Thẩm Huyền Quân hỏi lại: "Sao cô ấy muốn gặp ta?”

Bà Khương uống một ngụm trà nhíu mày cảm thán: “Trà ngon trong miệng mà như hoàng liên.” Bà ta đặt chén trà xuống nhìn y: "Nửa đời trước tiểu thư có tướng quân che chở cuộc sống sung sướng, tính khí kiêu ngạo ngang bướng, rời xa tướng quân rồi mới thấy cuộc sống lắm gian truân. Mấy năm qua tiểu thư sống không tốt nhưng vẫn muốn giữ lại chút thể diện, không đến cầu xin tướng quân thương tình. Cũng đã từng có lúc muốn đi bước nửa, vốn tưởng có thể ăn trấu nuốt rau qua ngày, nào ngờ người kia bề ngoài tỏ vẻ quân tử, bên trong đồi bại thối nát. Trong nhà ba bốn phòng vợ lẽ, con cái thành đàn, còn hắn mải mê vùi đầu vào kỹ viện tìm vô số bóng hồng, tiểu thư đau lòng quá thoái hôn chạy trốn.”

Bà Khương càng nói càng không thoải mái, mặt mày nhăn nhúm lại: “Ôm theo đứa trẻ đi đâu cũng không tiện, tôi khuyên mãi tiểu thư mới chịu tìm tướng quân nói chuyện. Hừ, ai biết được người ta vô tình vô nghĩa như thế chứ, tôi đứng một bên nhìn còn không đành lòng.”

Thấy Thẩm Huyền Quân vẫn còn yên lặng, bà Khương cười nhã nhặn, rộng rãi: “Tôi biết công tử khó xử, làm gì có ai đành lòng chia sẻ người bên cạnh mình cho người khác? Nhưng mà tiểu thư nhà tôi không cần gì nhiều, làm tỳ nữ quét sân hay người hầu ngoài sảnh cũng được.”

Y lặng lẽ lấy miếng bánh anh đào lên ăn, khẽ nói: “Nếu tướng quân vô tình vô nghĩa, cô ấy sống ở tướng phủ sao tốt được, cần gì miễn cưỡng như vậy?”

Bầu không khí chợt lạnh ngắt, chân mày bà Khương giật giật một hồi đổi sang than vãn: “Nếu có đứa bé bên cạnh, khổ mấy vẫn cố gắng chống đỡ được, có gì bằng tình mẫu tử cơ chứ, sao lại có người nhẫn tâm như vậy… mỗi khi nghĩ đến việc này tôi không còn mặt mũi nào nhìn tiểu thư. Năm xưa là tướng quân đưa tôi đến hầu hạ, tôi đã hứa sẽ chăm lo cho cô ấy mọi thứ tốt nhất, không biết cô ấy có oán trách bà lão này không nữa?”

“Ta cũng không muốn bà khó xử.”

Không đợi Thẩm Huyền Quân nói hết câu, bà Khương đã vội vàng ngắt lời: “Thế thì tốt, nếu công tử đồng ý ra mặt để tiểu thư nhà tôi làm thiếp, sau này cô ấy sinh con đẻ cái vẫn nhớ ơn công tử, người cũng không cần lo sợ người ngoài bước vào cửa gây rắc rối. Nếu cô ấy không sinh được, không sao cả, đứa bé này đã ở trong tay người…”

“Chuyện này đâu phải ta quyết định là được?” Nếu có Thu Nguyệt ở đây có lẽ muội ấy đã gào ầm ĩ lên rồi!

Thẩm Huyền Quân cười nhạt: “Chỉ sợ tướng quân không chịu, nếu không đã chẳng kéo dài đến tận bây giờ, bà nói xem có phải không?” Y nghiêng đầu nhìn bà ta: “Chi bằng đợi tướng quân về nói rõ chuyện này đi, dù sao cô ấy vẫn còn sống, bà không cần sợ xương cốt bị đào lên, càng không lo hũ sành không có người ôm.”

Bà Khương nghẹn họng trố mắt: “Bà già này đã nói hụych toẹt ra công tử còn giả vờ không hiểu. Cứ coi như tiểu thư nhà tôi không chịu được khổ sở thành tâm muốn nương nhờ tướng phủ, cô ấy đã sinh đứa trẻ không có công cũng có cán, công tử cho cô ấy bát cơm nóng là được rồi. Vừa rồi tôi có hơi vội, làm hầu ngủ hay xem như vú nuôi của đứa trẻ đều được.”

Y ăn xong miếng bánh, nhẹ nhàng cầm khăn lau miệng, lau tay: “Thôi được, bà cứ để tôi gặp cô ấy nói vài lời, nếu cô ấy vẫn muốn bước vào tôi sẽ thu xếp xin đệ ấy giúp bà.”

Đôi mắt bà Khương phu nhân loé sáng, tay nắm chặt lại, thở ra một hơi khó nhọc: “Sau khi sinh nở gặp phải bạo bệnh, đi lại bất tiện, nếu công tử muốn hai ngày nữa xin đến Toái Minh lâu gặp mặt.”

Thẩm Huyền Quân tiễn bà Khương ra khỏi viện, trong lòng thầm tính toán vài chuyện. Lâu ngày không đại khai sát giới, người khác đều cho rằng có thể trèo lên đầu y à?

Thu Nguyệt đóng hết cửa phòng lại rồi mới nhẹ nhàng đi ra sau lưng y, cầm quạt phe phẩy: “Công tử, từ lúc gặp bà Khương về người cứ thẫn thờ không nói gì, có phải bà ta lại kiếm chuyện không?”

Thẩm Huyền Quân chậm rãi ngẩng đầu, khẽ nói: “Cũng là chuyện đứa bé thôi.”

Thu Nguyệt hơi sợ hãi nhưng vẫn cố trấn an chủ nhân của mình: “Chuyện này chúng ta kiên quyết không nhận là được, cứ đợi tướng quân về xử lý, xem còn lớn giọng nữa không? Từ ngoài cổng thành đã lầm ầm ĩ, trong lòng bà ta chỉ muốn chúng ta rối tung rối mù vì muốn nhanh chóng dẹp yên chuyện mà hứa hẹn với bà ta thôi. Biết trong phủ công tử có thể diện, xem ra người đứng sau nội công thâm hậu, điều tra rất rõ ràng! Nhưng họ không tính được tướng quân trước giờ chưa từng sợ điều tiếng.”

“Những lời muội nói ta đều hiểu, chuyện này ta phải đợi chính miệng đệ ấy thừa nhận ta mới tin.” Y cắn môi một hồi vẫn không nói ra chuyện Bích Yên vẫn còn sống.

Chờ thêm một lát Xuân Hoa quay trở lại, khẽ nói: “Nô tỳ đã hỏi tỉ mỉ, Từ sư phụ cũng không biết đến Bích Yên tiểu thư, nhưng mà thời gian trước nghe tin cô ta bị rạn xương đùi, tướng quân đi khắp nơi bốc thuốc cầu khẩn. Nô tỳ ghé sang đại phu Từ sư phụ nhắc, Lư đại phu thừa nhận mình đã nhận rất nhiều bạc từ chỗ tướng quân, song không có đến tận nơi khám bao giờ. Nô tỳ nghĩ tướng quân muốn giữ bí mật đến tận cùng, không để cô ta lộ diện với bất kỳ ai.”

Thẩm Huyền Quân cắn môi, đệ ấy biết y thuật vẫn phải nhờ đại phu kê thuốc, xem ra cô ta bị thương không nhẹ. Khương phu nhân nói sau khi sinh con Bích Yên bệnh nặng, sức khoẻ yếu, nếu là thật cô ta không thể đuổi đến đây nhanh như vậy được?

Y không thể đoán ra mục đích thật sự của họ, cô ta chỉ muốn được vào phủ sống an nhàn thôi sao?

Thẩm Huyền Quân nhìn đứa bé ở trong nôi, buồn bực vơi đi bớt: "Tạm thời gác chuyện này sang một bên đi, sai phòng bếp chuẩn bị đồ ăn bên vườn trà, lát nữa ôm Nguyên Dương ra đó dùng bữa.”



Bích Yên không thể kiềm chế được cơn tức giận, bực tức đập vỡ chén trà: "Cũng chỉ là một kẻ hèn mọn bị đưa đến làm con tin, dựa vào đâu lên mặt với ta?”

Bà Khương vội vã vỗ ngực nàng an ủi, trong giọng nói đầy căm hận mỉa mai: “Tiểu thư không cần tức giận, chẳng qua ỷ vào sủng ái của tướng quân lên mặt đánh phủ đầu chúng ta trước thôi. Bây giờ tình cảnh của chúng ta loạn lắm rồi, người phải cúi đầu trước, đợi khi ôm được đứa bé trở về, chúng ta có thể quay về rồi…”

Bích Yên dùng sức bóp chặt cạnh bàn, lồng ngực phập phồng không thôi, ánh mắt căm hờn: "Nếu không phải năm xưa ta quá ngu ngốc…” Bích Yên nhắm mắt lại nước mắt chảy dài, đột nhiên chạy đến bàn trang điểm mở lọ cao thuốc nước sức lên mặt, nhìn gương mặt tiều tụy trong gương, nàng hít sâu: “Không được, không được đợi y đến chi bằng ta đến trước một bước.”

