Kiều Mộc cùng Kỳ Anh ăn tối ở bên ngoài.
Tìm được nhà hàng đạt ba sao Michelin, ăn xong cũng đã gần 9 giờ, hai người đều có chút no, bảo tài xế lái xe chạy đến ven đường, bọn họ đi bộ một đoạn cho tiêu cơm.
Hai người trạc tuổi nhau, tay khoác tay, nói chuyện không dứt.
Bỗng nhiên, có chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh bọn họ, trong xe người đàn ông mặc áo sơ mi hồng nhạt nhìn qua, "Này, Anh muội, không phải em bảo với anh trai em còn lâu mới về nước sao?"
Kỳ Anh kéo Kiều Mộc, rõ ràng cảm giác được cô em họ này toàn thân cứng đờ, cô bé còn lừa mình dối người nâng tay lên che mặt mặt.
Người đàn ông quyến rũ trong xe huýt sáo: "Không để ý tới ca ca đúng không? Hầy, anh gọi điện cho anh trai em."
Kỳ Anh rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với đối phương, lập tức nhào qua, bắt lấy tay anh ta đang gọi điện thoại: "Không được gọi!"
Thẩm Ngọc cười khúc khích, "Hiện tại chịu nói chuyện với anh rồi."
Kỳ Anh trừng anh ta, cảnh cáo nói: "Anh không được nói cho anh em là em đã về, bằng không......"
Cô bé hung ác làm cái động tác cắt cổ.
Thẩm Ngọc không thèm để ý cười cười, cưng chiều sờ sờ đầu cô bé, sau đó giương mắt nhìn Kiều Mộc, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, cà lơ phất phơ cười nói: "Anh muội, không giới thiệu bạn của em sao? Sao trước đó chưa gặp qua? Bạn mới? Rất xinh đẹp nha."
"Thu lại suy nghĩ của anh, cẩn thận đấy!" Kỳ Anh lại làm động tác cắt cổ, căn bản không muốn giới thiệu.
Cô bé lui ra phía sau hai bước, nắm lấy tay Kiều Mộc: "Nói cho anh biết, không được nói cho anh em việc anh đã gặp em, bọn em đi đây, bye bye."
Kỳ Anh kéo tay Kiều Mộc chạy như bay về phía trước, giống như Thẩm Ngọc là ác quỷ.
Thẩm Ngọc cười cười, dẫm lên chân ga lao đến trước mặt bọn họ, sau đó dùng di động chụp một tấm khuôn mặt Kiều Mộc.
Nhìn thấy vẻ đẹp động lòng người của Kiều Mộc trong tấm ảnh, trong mắt anh ta hiện lên một tia hứng thú, nhiệt tình gửi cho Cố Hàn Thanh, chia sẻ với người anh em tốt của mình: "Thế nào người anh em, cô gái bên cạnh em gái của chúng ta rất đẹp phải không? Cậu giúp tôi hỏi Anh Anh phương thức liên lạc của cô ấy nhé."
Cố Hàn Thanh đang tập thể dục ở nhà, di động đặt ở ghế nghỉ, màn hình sáng một chút lại tắt, anh không để ý tới, tiếp tục tập thể dục.
Luyện cơ lưng xong, anh mồ hôi đầy đầu đứng lên, cơ ngực săn chắc dưới lớp áo đen phập phồng dữ dội, uể oải ngả người ra sau, dựa vào thiết bị tập, lấy chiếc khăn trắng bên cạnh lau mồ hôi.
Hơi thở đều hơn một chút, anh đi đến ghế nghỉ uống nước, cầm lấy di động xem tin nhắn.
Thẩm Ngọc gửi một tin, anh mở khóa click xem.
Nhận thấy người phụ nữ trong bức ảnh thu nhỏ trông quen quen, anh lập tức click vào hình ảnh, phóng to lên.
