nhìn cô trong gương, nhẹ nhàng nói: “Vì sao em không hỏi anh thế nào?”
Tuyết Chi nhíu mày, cong khóe môi, xoay người ôm lấy thắt lưng tinh tế của anh: “Tiêu Chí Khiêm, em rất nhớ anh.” Trong ba ngày này, không lúc nào cô không nhớ anh, chỉ cần nhớ anh thì trong lòng vô cùng đau đớn.
Tiêu Chí Khiêm tắt máy sấy, cúi người ôm cô: “Đừng mơ rời xa anh, anh sợ anh sẽ làm ra những việc mà đến anh còn thấy sợ.”
Tuyết Chi không nói gì, cô nhớ rõ cụ Hình đã nói, ông ấy nói, trong lòng Tiêu Chí Khiêm có một ác ma…

Cô ôm chặt anh: “Không, sẽ không đi nữa.” Chỉ cần có em ở đây, cô sẽ không để anh trở thành tù binh của ác ma.
Sẽ không.
Ban đêm, cô gối trên cánh tay của Tiêu Chí Khiêm, lưng dựa sát vào ngực anh, nhưng có lẽ vì ban ngày ngủ quá nhiều nên bây giờ không ngủ được, người đàn ông phía sau từ từ thở đều.
Từ lúc cô mất tích đến giờ, đây là giấc ngủ yên ổn nhất của anh.
Nghe tiếng hít thở đều của anh, cô cũng nhắm mắt lại…
Trong lúc cô nhắm mắt lại, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Trong giây phút cô chớp mắt kia, cô nhìn thấy Tiêu Tuyệt.
Mặc dù anh ta giống hệt với Tiêu Chí Khiêm, nhưng mà cô liếc mắt đã có thể nhận ra anh ta! Đôi mắt tà khí chèn ép người khác lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.

Lạnh như băng, giống như cô thiếu nợ anh ta từ kiếp trước, cả đời này cô cũng không trả hết…
Tiêu Tuyệt… Anh ta giống như là cơn ác mộng của cô.
Tuyết Chi xoay người, vùi đầu vào lòng Tiêu Chí Khiêm.

Tiêu Chí Khiêm theo bản năng ôm chặt cô, giống như là cảm nhận nỗi sợ của cô, tưởng là cô đã gặp ác mộng, anh dùng một tay vỗ vỗ lưng cô.
Ngửi mùi đặc trưng của anh, cuối cùng Tuyết Chi cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Nhưng mà cô không dám nhắm mắt lại, rất sợ lại nhìn thấy người đàn ông đáng sợ kia…
Lúc Tuyết Chi tỉnh lại, Tiêu Chí Khiêm đã rời giường, đã đặt quần áo mà cô cần ở bên cạnh, Tuyết Chi nhìn thấy thì nở nụ cười.

sau khi rửa mặt thay đồ, Tiêu Chí Khiêm cũng đã vào phòng.
“Đi ăn sáng thôi, sau đó chúng ta về nhà.”

Nghe được anh nói “về nhà”, Tuyết Chi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tiêu Chí Khiêm kéo tay cô đi ra khỏi phòng.

Lúc đi đến nhà hàng, tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ, thấy hai người vào thì đều mỉm cười.

Chị Điềm niềm nở: “Tuyết Chi, lại đây ngồi.”
Tuyết Chi và Tiều Chí Khiêm đi đến ngồi, mọi người cùng nhau ăn sáng xong thì chuẩn bị rời khỏi Australia.
Trong lúc đăng ký, Thạch bỗng nhiên hỏi: “Ông Hình đâu?”
Tiểu Cường trả lời: “Ông Hình nói sẽ không về với chúng ta, ông ấy có việc phải làm.”
Đinh Khiên tiếp lời: “Thạch Thạch, không phải anh không biết ông Hình thế nào, ông ấy chỉ xuất hiện vào những lúc có chuyện thôi, bình thường muốn thấy bóng dáng ông ấy rất khó.”
Thạch gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi.”
Sau mười mấy giờ bay rốt cuộc bọn họ cũng đã về tới thành phố A.

Mặc dù đã khuya nhưng mà cha con họ Trương vẫn chờ ở đó.

Ngoài sân bay, xe ZF, xe cảnh sát, còn cả Hải Thiên Đường , cả hắc bạch lưỡng đạo còn xếp thành hai hàng.

Lúc nhìn thấy Tuyết Chi thì hai người bước ra đón, ôm chặt lấy cô.
Trương Hồng Khánh kích động đến mắt đỏ ngầu: “Tuyết Chi, có bị thương không?”
Tuyết Chi vội vàng nói: “Không sao, con không sao.

Ba, ba thì sao, sức khỏe ba thế nào? Đã khỏe hơn chưa?”
“Ba cũng không sao rồi.”
Hai ba con đứng cạnh nhau ôn chuyện, Trương Thịnh Hải liếc mắt thì thấy Ngọc Diệp ngồi trên xe lăn được chị Điềm đẩy ra, giây phút nhìn thấy cô ta, trong lòng Trương Thịnh Hải nói không nên lời.
“Đoàn Đoàn…” Cậu bước đến ngồi xổm xuống cầm chặt tay cô.
Ngọc Diệp muốn nói gì đó nhưng dường như nghẹn lại trong cổ họng, chỉ cười cười với với cậu, đưa tay chạm vào gò má cậu.

Chị Điềm vội vàng nói: “Chúng ta đi trước đã, về đến nhà rồi nói.”
Mọi người lần lượt lên xe, vì Trương Hồng Khánh có thân phận đặc biệt, không thể thân cận với Hải Thiên Đường quá, khi nhìn thấy con gái mình bình an rồi thì yên tâm trở về.
Những người khác thì về đến Đường Hằng Nguyên, Nghê Thư nhận được tin thì lập tức chạy đến nơi này, khám bệnh cho Ngọc Diệp.
Tầng 39 vô cùng sôi nổi, chị Điềm và Thạch xuống bếp, chuẩn bị cho mọi người ăn khuya.

Mà Tuyết Chi và Tiêu Chí Khiêm và cả Trương Thịnh Hải đang ở trong phòng của Ngọc Diệp, căng thẳng nhìn Nghê Thư.
Nghê Thư kiểm tra xong thì nhíu mày nói: “Cô ấy bị gãy xương rất nhiều chỗ.

Không được nối xương kịp thời, nhưng mà…” Cô ta ngừng lại rồi nói: “Nhưng mà xương đã có dấu hiệu tự nối liền… Như là đã được tiêm thuốc gì đó…”
“Là cái gì?” Trương Thịnh Hải vội vàng hỏi.
Nghê Thư lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa biết, tôi cần lấy máu của cô ấy về để xét nghiệm.”
Thạch nhíu lông mày, suy nghĩ rồi nói: “Có khi nào liên quan đến loài thực vật đã từng được nghiên cứu trên đảo không?”
Tuyết Chi ngẩn ra, lập tức nhớ đến rễ cây khổng lồ kinh khủng kia, không kìm được rùng mình.
Nghê Thư hỏi rõ xem đó là loại cây gì, giống như là nghĩ ra gì đó, nếu thật sự là do những điều đó thì Ngọc Diệp cũng xem như là chó ngáp phải ruồi, trong họa có phúc.

Chỉ là vấn đề còn phải đợi xét nghiệm xong đã, lỡ như bệnh tình có chuyển biến thì không ổn.
Trương Thịnh Hải trông chừng bên giường của Ngọc Diệp, không dám lơ là chút nào, sờ sờ gương mặt tái nhợt của cô ta, chân mày nhíu chặt lại.

Chị Điềm đến bảo mọi người ra ngoài ăn khuya, Trương Thịnh Hải không muốn ăn nên ở lại chăm sóc cho Ngọc Diệp.
Mọi người đến phòng bếp, tất cả mọi người đã ngồi sẵn ở đó.
“Đường chủ, ngồi xuống đây, đây là chỗ trống!” Đinh Khiên nhiệt tình bắt chuyện, lại bị mẹ anh ta gạt sang một bên: “Không có mắt như vậy, hèn gì chỉ mãi lái máy bay! Cút sang một bên, để Tuyết Chi ngồi ở đây!”
Đinh Khiên bĩu môi, ngoan ngoãn nhấc mông nhường chỗ cho Tuyết Chi.
Xem cách mà mẹ anh ta bạo lực với mình, sau này ngay cả anh ta lái máy bay cũng kho.
Cảm nhận được bầu không khí thân mật này, trong lòng Tuyết Chi cảm thấy rất thoải mái, ở đây giống như ngôi nhà thứ hai của cô, cho dù cô không phải là thành viên của Hải Thiên Đường nhưng cũng không hề cảm thấy xa lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play