Thẩm Huyền Quân lên kế hoạch đi thăm cha mẹ nhưng không thể đi ngay, trước mắt phải sắp xếp mọi việc trong phủ thỏa đáng. Nghe nói hắn phải đi xa bà Lục chuẩn bị rất nhiều thứ mang theo, dặn mọi người trong phủ hai ngày tới cùng nhau thắp nhang cúng bái cầu bình an.

Y chưa từng đi cúng bái thần phật ở đây bao giờ, ngực phập phồng sợ hãi như bản thân đã quên gì đó. Hình như những dịp quan trọng hắn chưa từng đưa y đi cúng bái, thăm mộ phần tổ tiên lần nào. Sau khi nhận nội đan của hắn, trong người có nhiều thỉnh thoảng lại dâng lên một cảm xúc kỳ lạ không tên, nhìn thấy hình ảnh xa lạ hiện ra, trong đêm mơ nghe tiếng ai đó gọi mình rất cay nghiệt.

Bà Lục thản nhiên nói: “Trên chiến trường đều dựa vào thực lực nhưng có những việc nên cẩn thận thì hơn. Mấy chuyện cúng bái này để bà già này lo liệu, công tử dành nhiều thời gian ở bên cạnh tướng quân chăm sóc, ủng hộ tinh thần đi.”

Thẩm Huyền Quân vâng dạ buông chuyện cúng bái thần phật ra chạy đến cạnh hắn. Mấy ngày nay miệt mài nghiên cứu làm bao tay cơ giáp cho hắn mang ra trận, những thứ này y tự làm cho mình đã quen, bản vẽ có sẵn chỉ cần dựa theo thói quen đánh đấm của hắn chỉnh sửa vài chỗ.

"Cái này tốt lắm rồi không cần sửa thêm đâu.” Lục Minh Quy mang vào sử dụng cho y xem: “Tốt lắm, cứng cáp mà không mất đi phần linh hoạt. Ca ca ôm việc vào người chịu ngủ, hai mắt thâm quầng hết rồi.”

Thẩm Huyền Quân ngã vào lòng hắn: “Ta là đang lấy lòng đệ đó, vừa khôn ngoan vừa biết lấy lòng, đối với đệ chăm sóc tận tình, lần này đệ đi xa phải giao hết quyền hành cho ta.” Y cười hì hì đè nén cảm giác lưu luyến trong lòng: “Áo giáp của đệ ta đã xem qua rồi, không có vấn đề. Mấy thứ này ta còn biết làm, những việc cần khéo léo đành chịu, giày và túi thơm hương dược đuổi côn trùng để cho Xuân Hoa làm, đệ nhất định phải mang theo. Lần này đi đến chỗ cha mẹ ta tranh thủ đi thu tiền lời mấy cửa tiệm, có lẽ hơi chậm trễ, đệ yên tâm ta sẽ gửi thư thường xuyên.”

Lục Minh Quy ôm y hôn trán: "Đưa ca ca đến nơi mới an tâm đi xa được.”

Y nhìn gương mặt hăm hở của hắn rất thích mắt, hai người nằm xuống đệm mềm không nói gì tiếp, để hắn xoa nắn mặt mình một hồi y dần chìm trong giấc ngủ say.

Nửa tháng sau Lục Minh Quy ôm y lên xe khi trời còn tối, kê gối bông mềm đắp chăn ấm, trên xe có chuẩn bị đồ ăn nước uống không cần phải dừng nhiều lần tìm quán ăn, xe ngựa chạy một mạch tới tối mới ngừng lại tìm quán trọ.

Lặn lội đường xa biết bao ngày, Thẩm Huyền Quân và mẹ ôm nhau hai mắt đẫm lệ chưa nói lời nào, Thương lão gia đứng một bên khinh thường: "Bị đuổi đến đây rồi à?”

Thẩm Huyền Quân ngượng ngùng: “Đệ ấy ở ngoài xe sắp xếp đồ đạc, lát nữa mới vào.”

Thương phu nhân liếc chồng một cái, Thẩm Huyền Quân lau nước mắt nhìn mẹ thật kỹ, thấy người mẹ đẫy đà hơn trước, sắc mặt hồng hào toàn ý cười.

"Ta còn đang định gửi thư cho con, vào nhà, vào nhà đi…” Thương phu nhân kéo y vào trong nhà nghỉ ngơi, miệng ra rả dặn dò người hầu nấu mấy món y thích mang lên.

Hôm nay trời mát, Viên Châu dọn bữa ở ngoài sân đón gió trời. Ăn uống no nê xong hắn vẫn chưa vào nhà, Viên Huyễn báo tướng quân vừa vào cổng đã bị người ta gọi đi rồi. Thẩm Huyền Quân thầm đoán hắn ngại gặp mặt nên lén chuồn đi khỏi phải cùng dùng bữa.