Chỉ thấy cô gái trong một thân váy dài màu be, nắm tay em họ anh chạy trên đường phố nhộn nhịp, chụp em họ anh có chút mờ, nhưng cô gái ấy rất rõ mặt, thậm chí bố cục bức ảnh cũng rất tốt, ngoại trừ cô ấy, xung quanh đều mờ ảo, càng làm nổi bật vẻ đẹp thuần khiết của cô.
Lúc chụp tấm ảnh này, cô hẳn là cảm nhận được có người đang chụp mình, mắt nhìn thẳng camera.
Một màn này, rất sống động, trong lòng Cố Hàn Thanh không khỏi gợn sóng.
Hầu kết lăn lộn một chút, anh khắc chế cảm xúc, click mở tin nhắn âm thanh của ông bạn: "Thế nào người anh em, cô gái bên cạnh em gái của chúng ta rất đẹp phải không? Cậu giúp tôi hỏi Anh Anh phương thức liên lạc của cô ấy nhé."
Cố Hàn Thanh: "......"
Trầm mặc mười giây, anh gõ từng chữ gửi qua: 【Đó là vợ của tôi. 】
-
Kiều Mộc đưa Kỳ Anh về nhà cũ trước, trên đường, Kỳ Anh nói cho cô biết người đàn ông vừa mới gặp là ai, cũng nói vì sao cô bé sợ đối phương liên lạc với anh cô bé.
"Chị dâu, nếu anh em biết em đã trở về, hỏi chị, chị nhất định phải nói giúp em nha, hôm trước em không cẩn thận...."
Kiều Mộc thấy tấm ảnh Thẩm Ngọc làm bộ muốn hôn Cố Hàn Thanh trong máy cô bé, nhịn không được buồn cười.
Cô lại nhớ tới một số tình tiết trong cốt truyện, ông nội Cố sở dĩ có thể nhanh như vậy tiếp nhận nguyên chủ gả vào nhà bọn họ, một nguyên nhân rất quan trọng là trong giới thượng lưu rất nhiều người đều đồn Cố Hàn Thanh cùng với người bạn từ thời thơ ấu Thẩm Ngọc là một đôi.
Cố lão gia tư tưởng cổ hủ, tuyệt đối không tiếp nhận được cháu trai của mình là người đồng tính, cho nên gặp được nguyên chủ vốn có đính ước với cháu trai, lập tức tìm cớ bức cháu mình kết hôn.
Chỉ là ông không biết, Cố Hàn Thanh thích chính là cô gái mười sáu tuổi sống trong nhà bọn họ kia. Ngay từ đầu, Cố Hàn Thanh đối xử với nữ chính như em gái, chờ đến khi nữ chính trưởng thành, tình cảm mới chậm rãi thay đổi.
Nhưng vì nữ chính đã nhận cha mẹ anh là cha nuôi mẹ nuôi, nên tình yêu của hai người tự nhiên bị bao phủ bởi cảm giác 'cấm kỵ', cả hai đều kìm nén, không dám nói ra ngoài miệng.
Sau đó, phát sinh chuyện của cha mẹ Cố Hàn Thanh, nữ chính ra nước ngoài, rốt cuộc không trở về.
Chặc chặc, vừa nghe liền có chút cảm giác ngược luyến.
Kiều Mộc thích thú nhớ lại, đồng thời rốt cuộc cũng biết vì sao đêm lãnh chứng Cố Hàn Thanh về nhà, nửa ngày là Kỳ Anh trợ công.
Nàng cười nói: "Đã biết, em yên tâm đi, chị khẳng định giúp em nói chuyện."
"Chị dâu, chị thật tốt." Kỳ Anh vui vẻ ôm lấy tay cô.
-
Cùng lúc đó, Lâm Vũ Mông đang nói chuyện phiếm với cô bạn Trình Tâm Nghiên ở Anh.