Lúc Phấn Kiều mang đồ ăn đến vườn trà Thẩm Huyền Quân đang tựa gối mềm đọc sách, Xuân Hoa ở bên cạnh châm đèn, đốt lư hương đuổi côn trùng. Kể từ khi bà Khương đến, Thẩm Huyền Quân không cho nàng vào phòng trong nữa, ở ngoài sảnh viện lau bình hoa cũng bị Xuân Hoa để ý đuổi người. Nàng đang đợi xem Thẩm Huyền Quân sẽ xử lý chuyện này như nào, nhớ đến dáng vẻ mềm mỏng yểu điệu của Như Ý bên cạnh bà Khương, nàng cười khinh. Bà ta gây sự là phụ, nâng đỡ Như Ý mới là chính, đợi khi công tử bị chèn ép đến không thở nổi, bà ấy thuận nước đẩy thường giả vờ lo nghĩ cho đứa trẻ, lấy lý do mang về thôn trang thiếu thốn đủ thứ, bắt công tử hứa chăm sóc đứa bé thật tốt, để lại Như Ý canh chừng, vừa chăm lo cho đứa nhỏ sẵn tiện trèo cao.

Hừ, công tử vì muốn giữ đứa bé phải cắn răng đồng ý. Mấy thủ đoạn này nàng thấy nhiều rồi!

Dưới ánh nến, sắc mặt Thẩm Huyền Quân vẫn còn tái mét, tay cầm trang sách hồi lâu không động đậy. Gió thổi qua tán cây, lá khô xào xạc trong đêm thanh tĩnh, y ngồi đó bần thần, cô đơn.

Phấn Kiều cùng mấy người hầu nhỏ tuổi bày đồ ăn ra bàn, thấy dọn xong rồi nàng ta không đi, Thẩm Huyền Quân ngước mắt nhìn: "Có chuyện gì sao?”

"Bà Khương dẫn theo một người đến phủ bái kiến, giờ đang quỳ ngoài sân sảnh chính.” Người kia trùm kín mít, nàng không nhìn rõ hình dáng tướng mạo, chỉ biết đó là một cô nương thôi: "Mai Lan mời bà ta đứng dậy mấy lần không được, càng khuyên càng khóc lóc cầu xin, quỳ rạp dập đầu, nô tỳ cảm thấy họ không phải kẻ hồ đồ, cố tỏ ra đáng thương để những kẻ thích thị phi lời ra tiếng vào.”

"Giờ đã tối rồi có chuyện gì đợi ngày mai đi.” Thu Nguyệt xù lông: "Nếu không đi ta lấy nước dơ tạt bà ta, hừ!”

Y cười khổ đặt quyển sách xuống cười nhạt: "Đã đến thì gặp thôi.”

Xuân Hoa đến tận nơi mời người vào vườn trà, bà Lục hay tin lập tức rời giường, ăn mặc qua loa tùy tiện chạy nhanh đến vườn trà. Từ đằng xa bà đã nghe một giọng nữ thê lương: "Xin công tử thương xót, Bích Yên nhất định xem người là bề trên một lòng tôn kính.”

Y chỉ đáp: “Cô đã xin cho đệ ấy một đứa con, đệ ấy sao lại để cô chịu thiệt thòi.”

Bích Yên khó xử, giờ làm khách không được, làm người nhà cũng không xong, ánh mắt nhìn y vô cùng khẩn thiết: "Ngày xưa ta đã từng phạm sai lầm nên đệ ấy không tha thứ cho ta. Công tử, coi như người làm phúc cho ta chỗ nương nhờ, xem như ăn mày ngoài đường ban một chén cơm đi.”

Bà Lục ngẩn người, nhìn ánh mắt các người hầu hoang mang không kém mình, sắc mặt ngày càng trầm xuống. Sau khi nhìn thấy gương mặt cô gái kia, không biết là kinh ngạc hay sợ hãi sắc mặt bà ấy cứng đờ.

Bích Yên từ ngoài ngõ đã dập đầu sưng trán, gương mặt đầm đìa nước mắt luôn miệng nói: “Xin người thương xót tôi?”