Viên Châu pha trà, gọt trái cây xong đi ra ngoài canh cửa cho họ nói chuyện. Thương phu nhân lấy một miếng quýt nhét vào cho y, nói: "Hai đứa muốn nhận trẻ con về nuôi mà, đã bàn tính đến đâu rồi. Trong thư không nghe con nhắc tới?”

Thẩm Huyền Quân nằm sấp trên giường ngọ nguậy đầu: “Trong phủ có nhiều việc quá chuyện này gác lại sau rồi ạ.”

Thương lão gia cười lạnh: “Lỡ nó hứa suông thì sao?”

Lần này bà thấy chồng mình nói đúng, gật gù khuyên bảo: "Đúng đó, con phải dỗ ngọt nó mới được.”

Thương lão gia nghe vế đầu đã khinh thường: "Không ra thể thống gì cả!”

Bà không để ý đến chồng ôn tồn mách nước cho y đi: “Đương nhiên muốn tìm một đứa trẻ ôm về không dễ, ai khổ lắm mới mang con đi bán. Chuyện này đâu thể ngày một ngày hai là hoàn thành, thứ chúng ta cần là thái độ của nó, là hành động của nó, rốt cuộc nó có đi hỏi han, thăm dò giúp con không?”

"Cái này mẹ yên tâm, đệ ấy không thất hứa đâu.” Hai má Thẩm Huyền Quân ửng hồng, chuyện này hắn đã đề cập với bà Lục rồi, bà ấy ban đầu không vui nhưng không tiện phản bác, mỗi ngày đến thắp hương trong từ đường bày tỏ thái độ với hắn: "Trong triều có chuyện, đệ ấy phải sang nước Tề lo chuyện quan trọng. Con sao có thể đem chuyện này ra nhắc mãi được?”

Thương phu nhân sửng sốt, mấy chuyện binh biến bà không tiện hỏi nhiều, nghĩ đến việc con đột ngột đến thăm không báo trước… bà nhìn sang chồng, thấy ông ấy cũng trầm ngâm lo lắng mới rụt rè bảo: “Thật ra…”

Thẩm Huyền Quân theo mẹ đi sang phòng bên, vừa đến thấy Viên Nhàn đang quạt cho một đứa bé ở trong cũi gỗ, nhìn đứa trẻ trắng trẻo mập mạp ở trong nôi ngủ say, trên người đắp một chiếc chăn mỏng màu đỏ hoa hồng. Thương phu nhân ngồi bên cạnh nhìn đứa bé vẻ mặt đầy yêu thương, cưng chiều: "Nhìn rất giống con lúc nhỏ đó, mắt to, lúc cười có hai lúm đồng tiền đáng yêu lắm.”

Y nhìn kỹ thấy đường nét đứa bé này thật sự rất giống mình, chỉ khác ở chỗ lúc y được ôm về gầy trơ xương như mèo bệnh. Hàng xóm xung quanh đều nói lúc bé y ốm nhom ốm nhách, mặt mày xanh xao, tiếng khóc yếu ớt nhỏ xíu. Giữa mùa đông lạnh giá, trên người quấn một chiếc tã nhỏ mỏng manh dính đầy vụn tuyết… không biết mang về nuôi mấy năm mới hồi phục, lanh lợi như mấy đứa trẻ khác.

Vì bị bỏ rơi trong tuyết sau này tầm sư học đạo, hết lòng tu luyện thân thể dần khỏe mạnh, linh hoạt nhưng mỗi khi đông đến y vẫn thấy sợ lạnh, thấy tuyết là toàn thân co rúm.

Thương phu nhân kéo y ngồi xuống bên cạnh mình, đợi người hầu ra ngoài hết mới thở dài: “Hai tháng trước Viên Huyễn mang đứa bé này về cha con mới chịu ở lại đấy chứ!”

Sắc mặt y khẽ biến: "Cha không muốn ở lại sao?”

"Ông ấy cảm thấy không thoải mái, quê hương không thể về, trốn nơi đất khách có gì tốt. Nơi này còn là… không thể trách ông ấy được, ta định gửi thư nói hết cho con biết. Hai người già này dọn đi sang nơi khác sống, không thì sang nước khác không bị ràng buộc với nơi này mở một quán ăn nhỏ.”

Thẩm Huyền Quân hiểu rõ sự tình, cúi đầu: "Sao con lại trách ông ấy chứ, không ai muốn rời xa đất nước của mình cả. Lá rụng về cội, là con cái bất hiếu vô dụng mới để cha mẹ tha hương không bến không bờ.”

"Đừng nói thế ai biết trước được số phận chứ, giờ có đứa trẻ này đi đâu cũng bất tiện. Mẹ khuyên mãi ông ấy cũng đồng ý ở lại thêm mấy năm. Hay con mang đứa trẻ này sang cho nó xem, coi nó phản ứng thế nào.” Thương phu nhân nhìn con mình vẫn rất khoẻ mình, an nhàn trong lòng rất vui: “Trước mắt con thăm dò ý tứ của nó trước đi, ta nghe Viên Châu nói trong phủ vắng vẻ, ngoài bà Lục ra không còn người lớn nào khác. Về phần này con chỉ cần thuyết phục một người thôi, không sợ cãi cọ với bề trên, càng không lo anh em kèn cựa, em dâu chị dâu cạnh khoé. Ngày nào con cũng ôm đứa trẻ sang cho nó nhìn, về lâu về dài sẽ có chút tình cảm thôi.”

Y cười: “Mẹ với mấy chuyện này có kinh nghiệm không ít, lẽ nào ngày xưa cũng làm như thế với cha.”

“Hừ ông ấy được cái cứng miệng thôi chứ lúc đó giành ôm con nhiều hơn cả ta, hận không thể đánh trống khua chiêng ôm con đi khoe khắp nơi đấy.” Ánh mắt bà ánh lên vẻ chờ mong: “Ta không có nhiều phiền não như ông ấy, chỉ mong con có thể vui vẻ mà thôi.”

“Nếu như cha mẹ có thể ở cạnh con thì tốt quá.”

Thương phu nhân ôm con vào lòng, nói: “Thôi đi, đôi bên đều có chỗ khó xử thỉnh thoảng con đến thăm ta là được.”

Đúng lúc này Viên Nhàn gõ cửa báo hắn về rồi, Thẩm Huyền Quân cười tủm tỉm ôm đứa trẻ đang ngủ say ra ngoài. Y không nhịn được sờ gò má ửng hồng như bôi son kia xoa nắn: “Nhìn giống ta thật, không biết đệ ấy có thích không nữa.”

Viên Nhàn cười phụ hoạ: “Giống công tử sao tướng quân lại không thích.”

Thẩm Huyền Quân gật gù: “Cũng đúng.”

Viên Huyễn mang đồ hết đồ của đứa trẻ sang phòng y, nấn ná hồi lâu mới nói: "Thương phu nhân có tìm cho tiểu công tử hai bà vú nuôi, công tử có muốn qua xem không?”

Thẩm Huyền Quân gật đầu: "Giờ trưa rồi cứ để họ nghỉ ngơi đi, chừng nào đệ ấy về nhớ báo cho ta nhé.”

Y ôm đứa trẻ vỗ dành một hồi bản thân cũng ngủ thiếp đi, qua một hồi lâu đột nhiên nghe bên cạnh có tiếng cười nói, y hé mắt lờ mờ nhìn bóng hình phủ lên người mình, nhất thời chưa mở mắt nổi.

"Giống ca ca thật, vừa trắng vừa mềm…”

Đáp lại câu nói này là tiếng cười khanh khách của trẻ thơ, Thẩm Huyền Quân nôn nóng cựa mình mở mắt, Lục Minh Quy chú ý sang bên này, luồn tay dưới gối mềm đỡ y ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm người vào lòng, cười nói: "Nhìn xem khuôn miệng cười giống ca ca lắm này, mắt cũng giống.”

Nỗi vui mừng dâng trào trong trái tim, khẽ cười: "Thật không, cái gì cũng giống?

"Giống thật mà… ” Lục Minh Quy đắm chìm trong hạnh phúc vội bế đứa nhỏ lên, khẽ vuốt gò má: "Chưa biết nói nhưng thích hóng chuyện lắm, ai nói gì cũng cười.”

Thẩm Huyền Quân thầm buông lỏng, trù chừ nói: "Ta muốn nhận nuôi đứa trẻ này… có được không?”

Xuân Hoa bưng đồ bổ đến nghe thế trêu: "Chỉ sợ giờ người muốn đổi ý cũng không được.”

Y mím môi, thấy hắn vẫn ôm nhóc con trong lòng không buông, vui vẻ bưng canh lên đút hắn mấy ngụm: "Viên Huyễn nói đã có hai bà vú nuôi chăm trẻ, mẹ là cẩn thận nhưng những người này phải ngấm ngầm để ý kẻo dẫn sói vào nhà.”

Ánh mắt hắn nhìn đứa trẻ rất dịu dàng, chọc nó cười suốt: "Ca ca cứ kiểm tra họ kỹ càng, trong kinh nhiều người phiền phức, ta phải đi xa, lỡ có kẻ nào cài người vào nguy hiểm lắm.” Dừng lại một lúc, hắn nói: "Viên Huyễn viết thư báo đã tìm được đứa trẻ kháu khỉnh lắm, lúc đó ca ca còn bệnh đi lại không tiện, sau đó lại động việc quân mang nó về khó tránh người khác dòm ngó.”

Lòng Thẩm Huyền Quân máy động, phải rồi Viên Huyễn sao lại không báo cho hắn biết chứ, nhìn đứa bé đang cười khúc khích y buộc miệng nói: "Đệ không có bắt con người ta về chứ?”

Y càng nghĩ càng sợ: "Đứa bé này không giống bị người ta bỏ rơi, đệ…” Ngón tay trắng nhỏ, toàn thân hồng hào mũm mĩm khỏe mạnh, ai lại nỡ bỏ đứa trẻ này đi chứ? Nếu sinh ra trong gia đình khó khăn, mới hai tháng có thể nuôi dưỡng bồi bổ tay chân múp máp, quẫy đạp có lực như thế này không?

Ánh mắt hắn nhìn y đầy tình ý miên man: "Đây sẽ là con của chúng ta, sao ta lại để ca ca phải lo lắng ngày đêm phập phồng lo sợ? Viên Huyễn nói nhặt được trên núi, hắn không nói dối đâu.”

Tim Thẩm Huyền Quân hơi thắt lại, hắn dịu dàng khuyên nhủ: "Thế gian này chuyện thương tâm không ít, ca ca đừng nhớ chuyện cũ buồn bã nữa. Có chúng ta tận tình chăm sóc, nó sẽ hạnh phúc thôi.” Hắn nhìn bát canh của y vẫn chưa dùng, mỉm cười: "Ca ca không có khẩu vị hay là ôm con ra ngoài tìm quán ăn, sẵn mua thêm vài món đồ chơi cho con chúng ta nữa.”

"Được.”

Xuân Hoa nhanh tay nhanh chân lấy áo lông cho hắn quấn quanh người đứa trẻ, đội thêm một cái mũ cho ấm đầu, bàn chân nhỏ được đeo vớ khẽ ngọ nguậy đạp lung tung. Thẩm Huyền Quân giành lấy đứa trẻ ôm vào lòng: "Đệ ôm nãy giờ rồi tới lượt ta chứ!”

Hai người chọn được mấy con thỏ ngọc, một cái trống bỏi, một cái khóa trường mệnh đeo trên cổ, đồ chơi ráp hình gỗ, hai con rùa con, ba bốn sấp tơ lụa may quần áo. Thấy hắn còn muốn mua nữa, y cười khổ: "Đủ rồi, con còn nhỏ không chơi hết đâu.”

Hai nguời dạo phố rất lâu vẫn không mệt nhưng đứa trẻ đã buồn ngủ híp mắt, về tới nhà Viên Nhàn ôm đứa bé trả lại cho cha mẹ y chăm sóc.

Nằm một hồi không buồn ngủ, tinh thần vẫn còn hăng hái vui sướng, y không nhịn được bảo Thu Nguyệt thắp đèn lên: “Con còn chưa có tên, không thể gọi Bánh Bao mãi được. Đệ phụ ta lật sách đặt tên cho con đi.”

Dưới ánh nến gương mặt Thẩm Huyền Quân hồng nhuận rạng rỡ, Lục Minh Quy nhìn đến mê mẩn: “Nguyên Dương, gọi là Thẩm Nguyên Dương được không?”

Thẩm Huyền Quân hơi bất mãn: “Cả tên đệ cũng nghĩ trước rồi à?”

“Không phải ca ca cũng lén đem tên ta đặt cho con rùa sao?” Lục Minh Quy liếc hai con rùa bên trong hồ nhỏ cạnh cửa sổ, một con tên Minh Quy, một con tên Vô Diện, ca ca cứ lén lút cười tủm tỉm hắn cười là biết ngay.

Thẩm Huyền Quân cười lém lỉnh, lảng sang chuyện khác: “Cái tên Nguyên Dương này cũng được lắm. Nhưng mang họ của ta sợ bà Lục không đồng ý.”

“Không sao đâu ca ca đừng lo chuyện này nữa, con sẽ ở cạnh phòng chúng ta, người chăm trẻ ở gian phía tây được không, ở cùng người hầu thì xa quá. Người hầu phải tìm thêm, chăm trẻ có nhiều vấn đề phát sinh lắm, đồ ăn của trẻ phải cẩn thận. Con chúng ta mới một tuổi rưỡi thôi, đợi ta đọc thêm sách kê mấy món ăn cho con bồi bổ. Đợi con lớn thêm một tí, tìm thầy dạy chữ cho con, trong triều có vị quan họ Lê, con ông ấy dạy học tốt lắm…”

Thẩm Huyền Quân không nói gì lẳng lặng lắng nghe, chuyện con đi học còn xa lắm, nhưng có chữ nghĩa con đường đi sau này dễ dàng hơn nhiều. Ngồi nghe một hồi y lười nhác dựa vào người hắn ngủ say.

***

Thẩm Huyền Quân bị nụ hôn trời giáng làm cho tỉnh dậy, hung thủ cười hả hê eo người y kéo dậy: “Mau thức dậy ôm con thôi, Xuân Hoa nói trời chưa sáng nó đã mở to mắt kêu oa oa rồi, còn chăm chỉ hơn chúng ta.”

“Thế con đâu?”

