Hai mắt Mộ Hàn nhìn chằm chằm hư không trước mắt, đau khổ bi thương dùng dằng trong mắt nàng, ta cũng không nhịn được mà cảm thấy tội nghiệp thay cho tạo ngộ mà nàng gặp phải.
Ta khẽ thở dài, kéo tay Mộ Hàn: “Mộ Hàn tỷ, đều đã qua rồi.”
Mộ Hàn lấy lại tinh thần, cười thê lương đáp: “Đúng thế, đều đã qua rồi.”
Ta cúi đầu không nói thêm gì, bởi vì ta đã sớm biết được kết cục của Cố Ngang Du rồi, là nương nói cho ta biết đoạn quá khứ bi thảm này, đến nay ta vẫn còn nhớ rõ thê lương cùng bi phẫn trong mắt nương.
Mười bảy năm trước trong trận chiến đoạt vị, năm vị hoàng tử không một ai thắng, người sau cùng thắng được ngôi vị hoàng đế, là nhị thúc của bọn hắn, cũng là hoàng đế nước Đại Khải hiện nay. Nói trắng trợn hơn một chút, thì long ỷ của hoàng đế hiện giờ là do hắn không từ thủ đoạn tâm địa độc ác cướp lại từ trong tay chính cháu mình.
Kết cục của năm vị hoàng tử kia đều vô cùng thê thảm, đại hoàng tử cũng là thái tử ngày đó, bị nhị thúc hắn lấy tru sát với tội mưu phản; tam hoàng tử Cố Ngang Du không nguyện làm tù nhân tham sống sợ chết, cùng ngày tân hoàng đăng cơ đã cắt cổ tự sát trong nhà; còn lại ba vị hoàng tử đều bị lưu đày đến biên cương, trong đó có một vị hoàng tử chết bệnh trong quá trình lưu đày, hai vị còn lại hiện thời không rõ tung tích.
Xem ra sống trong gia đình Đế Vương cũng không hề sung sướng tự tại như người ta vẫn tưởng, trong tay có quyền có thế, nhưng đồng thời bất cứ lúc nào cũng bị người có quyền có thế khác giơ kiếm với mình, sau đó chính là trận chiến người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, sống còn không tự do bằng dân chúng bình thường.
“Xá Chi, Xá Chi, vì sao chàng bỏ ra nhiều như vậy cuối cùng lại không có được gì?” Mộ Hàn thì thào một mình.
“Mộ Hàn tỷ, tỷ nói, hắn, có từng hối hận không?” Ta nhìn Mộ Hàn, hỏi.
“Hắn, sẽ không hối hận.”
“Vậy tỷ có hận hắn không?” Cuối cùng ta cũng hỏi được những lời này.
Mộ Hàn cười thê lương: “Hiện tại hận còn có ích gì sao?”
Đúng vậy, không có ích gì, hắn đã chết, dù cho nàng đã từng là biển sâu của hắn.
Chuyện sau đó Mộ Hàn vẫn kể nốt cho ta nghe.
Vào năm Sơ Xuân mười bảy tuổi, Cố Ngang Du có chính phi, là nữ nhi của Tôn Thành.
Người muốn kết hôn với nữ nhi của Tôn Thành nhiều không kể xiết, chỉ với địa vị của Tôn Thành ở trong triều, người muốn mượn sức lão nịnh bợ lão trèo cao với tới lão có rất nhiều, cố tình Tôn Thành chỉ chọn Cố Ngang Du, không vì điều gì khác, chỉ vì muốn được thường xuyên đến thân mật bên gối Sơ Xuân.
Sơ Xuân vẫn lựa chọn giúp Xá Chi, cho dù Xá Chi lợi dụng nàng, phản bội nàng, tổn thương nàng. Nàng vẫn giúp hắn, không vì điều gì khác, chỉ vì nàng thương hắn, hắn là nam nhân đầu tiên nàng yêu.
Lại nói đến nữ nhi của Tôn Thành, Tôn Uyển Tinh, dịu dàng hiền thục, xinh đẹp thông tuệ, không hề khí phách hung hãn như nương của nàng, hơn nữa còn rất tỉnh táo thông minh, tinh thông đạo lí biết cách đối nhân xử thế.
Ngoài ra, Tôn Uyển Tinh tương đối hài lòng với phu quân nhà mình, hoặc là nói nàng ấy đã sớm yêu thầm Xá Chi, hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa, cuối cùng cũng được gả cho lang quân như ý. Nàng ấy ôm giấc mộng thiếu nữ ngây thơ gả vào gia đình Đế Vương, kết quả cuối cùng thê lương thế nào có thể tưởng tượng được.