Bà Lục liếc nhìn nàng ta hồi lâu: "Mấy người xem nhà họ Lục là chốn nào hả? Lúc cô đi rêu rao chuyện cướp con bên ngoài có nghĩ đến tiền đồ của tướng quân không? Trong miệng mấy người có lời nào là thật? Cô còn sống sờ sờ ở đây vẫn có thể tự trù ẻo chính mình chết sớm, mồ mả không yên cơ mà. Nếu như cho các người vào cửa, ngày sau chỉ thêm thị phi!”

Bích Yên cẩn thận quan sát bà Lục, đây là thói quen do cô tích lũy sau mấy năm sống vất vả, thấy sắc mặt bà Lục hầm hầm tối đen, lòng hơi lo sợ. Nàng cũng chỉ nghe lời người ta xúi giục mà làm, cứ nghĩ họ sẽ vội vàng bịt miệng bà Khương, hứa hẹn đủ điều, hoặc là cầu cho Thẩm Huyền Quân không nhịn được bốc hỏa làm ra việc gì đó sai lầm. Nào ngờ y chỉ ôm khư khư đứa bé, im lặng chẳng nói câu nào.

"Tôi, tôi… cũng chỉ là cùng đường.” Bích Yên cúi đầu khóc thút thít.

Bà Lục cười xem thường: "Cô cùng đường thì đến phủ chúng tôi gây chuyện? Dựa vào đâu cô nói đứa bé là con của tướng quân thì chúng tôi tin ngay hả? Ai biết bao năm qua cô lang thang ở đâu, ở với người nào… tôi nhìn cô cứ thấy quen mắt, hình như đã gặp ở trong cung?”

Lời này nói ra mọi người đều sửng sốt, bà Lục không phải là người ăn nói tùy tiện, tuy Bích Yên có hành động gian dối nhưng nếu liên quan đến cung cấm thì mọi chuyện không đơn giản nữa.

Xuân Hoa không biết vô tình hay cố ý liếc sang Phấn Kiều một cái.

Nàng ta ấp úng một hồi, nói: “Giang quý nhân là họ hàng của tôi, mấy năm trước tỷ ấy được sủng ái mang thai, người nhà được cho phép vào cung thăm hỏi, mẹ tỷ ấy không may nhiễm bệnh dịch, tôi, tôi đi thay.”

Quả thật là có chuyện Giang quý nhân mang thai, tiếc là lúc sinh mẹ và con đều không qua khỏi. Bà Lục cũng chẳng nhớ chính xác gặp cô ta vào dịp nào, chẳng qua dung mạo có mấy phần tư sắc, giọng nói dễ nghe. Bà ấy làm việc trong tướng phủ mấy chục năm, giỏi nhất là ghi nhớ mặt người, thân sơ thế nào, hầu hạ ra sao nên nắm mấy phần.

Thấy bà ấy không nói gì nữa, Bích Yên khóc thút thít: "Chuyện đứa bé chỉ cần tướng quân về sẽ rõ… mấy người không tin cũng được, cớ sao bắt mẹ con chúng tôi xa cách.” Nghĩ đến đứa bé nàng không nhịn được khóc thật.

Nàng ta nhớ đến đứa bé lại khóc như mưa.

Thu Nguyệt thầm bĩu môi nghĩ: Chỉ có chiêu giả đáng thương mà ba bốn người xài thế?

Đột nhiên Thu Nguyệt như bừng tỉnh, cười trộm: "Thật ra công tử đã tính toán hết cho cô rồi. Cô không có nơi nương nhờ vậy chúng tôi sẽ cho cô một mớ đồ cưới, tìm nhà đàng hoàng lễ nghĩa gả đi.” Nàng nhìn thấy ánh mắt Bích Yên trợn trừng vừa lo vừa sợ, còn bà Khương thì nghi hoặc, ý cười càng đậm: "Đến khi gả đi rồi, cô muốn thăm tiểu công tử cứ thường xuyên qua lại là được.”

Bà Lục liếc Thu Nguyệt một cái, trong đêm tối nghe thấy tiếng khóc của Bích Yên rất rõ ràng, lúc dồn dập, lúc do dự ngắt quãng. Sắc mặt nàng ta ngày càng tái nhợt, đang không biết phải làm sao, lại nghe Thu Nguyệt nói tiếp: "Nếu tìm nhà gia cảnh thấp một chút, cô có thể làm vợ chính thức đấy.”

Nàng ta thận trọng nhìn Thẩm Huyền Quân, thấy y không giận càng an tâm hơn: "Cần gì vào phủ quét dọn tới lui cơ chứ? Sau này tiểu công tử lớn lên, muốn nhận mẹ cũng không phải không được.”

Phải xem đến lúc đó công tử có muốn nhận lại mẹ không, hừ! Cách đã từng dùng với Tô Anh Anh đến giờ vẫn dùng được, hay quá.

Bích Yên ngẩn ra một hồi nước mắt khô cạn, cứ nhìn mặt đất không lên tiếng.

"Không, không được.” Bà Khương nhào lên ngắt lời: "Tiểu thư chúng tôi gả đi rồi vẫn qua lại với gia đình người cũ, có phu quân nào tốt bụng không ghen chứ?”

Thẩm Huyền Quân nhàn nhạt cảm thán: "Đúng vậy, có người nào tốt bụng không ghen tuông chứ?”

Mặt bà Khương ngại ngùng hẳn đi, mấy người hầu ở xung quanh khinh thường cười nhạt. Thu Nguyệt lại nói: "Để Bích Yên tiểu thư quyết định, bà gấp cái gì?”

"Được.” Bích Yên vội vã ra quyết định, nước mắt lại chảy dài: "Coi như người mẹ này vì tiền đồ mà bán con, phiền công tử chuẩn bị quà cưới rình rang, công bố với mọi người trong phủ có hỷ sự.” Nàng ngẩng mặt nhìn thẳng y: "Lấy hạ nhân trong phủ cũng được, càng nhanh càng tốt, tôi… tôi có vài món đồ của cha mẹ muốn chuộc về, đồ đạc đều ở chỗ dì, bà ấy ghét tôi dùng tiền chưa chắc chuộc được, nhưng nếu có tướng phủ chống lưng...”

Sự tình chuyển biến quá nhanh, duy chỉ có Thu Nguyệt phản ứng đầu tiên: "Lục Đường không cưới cô được.”

Mọi người phì cười, Xuân Hoa kéo tay áo nàng ta: "Đừng nói nữa.”

Thẩm Huyền Quân nhổm dậy: “Thật à?”

Bích Yên dập đầu: "Thật ạ.”

***

Thu Nguyệt khép cửa lại, căm hờn bảo: "Muốn gả là gả được sao, làm như món hàng muốn chọn ai chọn, người ta không muốn vẫn phải nhắm mắt đưa cô ta về à?”

Xuân Hoa sắp xếp giường đệm một hồi, không nhịn được nói: "Công tử, người đồng ý với cô ta thật sao?

Thẩm Huyền Quân chuyên tâm nựng đứa bé trong nôi, cười tủm tỉm: "Cô ta muốn tướng phủ báo hỷ nhưng không chịu nói ra ai ai sắp thành thân, muội biết vì sao không?”

Xuân Hoa suy nghĩ cẩn thận một hồi, nói: "Cô ta bảo sợ là nhà dì biết cô ta lấy người hầu trong phủ, sẽ khinh thường cô ta không có thể diện nhất quyết không trả đồ. Nhà bà dì đó không rõ là ai, bà Lục từng nói cha mẹ cô ta mất sớm, trong nhà không còn người thân nào khác mới đưa dì Khang đến chăm sóc?”

"Ta nghĩ cô ta chỉ làm theo ý của người khác, người ngoài nhìn vào thấy tướng phủ báo hỷ, việc đầu tiên nghĩ đến là đệ ấy thành thân. Nhưng cách này không dùng được lâu, cô ta khăng khăng muốn gả cho người hầu trong phủ, bên trong còn có toan tính gì đó nữa, vòng qua quẹo lại, nếu cô ta ở trong tướng phủ xảy ra chuyện, người chịu trách nhiệm là ai chứ?” Thẩm Huyền Quân nghĩ đầu mối nhất định nằm ở chỗ hoàng đế.

"Ý người muốn nói cô ta là con tốt thí, đợi khi cô ta xảy ra chuyện không may, sẽ có người chạy đến hỏi tội? Nếu là như thế, người này ắt quyền cao chức trọng mới xông vào phủ được. Bởi khi cô ta đến trùm kín mít, hành tung bí ẩn, còn chọn lúc vắng người mà đến, muốn dùng miệng người đời làm nhân chứng cô ta từng đến tướng phủ rất khó, bà Khương luôn miệng rêu rao Bích Yên tiểu thư không còn nữa mà?” Xuân Hoa vẫn cảm thấy không thông.

Thẩm Huyền Quân thở dài: "Ta cũng không rõ, để Phấn Kiều qua hầu hạ cô ta, nếu có chuyện gì… đều là do cô nương được Lâm phu nhân đưa vào ghen tuông, không hiền. Có điều tốt nhất là đừng để cô ta xảy ra chuyện.”

Hoàng đế nhất định không ra mặt vì chuyện cỏn con này đâu, qua việc này y càng khẳng định cô ta và đứa bé không có quan hệ máu mủ. Từ lúc vào phủ chỉ xin y đừng chia cách mẹ con họ, cho cô ta nơi ở tốt, nhưng khi xong việc chẳng thấy cô ta vội vã xem mặt con, hỏi thăm nó có bình an không? Nghe qua miệng bà Khương sao bằng thấy tận mắt.

**

Về tới phòng, Bích Yên nở nụ cười làm người ta sợ hãi: "Chuẩn bị một con dao nhỏ còn chưa kịp dùng, mà thôi ta cũng không nỡ làm chính mình bị thương.”

Bà Khương nhìn nàng ta nằm trên giường, nơi này là phòng khách tướng phủ, bên trong đầy đủ tiện nghi, người hầu mang trà nước đầy đủ không có ý bạc đãi, khinh thường, khẽ nói: "Chuyện này xong rồi sao?”

Bích Yên cười nhạt: “Vừa rồi có một người cưỡi ngựa ra ngoài, có thể là đi hỏi thăm chuyện bà Lục nói. Cứ hỏi đi sẽ không tra được gì đâu. Nỗi nhục ngày hôm nay ta nhất định đòi lại!” Nàng mệt mỏi ôm lấy chăn đệm ấm áp, nghĩ đến những chuyện đã qua, cười thê lương: “Biết thế ngày xưa ta đồng ý gả cho hắn, vị trí tướng quân phu nhân phải thuộc về ta mới đúng! Mấy năm qua sống phập phồng lo sợ, người ngoài đều nghĩ ta sống tốt.”

Bà Khương ôn tồn khuyên giải: “Vẫn còn cơ hội, người đừng sốt ruột. Đợi khi tướng quân về, phía trên sắp xếp đâu vào đấy, chúng ta không phải lo sợ nữa. Đáng ngại ở chỗ, nếu y sợ đêm dài lắm mộng tùy tiện gả đi, như vậy…”

“Hừ, vì đứa bé cũng như danh tiếng của mình y sẽ cố làm thật tốt chuyện này, tìm cho ta một người đáng tin cậy, gia thế tốt, có năng lực, yêu cầu càng cao việc càng kéo dài.” Nàng không hề lo sợ: “Ta mong hắn mau trở về… con của ta…”



Sính lễ vẫn còn đang chuẩn bị, bà Lục sai người sang hỏi Bích Yên có cần gì thêm không, cô ta chỉ ậm ờ rơi nước mắt, bà Khương đứng bên cạnh phụ hoạ nói thế đã tốt lắm rồi, không cầu mong cầu gì thêm.

Thẩm Huyền Quân đang ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh uống trà, chợt nghe tin tướng quân đã về đến thành bên rồi, không bao lâu nữa sẽ về tới nhà. Y không kìm được mừng rỡ: “Chuẩn bị xe ngựa đi đón đệ ấy.” Ngay sau đó y bế đứa nhỏ lên, nhìn gương mặt vui vẻ nghịch đồ chơi trong tay, ánh mắt càng thêm yêu thương: “Phụ thân con về rồi, thời gian qua chẳng có lấy một lá thư.”

Lục Minh Quy rạo rực không kém, lúc trở về hắn tìm được mấy món đồ tốt. Hai cái chén ngọc nhỏ khắc hoa sen cho Nguyên Dương dùng ăn cháo. Ngoài ra, còn có cây quýt làm bằng ngọc, màu sắc rất đặc biệt, lúc nhìn kỹ vân nước sống động lộ ra. Trên đường hành quân ra trận hắn tìm được khối ngọc ở trên eo núi, qua mấy lần gọt đẽo, tưởng tượng ra gương mặt ca ca khi nhìn thấy nó, lòng hắn càng thêm sung sướng.

Viên Huyễn ở bên cạnh mặt mày ủ ê, tướng quân vẫn còn giận chuyện cũ, không thèm đếm xỉa tới hắn. Còn công tử lâm trận bỏ chạy, sợ bị Viên Viên quản chế tống người ở lại chăm sóc cha mẹ, co giò bỏ rơi hắn một mình chịu tội. Hắn thấy hối hận vì lòng thành đặt sai chỗ, biết thế đã báo cáo rõ ràng cho tướng quân ngay từ đầu!

Vừa đến cổng thành Viên Huyễn chỉ vào một chiếc xe ngựa màn xanh: “Công tử ra đón chúng ta.”

Lục Minh Quân chưa kịp vui mừng lâu, vừa đến thấy ca ca tuy cười nhưng sắc mặt vàng vọt, tiều tụy. Xuân Hoa, Thu Nguyệt dè dặt đứng một bên mấp máy môi mấy lần.

“Cưỡi ngựa mệt rồi đúng không? Lên xe ta lột quýt cho đệ ăn.” Y ôm đứa nhỏ lên xe trước, chỉnh lại cái gối dựa trên xe cho hắn, rót thêm một tách trà: “Chuyện công chúa ổn chứ?”

Hắn uống ngụm nước thông cổ, dựa người y gật đầu: “Tốt lắm… ùm ca ca nhớ ta sao, gầy đi nhiều lắm.” Thấy sắc mặt y còn tái mét, giống như bị bệnh, ngực càng đau hơn: “Quá nhiều việc đan xen không có thời gian gửi thư, làm ca ca lo lắng rồi phải không?”

Y suy nghĩ một lát thấy chuyện này trước sau cũng phải tỏ, tốt nhất là để về tới tướng phủ hắn nắm hết tình hình.

“Đệ đi chưa lâu, có người đánh trống khua chiêng bảo tướng phủ cướp con người khác, bà Khương tìm đến tận nơi, còn có Bích Yên tiểu thư…” Y chưa nói hết sắc mặt hắn đã trở nên khó coi.

Thấy hắn vẫn còn mệt vì đi đường xa, Thẩm Huyền Quân lựa lời kể hết mọi việc. Nói xong y nựng đứa bé: “Ta chờ chính miệng đệ nói rõ sự tình cho ta nghe.”

Ngực Lục Minh Quy phập phồng hồi lâu: "Có thủ đoạn lắm! Nhân lúc ta không có ở phủ muốn chui vào cửa, còn muốn bắt con ta đi sao?”

Trái tim treo lơ lửng của Thẩm Huyền Quân dần bình ổn trở lại, Lục Minh Quy vẫn chưa hết giận, cười giễu: "Hừ, công chúa vội vã trở về trước, bất chấp ta khuyên can nên cùng ta trở về mới an toàn, hóa ra vì cớ sự này.”

Y ngơ ngác nhìn hắn: “Cái gì?”

Hắn cười lạnh: "Năm xưa công chúa vấp ngã rạn xương đùi, thương tích nghiêm trọng, bên ngoài có người cầu thân. Hoàng đã nhắm trúng vị thân vương họ Ngô nước bạn, nếu đồn ra ngoài công chúa có khiếm khuyết, hôn sự khó thành. Hết cách, hoàng thượng đành phải để công chúa giả danh người hầu lén ra khỏi cung nhờ ta giúp đỡ. Thời gian đó phải đưa cô ấy đi khắp nơi, ta tìm đại cho cô ta một cái tên, bên ngoài dần có nhiều lời đồn đãi cô ấy là người tình của ta.”

Lục Minh Quy thấy bực mình, ngày đó huyễn cảnh vẫn chưa hoàn thiện. Hắn ra vào giữa thực và ảo tiêu tốn hết sức lực, còn phải lo chuyện công chúa, hơi đâu phí thời gian dập tin đồn, làm không khéo còn bị hoàng thượng chú ý đến. Những kẻ du hành thời gian như hắn đều gặp vài chuyện khó xử, động cái này ảnh hưởng cái kia, hệ quả dây chuyền, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện: "Thời gian chạy chữa quá lâu, vị thân vương kia bị phán tội phản quốc, hôn sự này đương nhiên không thành.”

Khóe miệng Thẩm Huyền Quân co giật một hồi, không biết nói gì thêm.

Hắn cười tủm tỉm nhìn thì hiền lành nhưng giọng nói đầy mỉa mai: "Hoàng đế thấy không ổn, nhân lúc tin đồn đang mạnh muốn thuận nước đẩy thuyền đá công chúa sang chỗ ta. Mượn cớ danh tiếng công chúa bị hủy hoại, hoàng hậu khóc hết nước mắt đòi treo cổ, bảo ta cứ đón người về không cần ân ái yêu thương, cho ăn ngon mặc đẹp là được. Hoàng đế nào để ta từ chối, thừa lúc ta bế quan chuẩn bị tất cả, công bố ra bên ngoài gả người cho ta, làm gọi gàng sạch sẽ vẻn vẹn trong ba ngày.”

Thẩm Huyền Quân “...”

Y cười khổ: “Người ta là công chúa đó, sao đệ không liều mình ưng thuận đi.”

Lục Minh Quy “...”