Xuân Hoa bê nước rửa mặt vào phòng, tối qua tướng quân mang một đống đồ về, nàng chọn vài món cho tiểu công tử mang trên người, đứa trẻ có vẻ biết ai tặng mình, cười rất vui: “Thương phu nhân ôm đi ra ngoài vườn dạo rồi ạ. Lúc sáng nô tỳ đi chợ thấy cửa tiệm Phủng Nguyệt bày mấy bao tay trẻ em đáng yêu lắm, công tử có muốn đi xem thử không?”

Lục Minh Quy hăng hái lạ thường: “Đi chứ, hôm qua chưa mua bao tay.”

Y cười khổ: “Mùa đông vừa qua mua bao tay làm gì?”

Lục Minh Quy híp mắt cười: “Mua bao tay che nắng thôi, lát nữa chúng ta ôm con đi thu tiền không thể ngồi xe ngựa suốt được.”

Nhắc đến thu tiền cửa tiệm, Thẩm Huyền Quân rầu rĩ dựa vào người hắn kể lại chuyện cha muốn rời đi cho hắn nghe.

“Mấy năm qua ba cửa tiệm bán đàn thu không ít bạc, ta nhờ Viên Huyễn đi thăm dò thu mua cửa tiệm xung quanh. Nếu họ tự đứng ra mua bán sẽ có người để ý, về lâu về dài không tốt lắm.” Họ không muốn nhận tiền của hắn, tiệm đàn là do y mở, để người khác đứng ra mua bán tránh hoàng thượng để tâm tới. Đương nhiên không phủ nhận có hắn giúp đỡ thu xếp rắc rối, thời gian qua kinh doanh ổn định, gom góp được một mớ tiền: “Giờ không biết phải làm sao nữa, nếu chúng ta ôm đứa bé đi ông ấy sẽ…”

Lục Minh Quy thở dài: “Vậy ca ca mua thêm mấy cửa tiệm nữa, cứ nói một mình quán xuyến không hết, ông ấy đương nhiên không nỡ nhìn thấy ca ca chạy đông chạy tây. Danh tiếng hoàng thượng không tốt lắm, cứ mang ra làm bia chắn thoải mái.”

Thẩm Huyền Quân hiểu ý hắn, lấp lửng: “Chỉ sợ bị cha mắng ngu ngốc ôm việc vào người thôi.”

Lục Minh Quy đột nhiên nhéo chóp mũi y cười khà khà: “Ca ca để con chúng ta làm chủ, ông không thể bỏ mặc cháu được, đúng không?”

Mắt Thẩm Huyền Quân sáng lên: “Ta cùng đệ đi ăn sáng, ùm… lát nữa đi thu tiền ta cùng cha mẹ đi nhé.”

Hắn hơi hối hận, lúc này trong vườn đã có mấy nụ cây non. Hắn muốn cùng y cắt rau nấu canh, tắm suối nước nóng, chiều mát ra hồ câu cá ngồi bên thác ăn thịt nướng.



Phải ngồi xe ngựa hết buổi sáng mới tới thành Lam Điền, thành nhỏ này bao quanh bởi núi và sông, thuyền thương buôn ra vào tấp nập. Số tiền Thẩm Huyền Quân có không đủ để mua cửa tiệm ở đây, Lục Minh Quy góp tiền vào không ít, đưa người đắc lực đến giúp y quản lý.

Lần này đi đến thu tiền, một là xem tình hình trong tiệm, hai là muốn xem người dưới làm việc ra sao. Chú Tư rất trung thành nhưng dạo trước có tìm thêm vài người bên ngoài phụ giúp, trước khi giao cho cha mẹ y phải tra xét thật kỹ.

Xuân Hoa vén màn cười nói: “Công tử sắp đến thành Lam Điền rồi, người muốn dùng bữa bên ngoài hay đến vườn tham quan một vòng ạ.”

Ngoài tiệm đàn ra, hắn có mua mấy mẫu ruộng quanh đây, tầm năm mươi mẫu dùng trồng cây ăn quả. Thỉnh thoảng để người làm đến thu hoạch mang về ăn hoặc bán, coi như quà tinh thần cho người nhà họ.

“Đến vườn đi, nhóc con cũng mệt rồi.” Thẩm Huyền Quân nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ đang mở to mắt nhìn xung quanh, thấy cái gì cũng lạ, bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm không ngừng quờ quạng, cầm nắm cành lá bên cửa xe.

Họ xuống kiệu ngồi cáng tre chậm rãi đi vào sâu trong vườn ngắm nghía. Lúc trước Thẩm Huyền Quân có nhiều ruộng đất, của cải, Thương phu nhân thường xuyên đi xem xét các nông hộ làm việc trong thôn, với việc trồng hoa màu lương thực có kinh nghiệm khá nhiều: "Khu vườn này được lắm, khí hậu tốt, nguồn nước tưới tiêu linh hoạt không sợ khô hạn. Ừm, có đường thoát nước không?”

"Có ạ.” Thẩm Huyền Quân dừng một lát: "Quanh đây có rất nhiều thôn trang muốn bán, nơi này tuy tốt nhưng có hơi nhỏ, không thể trồng nhiều cây ăn quả, Viên Huyễn đã đi tìm hiểu chủ ruộng là ai, giá cả, đất đai định mở rộng thêm.”

Thương lão gia trầm ngâm: "Viên Huyễn có ba đầu sáu tay hay sao? Cái gì cũng đưa hắn làm! Hết nhà cửa đến ruộng đất, ở trong phủ xem chừng hai người già này chưa đủ mệt, giờ lại ôm đồm thêm đủ thứ mua bán. Ta thấy tướng quân keo kiệt quá, chẳng muốn bỏ tiền thuê ai làm việc.”

Thẩm Huyền Quân “...”

Thương lão gia nâng mắt: "Nó để con có tài sản riêng à?”

Thẩm Huyền Quân gật gật.

Ông cười xem thường: "Không ra khỏi thành sao quản được, hừ lừa đảo.”

"Biết là như thế… không phải có Lan Tường sao. Ấy Lan Tường đâu rồi.” Thẩm Huyền Quân giật mình: "Suốt ngày hôm qua con không thấy hắn.”

Mặt Thương lão gia đen xì: “Nhớ ra thuộc hạ của mình rồi sao? Nó sang thành bên mua vài món đồ linh tinh cho cháu của ta rồi.”

"Có Lan Tường bên cạnh cha mẹ con cũng an tâm, nhân lúc có chút vốn liếng mua thêm ruộng đất. Coi như người để dành cho cháu sau này cưới vợ đi.” Y nhìn sang đứa bé đang nghịch quả quýt trong lòng phu nhân, cười hỏi: "Con thích lấy vợ mà đúng không?”

Đứa bé chăm chú nhìn quả quýt không thèm để ý đến.

Nghe tin công tử đến, nhà chính được dọn dẹp thêm mấy lượt, đồ đạc lau chùi sạch sẽ, Thu Nguyệt đi trước pha trà, Xuân Hoa dọn đồ ăn. Họ vừa đến cơm canh ngon mắt được bày lên căn nhà nhỏ dùng canh vườn, khung cảnh mát mẻ, dưới chân có con suối nhỏ chạy quanh. Thẩm Huyền Quân cởi áo choàng cho họ để sang một bên, nằm lăn ra sàn thở khì khì: "Cả người ê ẩm hết.”

Thương lão gia không nhìn ra được đây có phải con ông không, trước kia suốt ngày tập trận cầm đao cầm kiếm, trên người lưu lại sát khí. Chỉ có những lúc ở nhà mới lộ ra chút dáng vẻ điềm đạm, thư sinh, ở đây mấy năm bị người ta nuôi đến yếu ớt, ngốc nghếch mất rồi!

"Cha nói không sai, Viên Huyễn không thể ở sát bên cai quản, chú Tư cùng mấy người làm trước rất thành thật, có điều họ là người là nông thật thà quanh năm làm bạn với ruộng đất, đối với người xấu không có lòng phòng bị. Trong vườn mới tuyển thêm chục người, thôn trang hoàng thượng ban thưởng có thêm vài họ hàng người cũ đến làm việc, con không yên tâm lắm. Nếu thật sự có người lòng dạ không ngay thẳng, biết con đến đã chuẩn bị hết thảy tư liệu ứng phó, nhưng cha mẹ thì khác, họ chưa biết mặt người…” Thẩm Huyền Quân thầm nghĩ, thôn hoàng thượng ban không nói đến, khu vườn và tiệm đàn mới mua gần đây, họ không biết mặt chủ nhân đứng sau. Y không dám nói thật, đành khéo léo giấu cha mẹ: "Phải có người ra ra vào vào, thỉnh thoảng lật sổ sách, không hiểu cũng phải lật, như thế người ngoài mới không dám xem thường lén làm việc xấu.”

"Con tính thế cũng được.” Thương lão gia ôn tồn: "Ta biết con khó xử, thôi đi, sống có thể diện là tốt rồi. Chuyện này để ta lo, mấy việc như tiền lời mua bán, tiền cây giống phân bón chỉ táy máy chút thôi, xung quanh có rất nhiều thôn trang, giá cả trao đổi ổn định, họ không dám kê khai sai việc này đâu. Nếu người ta có lòng xấu, thứ nhắm đến là tiền bạc phía trên phân xuống cho tá điền, ăn xén ăn bớt.”

Thương phu nhân ôm cháu cưng nựng, thấy ông xuôi xuôi cũng nói theo: "Phải đo đạc ruộng đất kỹ càng nhé, nhớ lúc trước có người lén dùng tiền lời mua thêm ruộng đất xung quanh, âm thầm mở rộng trái phép. Tá điền chỉ biết làm rồi lãnh lương đâu quan tâm mấy chuyện bề trên, quản sự mua được ruộng, có người làm thuê, chuyện lương bổng có cấp trên lo… đến khi xảy ra chuyện ôm tiền chạy mất, hậu quả để người khác lo.”

Tối hôm đó Lục Minh Quy cưỡi ngựa chạy đến vườn đè người nào đó xuống giường hôn cắn, vò người mềm nhũn ra: "Sao rồi, họ có đồng ý không?”

"Chịu rồi.”

***

Phương Dao quét mắt nhìn khu vườn: “Chỗ này u ám quá.”

Tưởng Hoàng đang lo chuyện khác, họ vừa mới từ biển tìm được chút đầu mối, mải mê suy nghĩ một hồi chợt nghe trong vườn có tiếng trò chuyện nho nhỏ, hắn cứng đờ hỏi: "Đứa bé? Đứa bé nào?”

Phương Dao trầm tư thấy hắn định đi, không nghĩ nhiều túm người lôi lại: "Bộ da đâu? Bây giờ chúng người không ra người, quỷ không ra quỷ, toàn thân đầy âm khí. Đứa bé còn bé xíu không chịu được hù dọa, người cũng biết trẻ con rất nhạy mấy chuyện này mà?”

"Sao nó có thể nhìn thấy ta được?” Hắn nhìn chòng chọc Phương Dao: "Ngươi không nghe họ nói đứa bé rất giống ca ca sao, lỡ như Vô Diện bắt con của ta mang vào huyễn cảnh? Không, không, không ta không để bọn chúng đạt thành ý nguyện!”

Dưới ánh trăng mỏng gương mặt Tưởng Hoàng rất đáng sợ. Phương Dao im lặng hồi lâu, nói: "Người nói không sai, lúc đứa trẻ sinh ra xung quanh đồi có nhiều ma quỷ lui tới, đứa trẻ bị dọa thường xuyên quấy khóc. Sau khi công tử khỏe lại vẽ bùa, bày trận mới trấn áp được bọn chúng.” Phương Dao thở dài: "Nhưng bùa chú đã được điểm thuật qua có mấy tấm thôi, khi đó công tử không còn linh lực nữa… không hiểu sao mấy con quỷ cấp mạnh hơn không bén mảng đến nữa. Thần thấy tình hình không ổn giăng kết giới xung quanh tránh yêu tà, gài bẫy bắt yêu, lạ là kết giới bị rách hai lần nhưng không bắt được gì cả. Bây giờ chúng ta quẩn quanh trong trận, lúc ở Dạ Đàm người hành sự tùy hứng, Vô Diện có đề phòng, sợ là… hắn thật sự tìm cách bắt đứa nhỏ vào đây.”

Mặt tái mét: "Sao ngươi không nói chuyện quan trọng này cho ta biết?”

Phương Dao liếc hắn, hỏi: "Thần không có nói à? Thật không?”

Ngực Tưởng Hoàng phập phồng hồi lâu, có lẽ Phương Dao từng nói nhưng hắn không quá chú tâm, suýt nữa chôn vùi cuộc đời đứa trẻ trong hang quỷ.

Phương Dao cười an ủi: "Sau khi người bắt đứa trẻ cho bà vú nuôi đứa bé vẫn sống tốt đấy thôi, nó có phụ hoàng quá lợi hại ai dám động đến nó. Mấy đứa trẻ khó sinh rất dễ bị quỷ theo, công tử không giống chúng ta nên càng dễ bị yêu ma dòm ngó, lâu dần sẽ quen có gì đáng báo cáo.”

Tưởng Hoàng khép mắt chua xót, môi mấp máy: “Ta mặc bộ da vào xem đứa bé một lát, ngươi ở ngoài canh chừng.”

Nháy mắt luồng oán khí biến mất, Phương Dao lặng lẽ bay về phía được chỉ định. Hoàng thượng nghe đến Vô Diện đầu óc phán đoán kém hẳn đi, nóng nảy, điên cuồng, hệt như lệ quỷ từ biển máu địa ngục chui lên, mất hết lý trí.

Tưởng Hoàng thay xong bộ da, hắn đột nhiên có chút căng thẳng. Bước chân chần chừ không nhấc nổi, trong phòng vẫn còn truyền ra tiếng cười nói khe khẽ: “Đứa bé này đáng yêu quá. Giống công tử quá, hỏi sao tướng quân vừa gặp đã thích.”

Con ngươi hắn khẽ động, tim đau nhói, lần đầu tiên hắn gặp đứa bé vừa nhìn đã thấy nó giống ca ca lắm. Nó bị hắn ghét bỏ bao nhiêu năm, càng lớn càng giống ca ca, hắn tìm về chỗ cũ, hoài niệm hình bóng trong quá khứ, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đó đều hổ thẹn.

Môi hắn run run thổi mê hương vào khe cửa, đợi khi người trong phòng gục hết hắn mới rón rén vào trong phòng. Đứa trẻ nằm trên nôi đã ngủ say, hai má mềm mại hồng hào. Tưởng Hoàng run rẩy, ngón tay không nhịn được xoa nắn bàn tay nhỏ xíu: “Quả nhiên hắn bắt con của ta.” Ánh mắt của hắn đầy lửa hận: "Đừng sợ, phụ hoàng sẽ đưa con về.”

