Buổi sáng hôm nay, lúc rời giường, tâm trạng Văn Gia Kỳ không tốt lắm, điều này khác hẳn với anh mọi khi. Tối hôm qua, trước khi ngủ, tâm tình anh vẫn khá tốt, anh cũng không phải kiểu người uể oải khi thức dậy, ngược lại, anh thích cảm giác trong lành sáng sớm. Thắt cà vạt xong anh cũng thấy không vừa mắt, một hồi lại thấy cà vạt quá sặc sỡ, một hồi lại thấy gương không sạch. Nhưng trong lòng anh hiểu rõ, vấn đề chẳng nằm ở cà vạt hay gương, cảm giác khó chịu khi rời giường hôm nay là bởi vì, từ nay trở đi, có lẽ anh sẽ phải nhìn thấy Lỗ Thuận Tâm thường xuyên.
Anh thay Chu Vi Quỳnh trả một ân tình, sắp xếp cho Lỗ Thuận Tâm một công việc không cần thao tác trên máy tính, cũng không cần động não suy nghĩ nhiều, trong chính công ty của anh. Chu Vi Quỳnh gọi điện cho Tiểu Cát, bảo Lỗ Thuận Tâm tới đi làm. Nói thật, Văn Gia Kỳ có hơi hối hận, nhưng lời nói ra giống nước hắt khỏi bát, hơn nữa, anh cũng thấy lạ, không hiểu vì sao mình lại chán ghét cô gái kia như vậy. Muốn ném cô ta đi thật xa, nhắm mắt làm ngơ, nhưng như vậy có khác gì nhận thua đâu? Anh không cam lòng, nên mới đặt cô ngay trong tầm mắt.
Văn Gia Kỳ kéo lỏng cà vạt, xoay xoay cổ, thở dài một hơi. Chu Vi Quỳnh bưng cà phê đứng sau đã nửa ngày, thấy sắc mặt anh rốt cuộc cũng bình thường, cô mới bước tới hôn mặt anh. Văn Gia Kỳ quay đầu lại mỉm cười, đáp lại cái hôn của cô, sáng nào bọn họ cũng có thói quen như vậy. Chu Vi Quỳnh khen cà vạt anh đẹp. Cô đi làm không cần xem giờ, thường nhàn nhã ngồi ở sofa uống cà phê. Thật ra anh cũng vậy, nhưng anh thích đến văn phòng trước 9 giờ sáng, hưởng thụ hương vị tươi mát của một ngày mới. Bạn bè đều nói cách sống của anh đã lỗi thời: "Thời gian cậu ở văn phòng càng lâu, người ta càng đòi hỏi ở cậu càng nhiều." Văn Gia Kỳ đương nhiên hiểu rõ, nhưng anh không muốn sống theo ý người khác, hơn nữa anh cũng không có nhiều thú tiêu khiển, đặc biệt là các loại sinh hoạt về đêm. Dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng không thể tránh khỏi mấy buổi tiệc xã giao, nhưng với anh mà nói, anh chỉ thích cuộc sống có quy luật, đoán được trước.
Chị gái Văn Gia Tú của anh luôn chê cười: "Chị không hiểu nổi cậu, không tin Phật cũng chẳng tin Chúa, thế nhưng lại sống như một tín đồ." Văn Gia Kỳ cũng không hiểu nổi chị mình, rõ ràng là người Trung Quốc nhưng lại sống như ở Mỹ, giờ giấc sinh hoạt lộn xộn, đi ngủ lúc 5 giờ sáng vẫn còn tính là sớm. Anh từng nhắc nhở chị mình nhiều lần, thức khuya quá nhiều sẽ bị đột quỵ, Văn Gia Tú phản bác: "Thức khuya với chị không phải là thức khuya, mà là tự do." Văn Gia Kỳ nói: "Đó là tự do giả dối." Văn Gia Tú hỏi lại anh: "Vậy cậu nói xem, tự do thật sự là gì?". Anh không tiếp tục đề tài này nữa.
Nhiều năm trước, Văn Gia Tú đang ở nước ngoài thì bị cha mẹ ép trở về, cho nên trong lòng luôn tức giận. Cha mẹ bọn họ là người thuộc tầng lớp trí thức, cách nuôi dạy con không giống thông thường. Chuyện này khiến Văn Gia Tú nảy sinh mâu thuẫn với gia đình, dần dà, cô giống như cái gai trong chính ngôi nhà của mình.
Lỗ Thuận Tâm đang lau bàn, nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên, không ngờ đối phương là Văn Gia Kỳ. Anh thấy cô liền nhíu mày đánh giá, ánh mắt khắc hẳn lần ở tiệm lẩu, mà thật ra lần trước anh cũng chẳng để ý cô thế nào. Lỗ Thuận Tâm vội vàng đứng thẳng, đầu cúi xuống nhìn chân mình, cô mang một đôi xăng đan hở ngón, lúc mang vào cô cảm thấy rất xinh đẹp, nhưng giờ phút này đứng cạnh anh, cô lại thấy không ổn lắm. Anh mặc một thân tây trang, đầu tóc gọn gàng, mang kính gọng mỏng, nhìn qua còn thông thái, cao cấp hơn cả ma nơ canh trong cửa hàng.