Nửa năm sau khi Tôn Uyển Tinh gả vào phủ Vương Gia, lần đầu tiên nàng ấy gặp được Sơ Xuân, không phải ngẫu nhiên, mà là Tôn Uyển Tinh cố ý đến tìm Sơ Xuân.
“Vị này chính là Sơ Xuân cô nương?” Tôn Uyển Tinh cười dịu dàng, “Quả nhiên xinh đẹp động lòng người.”
“Các ngươi đều lui ra đi, ta muốn nói mấy lời với Sơ cô nương.” Tôn Uyển Tinh phất tay cho hạ nhân lui ra.
Cảm giác bất an bao trùm lấy Sơ Xuân.
“Sơ Xuân cô nương yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi.” Tôn Uyển Tinh lạnh nhạt nhìn Sơ Xuân, “Sơ Xuân cô nương tới vương phủ đã bao lâu rồi?”
“Bốn năm.”
“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“17.”
“Thế cô nương và phụ thân ta...” Cuối cùng Tôn Uyển Tinh vẫn không nhẫn tâm hỏi ra.
Sơ Xuân sửng sốt một hồi, sắc mặt trắng xanh.
“Sơ Xuân cô nương yên tâm, ta sẽ không kể cho nương nghe.”
Sơ Xuân khẽ gật đầu.
Tôn Uyển Tinh hít một hơi thật sâu, cẩn thận nói: “Ngươi và Vương gia, đã từng có...”
“Chưa từng!” Sơ Xuân cướp lời nàng đáp.
Trong mắt Tôn Uyển Tinh hiện lên kinh ngạc, nhưng lập tức mỉm cười: “Ta chẳng qua chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, Sơ Xuân cô nương chớ để trong lòng.”
Sơ Xuân cúi đầu không nói.
“Ta là người bên gối Vương gia, hàng đêm cùng chung chăn với Vương gia, nhưng ta biết thân xác của hắn ở bên cạnh ta, nhưng tâm trí thì không ở đây.” Nàng ấy cười khổ, “Sơ Xuân cô nương, ngươi có biết hàng đêm người Vương gia vẫn luôn nhớ nhung là ai không?”
Sơ Xuân nhìn Tôn Uyển Tinh, chua sót nói: “Sơ Xuân không biết, Sơ Xuân cũng không muốn biết, Sơ Xuân càng không có tư cách biết.”
“Xem ra Sơ Xuân cô nương là người hiểu biết.” Tôn Uyển Tinh cười khẽ, hơi khụy gối với Sơ Xuân, “Hôm nay Uyển Tinh mạo phạm quấy rầy cô nương rồi, mong rằng cô nương thông cảm.”
Sơ Xuân lập tức đáp lễ: “Vương phi chớ có khách khí với Sơ Xuân.”
…
Cá, ta muốn; gấu, ta cũng muốn; cả hai thứ không thể thiếu thứ nào, bỏ cá hay bỏ gấu đều không thể. Giữa giang sơn và mỹ nhân, Cố Ngang Du lựa chọn giang sơn, quyết tuyệt vứt bỏ nhi nữ tư tình.
Theo thời gian trôi qua, bệnh tình của lão hoàng đế càng ngày càng nặng thêm, mạch nước ngầm trên triều đình và dân gian bắt đầu khởi động, sóng trào quyết liệt, các thế lực không ai nhường ai, cạnh tranh tương đối kịch liệt, không ai dám lơ là tránh để bị đối thủ tóm được nhược điểm.
Cố Ngang Du cho dù là người làm bằng sắt cũng không gánh nổi áp lực lớn như vậy, cuối cùng cũng có một ngày hắn không khống chế được nữa.
Hắn mang theo men say đi tới viện của Sơ Xuân, đã rất lâu rồi hắn không nhìn thấy Sơ Xuân, hắn cũng không dám đi gặp nàng.
Lúc Sơ Xuân nhìn thấy hắn, cả người nàng cứng đờ tại chỗ, không biết phải làm sao.
“Xuân Nhi.” Hắn nhẹ nhàng gọi ra hai chữ đã chôn dấu dưới đáy lòng chưa bao giờ dám thốt ra.
Sơ Xuân rơi lệ, trong phút chốc nước mắt tràn mi, vô cùng chua xót.
Cố Ngang Du bước từng bước tới chỗ Sơ Xuân, Sơ Xuân đứng ngây tại chỗ không nhúc nhích, ánh trăng mờ nhạt chiếu lên hai người đau đớn dằn vặt, bóng cây xa xa trong đình đong đưa.
“Xuân Nhi, nàng hận ta không?” Cố Ngang Du khẽ vuốt v3 hai gò má Sơ Xuân.
“Hận.” Sơ Xuân nghẹn ngào.
Cố Ngang Du dùng một tay ôm Sơ Xuân vào lòng, ôm chặt lấy nàng.
