*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, hôm qua Hoàng Phong không ngủ trong phòng mà qua phòng ngủ dành cho khách. Được dịp mẹ chồng tôi lại tranh thủ nói móc:

- Trời ơi ngó xuống mà xem này! Con dâu ngoan hiền của tôi nó đuổi chồng nó sang phòng khách còn nó thì ngủ trương thây đến giờ mới dậy..

Không để bà ta nói nốt, tôi đã chặn họng bà ta:

- Mẹ à! Anh ấy có chân có tay anh ấy tự đi con không cản được, mà có cản cũng chẳng xong!

Bà ta nhìn tôi tức lắm nhưng không nói gì được, tôi vốn dĩ nhịn bà ta vì nghĩ đó cũng là mẹ của hắn nhưng bây giờ điều đó không cần thiết nữa rồi, nó vốn là thừa thãi. Tôi bước nhanh ra khỏi nhà, ngày hôm nay với tôi hắn sẽ rất khó khăn. Tuấn Kiệt vừa gọi điện thoại cho tôi, anh nói đã tìm được địa chỉ của người đàn ông đi cùng Hoàng Lâm năm xưa, cũng là nội gián trong công ty của ba tôi, người đàn ông đã đưa tài liệu mật cũng như là USB chứa thông tin quan trọng của công ty. Tôi ra đến ngoài cổng, tôi thấy Tuấn Kiệt đã đứng đó chờ tôi, chúng tôi lên xe tiến thẳng ra vùng ngoại ô thành phố. Chúng tôi ngồi trên xe theo đuổi những suy nghĩ riêng của bản thân, tôi đương nhiên là nghĩ về ba mẹ, về anh trai hơn nữa là người đàn ông tôi sắp hủy diệt, tôi chắc chắn sẽ để ông ta chết thảm, chết không toàn thây..

Đến nơi, Tuấn Kiệt mở cửa xe cho tôi, đây là một ngôi nhà ba tầng, xung quanh có vườn cây bao bọc, nhìn nổi bật nhất so với nhưng ngôi nhà cấp bốn lụp xụp xung quanh. Tôi định bụng tiến vào hỏi thăm, nhưng Tuấn Kiệt ngăn lại, anh nói:

- Theo anh nghĩ, bây giờ em nên hỏi thăm những người xung quanh đã rồi tính tiếp!

Tôi nghe thấy có lý, cũng ậm ừ đi theo anh, hỏi thăm vài người ai cũng trả lời không biết, tôi chán nản. Thấy vậy, Tuấn Kiệt bèn đi mua nước cho tôi, chỉ còn lại một mình, tôi đánh bạo ấn chuông, đợi một lúc thì có một người phụ nữ chạy ra mở cửa. Tôi chưa kịp hỏi thì cô ta đã nói:

- Cô tìm ông chủ tôi sao? Ông ấy đi làm tối khuya mới về.

Tôi cười tươi trả lời:

- Dạ con cảm ơn cô! Con là người thân của ông chủ cô, lâu rồi mới về, tính tạo bất ngờ mà bác ấy lại khong có nhà! Tiếc quá!

Cô ấy cười tươi rồi nói:

- Tầm chín đến mười giờ tối cô quay lại đây. Lúc đó ông chủ cũng vừa về đến nhà, tôi chỉ là giúp việc làm công theo giờ nấu cơm xong sẽ đi về nhà, cô yên tâm tôi sẽ không báo lại với ông chủ đâu!

Tôi gật đầu rồi chào cô ấy, tôi tiến thẳng ra chỗ xe Tuấn Kiệt đã đỗ ở đấy từ bao giờ, thấy tôi anh hỏi:

- Em đi đâu vậy?

Tôi nhìn anh, cười sảng khoái, chẳng nói gì kéo anh lên xe, anh cứ nhìn tôi, nhìn thật lâu rồi mới hỏi:

- Về hả?

Tôi nhẹ nhàng gật đầu. Tối nay tôi sẽ "khử" ông ta nhưng tôi không định cho Kiệt biết vì thực sự tôi chưa đủ tin tưởng bất kì ai hết, cả anh, cả bác Vương. Tôi không muốn bản thân sẽ lại đi vào vết xe đổ của ba tôi ngày trước, cũng vì tin người, tốt bụng, lương thiện đến quá ngu ngốc để rồi ông phải chết, cái chết thảm thương và đầy bất ngờ..

Tôi về đến nhà, tâm trạng tôi đang rất tốt. Mẹ chồng tôi đã đi cà phê tán gẫu với mấy bà bạn, trong nhà chỉ còn tôi và vài người giúp việc của Hoàng gia. Tôi vào bếp kêu bé Nhi làm cho một phần cơm chiên, tối nay tôi sẽ hành động nên dĩ nhiên phải ăn thật no, "có thực mới vực được đạo" quả không sai! Ăn xong tôi lên phòng, lôi từ trong hộc tủ của bàn trang điểm ra một khẩu súng lục, tôi ngắm nhìn, khẩu súng này là của ba tôi để lại, đây là bảo vật được cất giữ chỉ mình Lâm gia có. Khẩu súng dài hơn một gang tay, màu đen bóng không khác gì so với những khẩu súng bình thường được lắp ống giảm thanh, thân súng có khắc biểu tượng của Lâm gia, súng sử dụng một loại đạn đặc biệt mà chỉ Hoàng gia và Lâm gia mới có, đây cũng là lý do tôi chọn khẩu súng đặc biệt này để "khử" ông ta, nếu như chỉ mình Lâm gia có thì mọi sự nghi ngờ chắc chắn là đổ dồn vào Lâm gia nhưng khi cả Hoàng gia cũng có thì họ sẽ phải xem xét lại vì Lâm gia đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Lấy khăn tay, tôi lau sạch khẩu súng, cất khẩu súng về chỗ cũ tôi vào WC xả nước đầy bồn tắm, nước ấm làm tôi dễ chịu vô cùng, tôi nhắm mắt tận hưởng cảm giác mà lâu nay tôi mong chờ.

Những tia nắng cuối ngày dần tắt hẳn nhường chỗ cho nền trời tối đen, yên lặng, thành phố tấp nập người đi kẻ lại, tôi đứng trên ban công ngắm nhìn, còn vài tiếng nữa thôi, tôi sẽ hành động. Đang im lặng, chợt tôi giật mình vì cái ôm eo từ phía sau, tôi quay lại. Đó là Hoàng Phong. Nếu là trước đây thì tôi sẽ lập tức quay lại ôm lấy hắn nhưng bây giờ thì không, tôi đã hết yêu rồi..

IMG

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play