Lỗ Thuận Tâm há miệng muốn chào hỏi, nhưng không biết nên xưng hô thế nào, cô không biết chức vụ của anh, lại không thể chỉ gọi là sếp được. Cô muốn mỉm cười tỏ vẻ biết ơn, nhưng cô chỉ dám chớp mắt, công việc này khiến cô sợ hãi. Văn Gia Kỳ đưa một người chỉ tốt nghiệp cấp III như cô từ tiệm bán quần áo sang tòa nhà sáng lấp lánh này, cùng đi thang máy với những người mặc tây trang lộng lẫy, cùng ngồi một loại ghế với bọn họ, sao cô có thể nhìn anh như trước kia nữa? Sao cô có thế xem anh là bạn trai của Chu Vi Quỳnh, một người thiếu nợ Cát Tuấn Bân, cũng thiếu nợ chính bản thân cô được nữa? Cô đờ người không biết nên để tay chân thế nào, muốn chào hỏi nhưng lại sợ anh không thích.
Văn Gia Kỳ không ngờ vừa vào cửa đã bắt gặp Lỗ Thuận Tâm, nhìn cái đầu vàng chóe kia anh liền thấy bực bội: "Bàn của cô không ở đây." Anh nhớ rõ mình sắp xếp cho cô vị trí hậu cần, công việc chủ yếu là chạy vặt mua đồ ăn thức uống cho mọi người, có hoạt động gì thì tìm bàn đặt chỗ, ngày thường rảnh rỗi thì có thể giúp mấy dì lao công quét tước, vệ sinh một chút để tránh lãng phí thời gian, nhưng cũng không cần đến mức ngày đầu tiên đi làm đã phải lau dọn. Văn Gia Kỳ nhìn trang phục trên người cô, anh cảm thấy cách ăn mặc của cô không thích hợp đứng ngoài cổng, nếu không hình tượng công ty cũng sẽ bị kéo xuống theo. Đặc biệt là màu tóc vàng rực kia, vừa nhìn liền đập vào mắt, không thể nào lẫn trong đám đông được. Anh lại liếc nhìn xuống chân cô, một đôi xăng đan trắng hở ngón, móng chân sơn màu không đẹp đẽ gì. Anh chưa từng thấy Chu Vi Quỳnh sơn móng bao giờ. Thế nên anh nghi ngờ, Lỗ Thuận Tâm cố ý mặc lên người những gì xấu xí, không hợp với cô nhất.
Lỗ Thuận Tâm nói: "Tôi biết! Tôi chỉ phụ lau dọn một chút thôi, tới sớm quá không có ai cả."
Văn Gia Kỳ khách khí: "Không có ai thì cô có thể ngồi trước, làm quen với môi trường."
Lỗ Thuận Tâm cẩn thận gật đầu, đứng bất động ở đó. Văn Gia Kỳ cũng không nói nữa, cười khẽ với cô một cái rồi bước đi.
Văn phòng của anh ở tuốt bên trong, đơn độc một khoảng riêng. Cô đứng đằng sau nhìn theo, nhưng anh vừa bước vào liền đóng sầm cửa phòng.
Một chốc nữa, người trong công ty ồ ạt tới, Lỗ Thuận Tâm ngồi yên tại chỗ, không biết nên làm gì. Có một người phụ nữ tới phát thẻ cho cô, dặn cô dán ảnh của mình lên, cô nói cô không mang theo ảnh chụp, người kia liền nói: "Vậy cô về nhà nhớ dán." Lỗ Thuận Tâm gật đầu, người phụ nữ nói thêm: "Sau nay tới công ty nhớ phải mang theo thẻ, phải quẹt thẻ ở cổng công ty mới vào được. Hôm nay sao cô vào được vậy?" Lỗ Thuận Tâm đáp: "Tôi nhờ người khác quẹt giúp." Người kia bật cười, giống như đang khen ngợi cô, Lỗ Thuận Tâm cũng cười lại.
"Vậy cô biết chấm công không?" Người phụ nữ kia lại hỏi. Lỗ Thuận Tâm không biết: "Chấm công thế nào?"
"Ở ngoài cửa có chỗ chấm dấu vân tay đó, để tôi dẫn cô tới xem."
Lỗ Thuận Tâm đi theo người phụ nữ kia ra ngoài, lúc này cô mới phát hiện ngoài đó có một cái hộp màu đen dán trên tường, lõm vào một ô vuông, trong chỗ lõm có một nút màu xanh lá. Cô thử đặt ngón tay lên đó, hộp kêu lên "tít tít", màn hình hiện thị 9 giờ rưỡi. Người kia thấy vậy liền nói: "Không sao đâu, ngày đầu tiên đi làm không tính chuyện đi trễ, lát nữa cô có thể nộp đơn chấm công bổ sung sau." Lỗ Thuận Tâm vội hỏi: "Nộp đơn thế nào?"