Tối hôm đó, Cố Ngang Du không khống chế được, hắn tận tình giải phóng tình cảm trong lòng mình, một đêm đó hắn quên đi tất cả, trong lòng hắn chỉ có Sơ Xuân, Sơ Xuân của hắn.
Ngày hôm sau lúc Sơ Xuân tỉnh lại, bên gối đã sớm không còn người, chỉ chừa lại chút hơi ấm, nàng dém chăn bông quấn người lại, không biết vui hay buồn.
Hai tháng sau, Sơ Xuân có thai.
Nhưng mà, đứa nhỏ này Cố Ngang Du không thể giữ lại, dù cho đứa nhỏ này là cốt nhục thân sinh của hắn, hắn cũng không cho phép trên con đường tranh quyền của mình xuất hiện một sai lầm nào.
Sơ Xuân ngước gương mặt đẫm nước mắt quỳ trước mặt hắn, nắm lấy góc áo của hắn, đau đớn cầu xin hắn, cầu xin hắn giữ lại hài tử của nàng.
Cố Ngang Du lòng như đao cắt nhìn Sơ Xuân bi thương bất lực trước mắt, hắn không có lựa chọn nào khác, cho dù lòng hắn có đau hắn cũng không thể mềm lòng, con người không ác sẽ đứng không vững.
Hắn tự tay rót canh phá thai cho Sơ Xuân, khoảnh khắc kia, thân là một nam nhân, việc hắn có thể làm chẳng qua chỉ là ôm chặt Sơ Xuân vào lòng lúc nàng thống khổ nhất, không ngừng nói xin lỗi nàng.
Giây phút con cũng không còn, trái tim Sơ Xuân cũng chết, là bi thương đến chết.
“Ngươi thả ta đi đi.” Sắc mặt Sơ Xuân trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh, “Ta cầu xin ngươi, để cho ta đi đi.”
Cố Ngang Du im lặng không nói.
Sơ Xuân dùng hết sức lực toàn thân, nắm chặt trụ cổ áo của hắn, hai mắt rưng rưng: “Vương gia, ta cầu xin ngươi, ngươi để cho ta đi đi.”
Cố Ngang Du rơi nước mắt, hắn ôm chặt Sơ Xuân vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Được.”
Ngày Sơ Xuân rời khỏi vương phủ, Cố Ngang Du không xuất hiện, hắn sai người đưa cho Sơ Xuân một cây quạt, trên quạt có viết mấy chữ bi thương: “Biển cả mênh mông sông chẳng thấy. Chưa đến Vu Sơn chưa biết mây.”
Ba tháng sau, Tam hoàng tử Lương Kỳ vương cắt cổ tự sát trong nhà, ngày kế vương phi treo cổ tự tử.
Sống, là thứ ta muốn; nghĩa, cũng là thứ ta muốn; những cả hai đều không thể vẹn toàn, có người bỏ sống để giữ nghĩa, cũng có người chọn bỏ nghĩa để sống tạm. Cố Ngang Du chọn nghĩa, thà chết vì đại nghĩa cũng không làm tù nhân.
Xá Chi Xá Chi, Cố Ngang Du bỏ ra tất cả, nhưng hắn nhận lại được những gì?
Sau khi nghe xong, hốc mắt ta chợt ê ẩm, lại nhìn về phía Mộ Hàn, hốc mắt nàng cũng đỏ như ta.
“Năm ấy ta mười tám tuổi.” Vẻ mặt Mộ Hàn ảm đạm.
Ta chỉ có thể thở dài một hơi, bởi vì ta không biết nên khuyên nàng như thế nào.
“Sau đó ta quay về kỹ viện, thành thật làm việc ta nên làm.”
“Tỷ, sao tỷ lại quay về nơi như thế?” Ta nghi hoặc khó hiểu.
Mộ Hàn cười bất đắc dĩ: “Vậy ngươi nói xem, ta có thể đi đâu? Khi đó ta còn có thể hy vọng xa vời cái gì?”
Từ trong nụ cười thê lương của Mộ Hàn, ta hiểu được vì sao nàng lại phải quay về kỹ viện, bi thương đến chết lặng, lúc ấy lòng nàng cũng đã chết, còn để ý đến trong sạch hay danh dự làm gì? Sống tạm một ngày cũng là một ngày, bản thân sa đọa thì có thế nào? Ngay lúc đó nàng dùng cách buông thả bản thân để giải phóng cho trái tim đã chết của mình.
Đột nhiên ta cảm thấy rất bội phục Mộ Hàn, trải qua nhiều chuyện như vậy đến giờ vẫn có thể sống tốt, đúng là không dễ gì, nếu là ta, có lẽ ta đã sớm nhảy sông rồi.
…
—hết chương 7—
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT