*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi đứng như tượng giữa nghĩa trang, bọn người của lão Vương đã đi khuất mang theo cả chú Mạc đi. Tôi ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng quyết định đi về nhà, mọi chuyện ắt sẽ có cách giải quyết đứng đây cũng chẳng phải là cách hay. Nghĩ vậy nên tôi bước chân đi thẳng mà không để ý đến nơi gốc cây hoa đại, có một ánh mắt dõi nhìn theo tôi.
Tôi bước thấp bước cao về đến cổng căn biệt thự, tôi cố kìm nén cảm xúc lại để không ai phát hiện ra tâm trạng của bản thân. Mở cổng tôi bước vào, mẹ chồng tôi đang đứng giữa sân nhìn ra, có vẻ bà đang chờ đợi ai, thấy tôi bà gọi to:
- Khiết Băng! Cô đi đâu sáng giờ mới về? Có biết mọi người lo lắm không?
Nói xong bà tiến gần đến tôi, xoay người tôi một vòng bà như thể đang kiểm tra xem tôi có sao không, tôi ngạc nhiên lắm, thường ngày nếu như tôi về muộn như vậy thì có lẽ bà đã xé xác tôi ra thành trăm mảnh. Thấy tôi ngơ ngác, bà có vẻ hơi ngượng nên gãi đầu vài cái xong quay đi luôn. Tôi chợt cảm thấy ấm lòng vì ít ra bà cũng có chút gì đó quan tâm đến tôi. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, chợt tôi lên tiếng hỏi:
- Mẹ à, anh Phong đâu ạ?
Mẹ chồng tôi nhìn tôi không chớp mắt, bà ngạc nhiên hỏi:
- Nó kêu đi tìm cô cơ mà thế sao giờ cô lại hỏi tôi?
Tôi sửng sốt, anh đi tìm tôi, vậy anh đang ở đâu chứ? Tôi thấy tim mình bỗng nhói lên một cái. Có dự cảm không lành, tôi đoán anh đã bị bọn người nhà lão Vương bắt đi. Tôi cuống cuồng, chạy thẳng ra ngoài cổng, lái thẳng chiếc xe đến căn cứ, tôi biết một điều chắc chắn rằng: Anh đang gặp nguy hiểm.
Tôi không có gì gọi là xa lạ với nơi này, chính tôi cũng đã phải mất hơn hai năm rèn luyện sống không bằng chết ở đây nên tôi biết mọi ngõ ngách trong cái nơi "quỷ ám" này. Bước chân đi vào, chỗ này thực sự hoang tàn như thể trước đó là cả một trận chiến bùng nổ vậy, bàn ghế bị lật ngược hết, xác người chết nằm lăn lóc khắp nơi, tôi khá ngạc nhiên. Tiếp tục bước vào trong, nơi ngự trị của lão Vương bây giờ không có ai, tôi khó hiểu nhìn xung quanh một lượt, bất ngờ phía sau lưng tôi có bàn tay ai đó vỗ nhẹ vào bờ vai tôi. Giật mình tôi quay lại, hóa ra là chú Mạc, tôi nhìn chú cuống lên tôi hỏi:
- Chú! Hoàng Phong, anh ấy đâu rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy chú?
Tôi thấy chú nhìn tôi ái ngại, chú ấp úng nói:
- Ngọc Hân, con phải thật bình tĩnh nha! Hoàng thiếu gia, cậu ta bị lão Vương đưa ra bờ biển phía sau rồi!
Tôi run run, bờ biển phía sau là nơi lão Vương hay thiêu người, những con người tội nghiệp đó bị trói trực tiếp vào cột đồng, sau đó chất lửa lên thiêu. Cũng có lúc lão trực tiếp dùng súng bắn chết sau đó thả trôi xuống biển. Tôi bất giác chạy thục mạng ra ngoài bờ biển, lão Vương đang đứng đó trên tay cầm khẩu súng. Tôi để ý khẩu súng này thoáng qua trông rất bình thường, chỉ là khẩu súng lục đen xì, tuy nhiên nếu nhìn kĩ sẽ thấy hình con phượng hoàng, đó cũng chính là biểu tượng của Vương gia. Tôi thấy lão ta giơ súng lên định bắn anh thì liền chạy lại, hất khẩu súng đó ra xa, nắm thời cơ tôi chạy lại hích cho lão một phát mạnh khiến máu từ miệng lão chảy ra, cướp lấy khẩu súng dưới đất, tôi thở hồng hộc vì sợ, có thể chỉ một giây nữa thôi là tôi có thể mất anh mãi mãi. Tôi nhìn lão, nhếch mép cười tôi hét lên sung sướng:
- Lão Vương! Game over!
Tôi bóp cò bắn hai phát súng lên trời, cảnh sát từ đâu chạy đến còng tay lão Vương lại, lão chưa kịp định hình nên vẫn còn đơ như tượng, nhìn tôi chằm chằm. Lát sau, lão gào lên trong điên loạn. Ông ta lúc này quả thực đáng sợ, chân tay khua loạn xạ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi. Bản thân tôi run như cầy sấy, tôi mạnh miệng thế thôi nhưng quả thực tôi sợ lắm. Đang suy nghĩ miên man tôi bỗng thấy chú Mạc hét lên:
- Hoàng thiếu gia!
Tôi lúc này mới nhìn sang, đập vào mắt tôi là Hoàng Phong với cả thân người bê bết máu, anh từ từ gục xuống. Có lẽ anh đã quá mệt mỏi để chống trọi với bọn tay sai của lão Vương. Tôi vội chạy lại đỡ anh dậy, nước mắt tôi rơi lã chã, tôi thực sự rất sợ phải mất anh, tôi gào khóc thảm thiết, chú Mạc nhìn tôi, chú nhẹ nhàng tiến lại nói:
- Chúng ta phải nhanh chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện, nếu không sẽ không kịp!
Tiếng của chú như cơn gió lạnh làm tôi tỉnh cả người, đúng rồi! Ngồi đây khóc không phải là một cách, tôi đưa tay quệt đi những giọt nước mắt. Chú Mạc đi lấy xe đưa anh và tôi đến thẳng bệnh viện, vừa đi tôi vừa thầm cầu nguyện mong anh không có chuyện gì, chứ không tôi cũng chẳng thiết gì nữa..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT