Chương Viễn khóa cửa lại, lướt ngang qua đám người bên trong phòng vẫn đang bị cảm xúc ngạc nhiên của mình chi phối, đi nhanh về phía Tần Khoa. Không ai kịp phản ứng lại hành động của Chương Viễn, đến khi Gia Tề Vũ nhanh chóng tiến lên muốn giải thoát cho Tần Khoa, thì cũng bị chính hành động của Chương Viễn ngăn lại.
Anh cầm con dao đưa lên động mạch cổ của Tần Khoa, ban nãy hắn còn mấp máy kêu cứu hiện tại chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu mà thôi. Vì bản thân hắn không biết nơi tiếp theo bị Chương Viễn lỡ tay cắt trúng là nơi nào, lần đầu tiên Tần Khoa cảm nhận được sâu sắc, cái chết đang đến rất gần.
"Anh muốn một lần nữa lại trở lại nơi tối tăm, lạnh lẽo kia hay sao?" Cố Duệ Thành lên tiếng.
"Tối tăm, lạnh lẽo? Vậy theo cậu thấy, ở đây có khác nơi đó hay không? Dù bất cứ đâu, tôi cũng chỉ có một mình. Tôi rất muốn quên đi mọi chuyện và bắt đầu lại mọi thứ, nhưng sao cứ lúc nào tôi quyết định làm như thế, thì đều không thể hoàn thành được." Bỗng nhiên Chương Viễn đưa con dao lại gần cổ Tần Khoa hơn, khóe miệng nở một nụ cười mãn nguyện, "Nhưng không sao, sau khi làm xong chuyện này tôi sẽ đến gặp Tử Thanh, chúng tôi sẽ sống cùng nhau. Ai cũng không thể tách chúng tôi ra được nữa!"
"Tử Thanh sẽ không muốn như vậy đâu!" Tử Ngôn thấy Chương Viễn bắt đầu có hành động hơi kích động khiến cậu cảm thấy rất lo lắng. Vì nếu sơ sẩy một mạng người có thể bị đánh đổi, tuy Tần Khoa không đáng nhưng hắn vẫn có nhân quyền, Chương Viễn sẽ gặp rắc rối lớn. Hơn nữa, những hành động anh đang làm đều là vì Tử Thanh, chính vì như thế cậu càng phải quản.
"Cậu không phải em ấy, làm sau cậu biết được? Nói đến cùng, các người đều có phần khiến em ấy phải đi đến bước đường đó. Tử Thanh vừa ngoan ngoãn, hiền lành, đáng yêu, lại còn rất hay giúp đỡ người khác. Vậy mà tên súc vật này lại hành hạ em ấy như thế, mày khiến em ấy đau, khiến em ấy khóc, khiến em ấy chết, mày phải nhận kết cục xứng đáng!!"
Sau khi nói xong, Chương Viễn lấy dao ra khỏi cổ Tần Khoa giờ đây đang run lẩy bẩy, sắc mặt đã trắng bệch từ lâu, không biết là vì mất máu hay do bị Chương Viễn dọa. Anh chỉ vào từng người bên trong phòng nói:
"Mấy người là cảnh sát mà lại để cho đám người đó tùy tiện hại chết người, chỉ biết ngồi đó nhận mấy đồng tiền dơ bẩn của đám quan chức. Nếu mấy người ra mặt sớm hơn, thì mọi chuyện đã không tồi tệ như thế. Tôi đem hắn đi, mấy người đem nhiều người như thế đi tìm làm gì, sợ hắn có chuyện sao? Vậy khi Tử Thanh bị hắn chặn đánh, bị hắn sỉ nhục, có phải mấy người chết hết rồi không? Mấy người tự xưng là cảnh sát mà không thấy hổ thẹn hay sao?"
Gia Tề Vũ cùng cấp dưới yên lặng đứng nghe Chương Viễn nói, hiện tại anh ta đang trong trạng thái kích động, nếu phản đối hoặc biện bạch đối phương sẽ càng tức giận hơn.
Vì theo đa số thì, con người trong lúc tức giận, sẽ luôn có suy nghĩ tất cả mọi người đều sai, là lỗi của mọi người khiến kết cục trở nên như thế. Tuy bản thân không phải là người như Chương Viễn nói, Gia Tề Vũ vẫn làm tấm bia cho Chương Viễn trút giận, vì anh biết rất rõ thật ra Chương Viễn nói cũng không hoàn toàn là sai. Chỉ là có thể không phải anh, nhưng đối với chức vụ của anh thì là có.
Nhưng có một người thì không nghĩ như thế!
"Anh nói người khác như vậy, thế bản thân anh thì sao? Anh luôn kề cận bên Tử Thanh lại không biết anh ấy phải trải qua những chuyện gì? Anh nói anh yêu anh ấy, vậy tình yêu của anh không phải quá mờ nhạt hay sao? Tử Thanh kể cả lúc muốn kết thúc sinh mệnh mình vẫn suy nghĩ cho anh, vậy anh thì sao, đỗ lỗi cho người khác rồi làm những chuyện như thế này. Anh nói tôi không hiểu anh ấy, vậy anh thì chắc hiểu rõ lắm sao? Vậy anh có biết tại sao Tử Thanh lại chọn lúc anh rời khỏi Vĩnh Hòa để kết thúc mọi chuyện hay không?"
"Ý cậu là sao?"
Cố Duệ Thành đứng đó thật sự nhịn không được nữa rồi! Anh từng tận mắt chứng kiến khoảng khắc như chết tâm của Chương Viễn trong quá khứ. Hiện tại lại nhìn thấy anh ta một lần nữa như thế, khiến Cố Duệ Thành cảm thấy mọi thứ giống như một cuộn phim được tua lại. Nhưng lần này thì khác, anh nhất định sẽ không để mọi chuyện đi đến kết cục giống như vậy.
"Cậu không biết tại sao Tử Thanh lại chọn vào đúng ngày cậu không ở Vĩnh Hòa để tự sát hay sao? Tử Thanh không muốn sự ra đi của mình gây nên rắc rối cho bất kỳ ai, cũng không muốn ai phải bận tâm hay cảm thấy có lỗi về sự ra đi của mình. Nếu ngày hôm nay Tần Khoa xảy ra chuyện gì, mọi chuyện Tử Thanh làm đều sẽ vô nghĩa, cậu ấy cũng sẽ đối với hành động của cậu...rất buồn." Cố Duệ Thành nói.
Hai từ "rất buồn" này nghe qua rất đơn giản, nhưng nó đã đánh một cú rất mạnh vào lòng Chương Viễn. Thật ra bản thân anh cũng đã nghĩ đến lý do Tử Thanh chọn ngày hôm đó để tự tử. Nếu đúng theo bình thường, lúc đó anh sẽ đến nhà cậu, việc cậu tự sát anh nhất định phát hiện ra. Thêm vào đó nếu Tử Thanh có chuyện gì, anh nhất định sẽ tự trách do bản thân đến muộn, mà cậu...thì không muốn điều đó xảy ra.
Nhưng giữa việc bản thân nghĩ với khi người khác nói ra thì cảm giác là hoàn toàn khác nhau. Chương Viễn nhiều lần muốn chối bỏ những suy nghĩ rằng Tử Thanh thật sự đã ra đi một cách rất bình yên, nhưng tại sao anh lại luôn là người bị bỏ lại.
Nhìn thấy bồn nước ngày càng đậm màu, Tần Khoa cũng sắp không gượng được nữa, Tử Ngôn gấp gáp khuyên nhủ: "Chương Viễn! Thả Tần Khoa ra đi, anh sẽ không có được điều anh mong muốn từ chuyện này. Nếu anh vào tù hoặc là bị tử hình, anh có chắc mình sẽ gặp được Tử Thanh hay không? Còn mộ phần của anh ấy, ai sẽ giúp anh chăm sóc. Anh không nói được tiếng lòng của mình cho anh ấy, nhưng chưa chắc anh ấy không biết, nếu yêu Tử Thanh anh phải ủng hộ mọi sự lựa chọn của anh ấy chứ!"
Chương Viễn bị dao động, đôi tay buông thõng xuống, trong đầu liên tục dạo quanh nhiều suy nghĩ. Chớp lấy thời có, Gia Tề Vũ từ nãy đã chuẩn bị sẵn tư thế nhào tới, chụp lại cánh tay đang cầm dao của Chương Viễn. Anh ta có hơi giật mình, nhưng sau khi thấy được ánh mắt sầu thương trên nét mặt giống như Tử Thanh y đúc, Chương Viễn đã không phản kháng nữa.
Tần Khoa được hai người cảnh sát còn lại đưa ra khỏi bồn tắm, tiến hành sơ cứu ban đầu. Biết mình đã thoát được, cho dù bị mất máu quá nhiếu, hắn vẫn không thôi bỏ được cái tính của mình.
"Tôi nhất định...cho anh trả giá!" Những người bác sĩ đưa hắn lên xe cứu thương, Gia Tề Vũ cũng đứng bên cạnh và nghe được câu nói đó. Nhưng anh chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi nói nhỏ, "Cậu nghĩ như vậy là xong rồi sao? Nếu cậu vẫn khư khư cho rằng mình là người quản thiên hạ này, đã có một rồi sẽ có hai lần cậu sẽ rơi vào hoàn cảnh y chang hoặc tệ hơn như thế này nhiều!"
Cánh cửa xe cứu thương đóng lại, để lại bên trong ánh mắt đầy căm giận của Tần Khoa. Suốt quãng đường đến bệnh viện, hắn luôn một lòng suy nghĩ phải làm sao để trừng trị đám người đó.
...............
Gia Tề Vũ quay lại căn hộ của Chương Viễn, nhìn thấy anh đã bị hai cấp dưới của mình còng tay lại, khẽ thở dài một hơi.
"Tháo ra đi! Chúng ta sẽ như vậy đi đến Sở cảnh sát." Nghe Gia Tề Vũ nói hai người kia rất ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo. Còn Cố Duệ Thành và Tử Ngôn thì rất cảm kích.
"Cậu ấy có thể bị kết tội gì? Có nặng lắm không?" Cố Duệ Thành hỏi.
"Bắt cóc và có ý định giết người, tuy chưa thành công nhưng chắc cũng không khả quan lắm. Nếu như..."
"Nếu như gì?" Tử Ngôn đứng bên cạnh cũng bắt đầu sốt sắng.
"Nếu như phía bên Tần lão không làm lớn chuyện, chuyện hôm nay cũng chỉ có đội của tôi biết, chúng ta có thể xem như không có gì. Nhưng nếu Tần lão quyết truy cứu, tôi nghĩ chúng ta sẽ không làm gì được đâu."
...............
Tại bệnh viện, Tần Khoa vừa chữa trị xong đang được y tá đẩy về phòng bệnh, Tần Kiên nhận được tin tức cũng đã có mặt. Tần Khoa vừa mơ màng tỉnh lại thì đã bắt đầu la hét đòi kiện chết Chương Viễn.
"Con nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá cho chuyện này! Cho hắn vào tù, cho người dạy hắn một bài học, phải làm cho hắn biết mình đang đụng vào ai." Một tay đang cắm ống truyền nước biển, vậy mà miệng vẫn dùng đủ lực. Nhưng tuyệt nhiên không ai phản ứng lại với hắn cả.
.
||||| Truyện đề cử:
Thần Y Ở Rể |||||
"Có im lặng được hay chưa! La hét như thế còn ra thể thống gì, ngươi là côn đồ à, dạy cho ai một bài học?" Tần Kiên bắt đầu mất kiên nhẫn với hắn, liền quát lên.
"Sao chú lại...?" Tần Khoa bị Tần Kiên quát liền im bặt không la hét nữa, chỉ có thể ấp úng vài từ trong miệng.
"Sao khi xuất viện đến trại giáo dưỡng thực hiện hình phạt của mình, hết thời hạn ta sẽ đưa ngươi sang nước ngoài, sau này sẽ không trở về đây nữa. Sau khi qua đó, tự biết thân phận của bản thân mà đừng làm chuyện lỗ mãng, sẽ không có Tần gia nào ở đó cho ngươi dựa vào đâu."
"Người nói vậy là sao? Cháu trai người vừa xém bị người ta giết, người lại không làm gì để đòi lại công bằng cho con. Bây giờ còn muốn con tự dâng mình đến nơi kia chịu tội, sau đó tống ra nước ngoài để con tự sinh tự diệt?!" Tần Khoa ngồi bật dậy, mặc kệ vết thương trên cổ tay, dựt phăng kim tiêm truyền nước biển ra khỏi tay. Khuôn mặt thể hiện rõ sự khó hiểu cần giải đáp.
"Người ta sẽ tự động muốn giết ngươi hay sao? Bản thân mình đã làm những chuyện xấu hổ như thế nào mà bây giờ còn ở đây trách ta. Ngươi mấy năm nay có làm được trò trống gì hay không, chỉ biết dựa vào thể lực của ông nội ngươi dương oai diễu võ khắp nơi."
"Ý người là sao? »
Đột nhiên cánh cửa phòng bệnh mở ra, một người chống gậy "cộc cộc" bước vào, nhìn qua Tần Khoa lạnh mặt nói:
"Ý chú ngươi chính là...từ đây trở về sau, ngươi sẽ không còn là người của Tần gia nữa!"