【 Tâm Nghiên, cậu không biết con bé hôm nay kiêu ngạo như thế nào đâu! Không phải chỉ có tý tiền sao! Kiêu cái gì mà kiêu! Nếu cậu còn ở Cố gia, so với cô ta còn giàu hơn! Cậu mới là công chúa 'chúng tinh phủng nguyệt'*! 】
* Chúng tinh phủng nguyệt: là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người xung quanh làm tôn lên một người.Trình Tâm Nghiên dựa trên sô pha, ánh mắt có chút ảm đạm: 【 Tớ hiện tại đã không phải, tớ đã không còn mặt mũi nào trở về gặp bọn họ nữa. 】
【 Như thế nào là không còn mặt mũi, chuyện kia không liên quan đến cậu, cậu đừng luôn đem trách nhiệm ôm hết lên người mình, tớ nói cho cậu biết, ngần ấy năm cậu một mình ở bên ngoài đã đủ rồi, mau trở về đi. 】 Lâm Vũ Mông hằng ngày khuyên cô bạn về nước, chỉ khi Tâm Nghiên trở về, trở lại là tiểu công chúa của Cố gia, bọn họ mới có thể leo lên Cố gia.
Trình Tâm Nghiên tự giễu cười: 【 Bọn họ còn chưa gọi tớ về, tớ lấy lý do gì để về? Thôi, không nói chuyện này nữa, Thanh ca ca gần đây thế nào? Anh ấy có khỏe không? 】
【 Tớ nào biết hành tung của anh ta, tớ cũng không cùng vòng với anh ta, hơn nữa anh ta lạnh lùng như vậy, bạn bè cũng chỉ có mình Thẩm Ngọc, mỗi ngày không phải làm việc thì chính là làm việc. 】
【 Anh ấy vẫn thích làm việc như vậy, cũng không biết anh ấy có mệt không, nếu mệt mỏi ai có thể quan tâm, chăm sóc anh ấy đây. 】
【 Vậy cậu mau trở về chăm sóc anh ta đi! Cậu đi mấy năm nay, một người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng không có, khẳng định là đang đợi cậu! Tâm Nghiên, cậu mau trở về đi, cậu chẳng lẽ không sợ anh ta bị người phụ nữ khác cướp đi sao? 】
Trình Tâm Nghiên dao động cắn môi dưới, đôi tay gắt gao nắm chặt di động, trầm mặc hồi lâu, đôi mắt bị tóc dài che khuất, biểu tình không rõ.
-
Kiều Mộc về đến nhà đã gần 10 giờ, đèn trước sân toàn bộ sáng lên, Kiều Mộc mở cửa xuống xe, xách túi đi vào.
Trần quản gia đi ra đón: "Phu nhân, cô đã về?"
Kiều Mộc bĩu môi: "Ừm, Trần quản gia, ông không cần đón tôi, trên tay tôi cũng không có đồ gì, chỉ là buổi sáng tôi mua quần áo với túi xách đã được gửi về chưa?".
đam mỹ hài"Được gửi tới rồi, đã sắp xếp giúp phu nhân vào phòng để quần áo." Trần quản gia nghiêm túc trả lời.
Kiều Mộc cảm kích: "Cảm ơn, mua nhiều như vậy, làm phiền mọi người rồi."
"Không sao, là điều chúng tôi nên làm." Trần quản gia đi phía sau Kiều Mộc vào nhà.
Kiều Mộc đứng ở huyền quan đổi giày, nhìn thấy giày da của Cố Hàn Thanh, cô ảo não nghiến răng, chửi thầm: Sao lại về rồi!
Một bá đạo tổng tài, sao lại luôn về nhà?
Một chút cũng không đáng yêu!
Sao bảo để cô thành quả phụ cơ mà!
"Trần quản gia, Cố tổng về rồi?" Kiều Mộc ra vẻ tự nhiên hỏi.
Trần quản gia gật đầu: "Đúng vậy phu nhân, tiên sinh mới tập thể dục xong, bây giờ hẳn là ở phòng ngủ, muốn tôi báo cho tiên sinh là phu nhân đã về không?"
"Không cần không cần, cũng không có gì để nói." Kiều Mộc xua xua tay, "Trần quản gia, ông đi nghỉ ngơi đi, tôi lên lầu đây."
"Phu nhân muốn ăn trái cây không? Tôi đi chuẩn bị cho cô một chút? Hoặc là ăn khuya?"
"Không ăn không ăn, tôi hiện tại đang no." Kiều Mộc vỗ vỗ bụng, cười tủm tỉm từ chối, hôm nay thật sự ăn không nổi, cùng em gái Kỳ Anh ở bên ngoài đã ăn rất nhiều.
Trần quản gia thấy cô thật sự không muốn ăn, cũng không ép nữa, cung kính tiễn cô đến thang máy: "Phu nhân nếu có gì phân phó cứ gọi điện thoại cho tôi, không cần xuống lầu đâu."
"Được, cảm ơn." Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Kiều Mộc cảm khái lười biếng vươn eo một cái, thân phận phu nhân hào môn thật sự thoải mái nha, quản gia trong nhà đúng thật là luôn quan tâm chăm sóc.
Nếu có thể chấm điểm, cô nhất định chấm Trần quản gia 101 điểm, nhiều hơn một điểm cũng không sợ ông kiêu ngạo!
Thang máy lên đến lầu 3, Kiều Mộc đi ra ngoài, theo bản năng liếc nhìn cửa phòng ngủ bên phải.
Trong đầu đột nhiên nhớ đến việc mà buổi sáng ông nội Cố đã nói, Cố Hàn Thanh không biết gia đình tụ họp vào thứ bảy này, cô muốn nói cho anh sao?
Nếu nói, thì buổi tụ họp này sẽ không được diễn ra.
Nếu không nói, lại sợ đắc tội vị kim chủ ba ba lớn nhất này, nếu anh ta cho rằng mình dùng thủ đoạn muốn đem quan hệ hôn nhân của bọn họ công bố ra ngoài, không phải coi như xong rồi sao?
Cuộc đời tiêu tiền như nước của cô đều là trông cậy vào anh, một đại ca hào phóng.
Cho nên có thể xem như cô làm công cho Cố Hàn Thanh.
Vậy...... Nói?
Kiều Mộc trong lòng có quyết định, chầm chậm đi đến cửa phòng ngủ của anh, hít sâu hai ba cái, hăng hái ấn chuông cửa.
Đợi một hồi lâu cũng chưa có ai mở cửa, Kiều Mộc nghiêng tai lắng nghe, đáng tiếc cách âm quá tốt, cái gì cũng không nghe được.
Chắc đang tắm, hoặc là ngủ?
Quên đi, không khai thì không khai.
Kiều Mộc trở lại phòng mình, nhưng rốt cuộc vẫn tò mò Cố Hàn Thanh đang làm gì, liền đi đến ban công nhón chân hướng sang ban công bên kia xem xét, gì cũng không thấy, chỉ là đèn phòng ngủ sáng, hẳn là chưa ngủ, vậy thì chính là đang tắm.
Vừa lúc cô cũng muốn tắm, vậy tắm xong lại nói.
Từ phòng tắm ra, Kiều Mộc nhận được điện thoại từ điện thoại cách vách, giọng nói trầm thấp êm tai của người đàn ông vang lên: "Ra ban công."
Kiều Mộc ngoan ngoãn đáp: "Ờ."
Cúp điện thoại, cô cúi đầu kiểm tra một chút áo ngủ, không có chỗ nào không đứng đắn, chạy chậm vài bước đến ban công, thò đầu ra trước, tìm hiểu tình hình.
Kết quả, đột nhiên không kịp phòng ngừa người đàn ông mặc áo choàng tắm cổ chữ V màu đen, đôi mắt đen láy của người kia cùng nụ cười nửa miệng, "Con chuột sao? Lén lút."
Kiều Mộc sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng đi ra ngoài, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi mà là chuột, thì anh chính là con gián!"