Bóng hình lẻ loi khom lưng nhìn đứa bé trong nôi cực kỳ thê lương, ánh nến trong phòng không chiếu tới hắn được. Càng ngắm càng yêu, Tưởng Hoàng bế nó lên vỗ về âu yếm, hôn mãi không chán. Không biết từ bao giờ nước mắt rơi ướt mặt hắn, trong phòng im lặng tĩnh mịch, gió đêm thổi qua nghe như tiếng than thở sầu muộn.

Lờ mờ thấy có bóng người đi lại, Phương Dao lớn tiếng cảnh báo: “Có người đến!”

Đầu Tưởng Hoàng lập tức trống rỗng, tha thiết ôm con chặt hơn.

“Là Viên Huyễn, khứu giác của hắn nhạy lắm.” Phương Dao không dám đi vào, bộ da Tưởng Hoàng dùng có mùi cao thuốc thoang thoảng nhưng lâu bay, nếu ngửi kỹ còn nhận ra mùi máu nữa.

Gân xanh trên đầu Tưởng Hoàng nổi lên cuồn cuộn, ánh nến nhẹ nhàng lay động chiếu cái bóng hắn in dài trên mặt đất. Tâm can Tưởng Hoàng giãy giụa một hồi, tay lưu luyến vuốt ve con một hồi, khi nhìn thấy đôi chân nhỏ trong tã mắt hắn đau như bị kim đâm. Đôi chân nhỏ không có vết tích tổn thương để lại, chuyện ngã ngựa chưa từng xảy ra… ở nơi này nó có thể cưỡi ngựa bắn cung, chạy nhảy làm những gì mình thích.

Hắn vuốt ve gương mặt nhỏ thêm vài lần, không ngờ đứa nhỏ giật mình thức dậy, giãy giụa khóc lớn.

Nghe tiếng khóc Viên Huyễn chạy vào phòng, sắc mặt chuyển tái. Dưới đất người hầu nằm la liệt, cửa sổ mở toang, gió đêm thổi vào ồ ạt. Đứa nhỏ nằm trong nôi khóc tức tưởi, chân không ngừng quẫy đạp. Hắn bế đứa trẻ lên, bỗng ngửi trên người nó có mùi máu, kiểm tra một hồi không thấy vết thương mới an tâm đôi chút.

Lục Minh Quy nghe tin trong lòng như bị cào xé: “Tạm thời đừng để ca ca biết.”

Hắn nghiêng đầu nhìn nơi người đang ngủ say trong phòng, âm giọng rất nhỏ, rất sắc bén: “Chuyện ở bên hồ Nhan Đàm ta vẫn chưa tính với hắn.”

Viên Huyễn nhìn đứa bé trong lòng hắn: “Hắn ẩn mình trong bóng tối chúng ta không có cách nào tìm ra, đứa bé khóc dữ quá dỗ mãi mới chịu ngủ lại. Mùi thuốc này rất kỳ quái, người có biết nguồn gốc của nó không?”

“Là thuốc làm bộ da, bên trên đã được tẩy sạch tà khí.” Lục Minh Quy nhìn đứa bé ngủ trong bất an, mí mắt còn đỏ ửng hơi sưng lên: “Con ngoan đừng sợ, đừng sợ… ngươi về đi, từ nay để con ngủ trong phòng ta.”

Đêm dài lạnh lẽo Lục Minh Quy ôm đứa nhỏ vuốt ve, cứ sợ tiếng động nhỏ cũng làm con bất an khóc lớn. Đến gần sáng hắn phát hiện ra có gì đó không đúng, đứa bé trong tay hắn nóng dần lên, mặt đỏ bừng.



Đứa bé sốt cao, Thẩm Huyền Quân đêm ngày ôm ấp chăm sóc, giao cho ai cũng không yên tâm. Thấy không khuyên được Lục Minh Quy chăm nom cả hai, nhìn đứa bé hít thở khó khăn, lại nhìn y ngày càng tiều tuỵ, hắn không đành lòng tách rời họ ra, trong lòng càng thêm căm hận.

Thuốc thang nấu liên tục mấy ngày trời, Thẩm Huyền Quân mệt mỏi quá độ, hắn lừa y uống chén canh an thần chìm vào giấc ngủ mới ôm đứa bé ra ngoài. Đứa nhỏ khóc đến tê tâm phế liệt, người gầy đi đôi chút, hơi thở rất yếu. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lúc hắn sờ vào thấy nóng ran.

Bước chân Lục Minh Quy hơi run, nước mắt rơi trên gương mặt nhỏ nhắn. Con còn quá nhỏ không thể dùng thuốc quá mạnh, linh lực của hắn chưa hồi phục, nội đan ở chỗ ca ca rồi. Viên Huyễn không biết dùng linh lực chữa cho trẻ nhỏ, chỉ còn một cách…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play