Hắn nhéo mặt y nhưng gò má không còn nhiều thịt như trước, trong lòng càng giận: "Công chúa cao quý đương nhiên không muốn gả thấp cho ta, phía hoàng thượng không thay đổi được, nếu ta từ hôn mặt mũi cô ta biết để đâu? Thế là nhân lúc hoàng đế nước Tề sang đây bàn chính sự, nửa đêm công chúa leo lên giường người ta luôn rồi!”

"Khoan đã, vậy công chúa chính là Như Phi?” Thẩm Huyền Quân bị xoay mòng mòng, vừa rồi y còn tưởng Bích Yên là tiểu công chúa ốm yếu của hoàng thượng, không rõ vì sao lại ra tận biên ải để hắn phải đưa về: "Bây giờ cô ta chạy đến tướng phủ, lại muốn trong nhà báo hỷ sự, lẽ nào chuyện cũ lặp lại?”

Hắn ôm y trong lòng, càng nói càng khó nghe: "Ai mà biết cơ chứ! Nếu khi đó ca ca đồng ý cho cô ta vào cửa, hừ… cô ta từng thành công ở chỗ người khác, giờ đây cung cấm biến động, quay về nhà được đã mừng lắm rồi, còn cố ý lộng hành? Thèm gả đến điên rồi? Cô ta là công chúa, có tái giá vẫn tìm được nhà tốt đấy thôi.”

"Cũng không thể nói như thế được, ta lấy đâu ra quyền hành muốn đưa ai vào thì vào chứ? Cô ta muốn nhân lúc rối ren làm lớn mọi chuyện, tốt nhất là bắt đệ về cưới người vào phủ.” Nhưng sao tin chắc hắn sẽ đồng ý?

Lục Minh Quy nhướn mày: "Về phủ rồi tính, đưa con cho ta ôm một lát.”

Họ không về phủ vội mà còn dừng lại ăn một bữa no nê, ghé xem hý khúc trên hồ, y thầm cười trộm không biết công chúa ở nhà chờ có sốt ruột không?

Từ xa đã thấy phủ tướng quân náo nhiệt, hoàng đế hoàng hậu đích thân đến chào đón tướng quân. Có lẽ công chúa đã trang điểm mắt hạnh má đào, chỉ chờ hoàng thượng ‘phát hiện’ ra mình đang ở trong phủ. Hoặc là đã tay bắt mặt mừng xong xuôi, hoàng đế hỏi dồn, công chúa thưa gửi, người trong phủ trố mắt nhìn nhau.

Điều Thẩm Huyền Quân không ngờ chính là mình bị giữ lại uống mấy chén, đang suy tính xem hoàng đế đẩy đưa thế nào thì bà Khương chạy ra nói vài câu bên tai hoàng đế. Sắc mặt ông ta tái mét chạy vào trong viện, mọi người ngơ ngác đuổi theo, vừa tới cửa phòng mùi máu tanh bốc ra nồng nặc. Bích Yên nằm gục trong vũng máu, toàn thân đầy vết thương, thấy cảnh này hoàng hậu hét toáng lên ngất tại chỗ, trong viện thoắt cái đã rối như nồi canh hẹ.

Mặt mày Thẩm Huyền Quân tái nhợt, đầu óc choáng váng, hoàng đế đỡ công chúa lên, trên người vết roi chằng chịt, mặt bị cứa rách. Y không nhịn quay sang nhìn hắn, đúng lúc hắn nhìn sang bên này dang tay bảo vệ.

Bà Khương luôn mồm bồi tội: “Đưa công chúa đến đây để tránh điều tiếng, không ngờ công chúa lại nghĩ quẩn.”

Hoàng đế nghe thế quát lên: “Bà thấy con gái ta như này là tự sát sao?”

Người hầu trong phủ mặt tái không còn hột máu, người run cầm cập. Đột nhiên có người chết trong phủ, lại còn là công chúa của hoàng đế.

Ngực hoàng đế co thắt thở ra từng hơi khó khăn, lôi từng người ra tra xét. Người khác làm sao biết công chúa ở đây, sự tình rối ren lòng người hoang mang. Thêm việc của Sương Tuyết bị người ta cắt lưỡi thảm khốc, Thẩm Huyền Quân càng thêm sợ hãi.

Qua ba bốn ngày, người trong phủ không khai thông tin gì rõ ràng. Có vài người không chịu nổi đòn roi nhắc đến việc Bích Yên đến vườn trà cầu xin, họ không có mặt nên chẳng biết rõ sự tình. Khai xong, hoàng đế cho loạn côn đánh chết.

Thẩm Huyền Quân dần hiểu ra chuyện này nhắm vào mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play