"Ồ? Nói gì cơ?" Đôi tay Cố Hàn Thanh tùy ý chống ở trên ban công, thấp thấp hỏi.
Kiều Mộc nhanh chóng lắc đầu, cười tủm tỉm nhìn anh: "Không có, Cố tổng, anh kêu tôi ra đây là có chuyện gì sao?"
"Trước đó không phải em ấn chuông cửa sao?" Cố Hàn Thanh nhắc nhở cô.
Kiều Mộc bừng tỉnh nhớ ra, vỗ vỗ trán: "Xem tôi kìa, tôi quên mất, là như vậy Cố tổng, có chuyện tôi cảm thấy cần thiết phải báo cáo với anh một chút."
Báo cáo?
Cố Hàn Thanh cảm thấy từ này có chút đáng yêu.
Anh nói: "Chuyện gì?"
Kiều Mộc vội vàng nói về việc thứ bảy này gia đình sẽ tụ họp.
Cô cho rằng Cố Hàn Thanh nghe xong sẽ ngạc nhiên, sau đó lập tức biểu hiện ra cảm xúc chán ghét, dứt khoát từ chối.
Lại không ngờ, anh bình tĩnh, bình tĩnh đến quỷ dị, "Ổ, tôi đã biết."
Sau đó, không nói nữa.
Kiều Mộc nhíu mày, dấu hỏi chấm to đùng trên đầu, "Cố tổng, anh đây là có ý gì? Anh đã biết, sau đó thì sao?"
"Cái gì sau đó?" Cố Hàn Thanh hơi khó hiểu nhìn cô.
Kiều Mộc vội vàng: "Không phải anh nói chúng ta ẩn hôn sao? Nhưng nếu tôi gặp người nhà anh, người nhà anh nhiều như vậy, khẳng định sẽ để lộ tin tức ra ngoài nha."
"Tôi nói ẩn hôn là không chủ động thông báo khắp nơi, cùng với gặp người nhà không có quan hệ gì."
Thẩm Ngọc nếu nghe được lời này của anh, khẳng định cười một tràng, đây tuyệt đối không phải phong cách của anh, trừ người thân ruột thịt ra, anh tuyệt đối không muốn nói ra ngoài cuộc hôn nhân này, mà anh bây giờ thay đổi chủ ý, bản thân Cố Hàn Thanh cũng không biết tại sao.
Anh chỉ nhìn vào khuôn mặt nhỏ xinh đẹp và trong sáng của cô gái ở ban công phía bên kia, cảm thấy dẫn cô gặp người nhà một lần cũng không sao.
Nhưng không ngờ cô lại để ý tới lời nói của mình như vậy, một lòng suy nghĩ vì anh.
Cố Hàn Thanh bỗng nhiên tâm tình tăng vọt, dưới bóng đêm, khuôn mặt tuấn tú hoà tan dưới ánh đèn, thanh âm khàn khàn chậm rãi nói: "Ngày mai tôi lại cho em ba ngàn vạn."
"Hả?"
Chuyển đề tài quá nhanh, Kiều Mộc bối rồi nhìn Cố Hàn Thanh.
Cố Hàn Thanh nghĩ rằng cô cảm động, lại lạnh mặt nhắc nhở: "Nhớ kỹ, nếu em ngoan ngoãn, tôi không ngại nuôi em, nhưng những chuyện khác, em đừng ảo tưởng nhiều."
Nói xong, anh lãnh khốc vô tình xoay người vào phòng.
Kiều Mộc: "......"
Vì sao cảm thấy chồng cô vừa rồi não có chút thiếu sót?
—————————-
Tác giả có lời muốn nói: Kiều Mộc: Tôi thật sự nguyện ý ẩn hôn.Cố Hàn Thanh: Em vì tôi suy nghĩ, rất cảm động, thêm 3000 vạn!Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!Editor: Quà mồng 1 Tết đến đây!!!