"Chốc nữa sẽ có buổi huấn luyện cho người mới, cô yên tâm."
Lỗ Thuận Tâm chưa từng trải qua những việc thế này bao giờ0, đâu đâu cũng khiến cô kinh ngạc. Có khi cô thấy mình như tờ giấy bị gió cuốn, có khi lại thấy như cái đinh ốc sắp bị vặn chặt, cũng có khi, cô thấy mình như một người hữu dụng, không thể nào thiếu. Cô vẫn còn bàng hoàng, thấp thỏm nhìn lén những người xung quanh. Bọn họ giống như cô, nhưng cũng không giống cô, là do tập mãi thành thói quen ư? Hay trong giờ phút này, họ cũng nghĩ như cô? Lỗ Thuận Tâm nắm chặt bút, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi, cô đột nhiên nghĩ tới Văn Gia Kỳ, nghĩ đến bóng dáng anh lúc sáng. Cô nuốt nước bọt, cảm giác như sắp nôn trào, dù sáng nay cô chẳng ăn gì.
Lúc Lỗ Thuận Tâm đang huấn luyện, Văn Gia Kỳ đi ngang qua phòng họp cô đang ngồi, có người đang nói chuyện với anh, anh bất chợt dừng bước, người kia lập tức hoảng sợ. Kính phòng họp phản chiếu màu vàng rực, anh đoán cho cả bầy sư tử châu Phi vào cũng không vàng được như vậy. Anh cực kỳ khó chịu, trở về văn phòng liền gọi điện cho Chu Vi Quỳnh. Anh không định oán giận cái gì, chỉ muốn dời lực chú ý đi một chút. Anh hẹn cô buổi tối ra ngoài ăn, Chu Vi Quỳnh đồng ý, tâm tình của cô rất tốt, hỏi thăm Lỗ Thuận Tâm mấy câu, còn quan tâm đến anh. Trong đầu Văn Gia Kỳ ngập tràn hình ảnh mái tóc đen nhánh nhu thuận, cơn bực bội trong lòng cũng tan biến. Anh cho rằng chỉ là mình ghét màu tóc vàng chói kia mà thôi, giống như những người cổ lỗ sỉ nhìn thấy người khác trang điểm mà tức giận. Anh lắc đầu, vội vã vứt hình ảnh đầu tóc vàng kia sang một bên, cả mấy liên tưởng linh tinh cũng dẹp hết, một lát sau, anh khôi phục lại thái độ bình thường.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Văn Gia Kỳ, Chu Vi Quỳnh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, trên tay còn cầm điện thoại. Cô định gọi cho Cát Tuấn Bân, nói với cậu chuyện đi làm của Lỗ Thuận Tâm đã ổn, nhưng lại sợ quấy rầy cậu. Cô nhìn sang đường đối diện, bảng hiệu đề bốn chữ "Vân Thượng Liên Hoa" khảm trên tòa trung tâm thương mại, trên đó còn ghi "lên tầng 3". Chu Vi Quỳnh bất giác xoa gáy, xoay tay xoay chân, rồi lại nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ, cô cầm theo sách vở bước vào phòng học. Cô hiện đang làm giáo viên dạy thêm ở trường bổ túc toán cho học sinh cấp II; trước kia cô từng là giáo viên chính quy trong trường học, nhưng công việc quá bận rộn nên cô đã xin nghỉ, lúc sau được bạn bè giới thiệu tới nơi này.
Bên cửa sổ cũng không còn ai tới nữa, chỉ có một chậu cây không biết tên, cũng chẳng biết ai đã đặt ở đó. Không phải tất cả loài cây đều ưa nắng, chậu cây này đã bị ánh mặt trời hun đến khô héo. Nó nào giống cây xanh ven đường, những cái cây kia càng phơi nắng càng tỏa bóng râm mạnh mẽ, rợp xanh một quãng đường. Còn gì may mắn hơn được dừng đèn đỏ dưới tán cây chăng, nhưng dẫu sao tất thảy cũng chỉ là tạm thời, toàn bộ mặt đường, xe cộ đều vì cái nóng mà như bốc hơi lên, người người đờ đẫn vì bị "nướng chín", chỉ cố đi thật nhanh.
Tất cả người trong thành thị này dường như đều giống nhau, đều vội vàng hướng về nơi nào đó. Thế nhưng có một người phụ nữ toát lên vẻ khác biệt, cô mang một chiếc túi vải, bung dù, vẻ mặt bình thản, tựa như cô không cảm nhận được tiết trời nóng bức, bước chân chậm rãi, không chen chúc hối hả, yên lặng đứng chờ sau mọi người. Sau khi cô băng qua đường, đèn vừa vặn chuyển thành màu xanh, cô thong thả gập dù, ung dung bước vào trung tâm thương mại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT