“Cái gì? Sao tôi không biết chuyện này?”
Tô Yên Nhiên hơi sốc, chuyện kết hôn của mình mà cô lại không hề hay biết.
Hơn nữa, ông nội lại gả cô cho người mà cô ghét nhất.
Mà lại phải kết hôn trong hai tháng này.
“Lúc ông Tô tới Giang Châu thì đã quyết định chuyện này.

Hơn nữa, chẳng phải cô và Tiêu Thiên Minh lớn lên cùng nhau sao? Cậu Tiêu vẫn luôn yêu thương cô, cho nên ông Tô cũng thuận nước đẩy thuyền, quyết định chuyện này”.
“Nghe nói, mấy năm nay, cậu Tiêu vẫn luôn tu luyện ở đất thánh nhà họ Tiêu, tuổi còn trẻ mà đã trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ của nước Hoa Hạ.

Tôi còn nghe nói, sau khi Tiêu Thiên Minh bước ra khỏi đất thánh nhà họ Tiêu thì đã đại diện cho giới võ đạo Hoa Hạ tham gia đại hội võ thuật thế giới…”
Tô Yên Nhiên chẳng hề nghe lọt tai những lời mà người đàn ông trung niên nói, vì lúc này, trong đầu cô là một mảng hỗn loạn.


Lại nói về Diệp Viễn.
Sau khi xuất viện, anh dùng 200 cuối cùng để mua một ấm sắc thuốc, sau đó thì đi theo con đường trong công viên hồ Kính Minh, đi tới chỗ sâu nhất của hồ dưới chân núi Kính Minh.
Trên núi Kính Minh, có vô số biệt thự sang trọng hào hoa bậc nhất Giang Châu.
Người sống ở đây không giàu thì cũng quý.
Vừa tới chân núi, Diệp Viễn đã cảm thấy một luồng linh khí Thiên Địa nồng đậm phả lên mặt.
“Nếu có thể ở đây tu luyện một thời gian thì linh khí ở nơi này cũng đủ để tăng thực lực thêm một bước lớn!”
Diệp Viễn kích động nghĩ thầm.
Càng đi lên núi, linh khí Thiên Địa toả ra càng đậm.
Cuối cùng, Diệp Viễn cũng đi tới lưng chừng núi Kính Minh, ở đây lại có một trang viên vô cùng hoa lệ.
Diệp Viễn biết rõ, đây nhất định là biệt thự tư nhân của một nhân vật cực giàu có hoặc nhân vật quan trọng bậc nhất ở Giang Châu.
Diệp Viễn vừa dừng lại ở lối vào trang viên.
Cửa lớn của trang viên mở ra, một vệ sĩ cao lớn nghênh ngang đi tới.
“Anh giao hàng kia, mau rời khỏi đây.

Đây không phải là nơi anh đến được”.
Diệp Viễn đánh giá vệ sĩ đó thì phát hiện ra thực lực của anh ta cũng không phải hạng xoàng.
Diệp Viễn không nói gì mà xoay người rời đi.
Sau khi tránh khỏi tầm mắt của vệ sĩ, Diệp Viễn lặng lẽ đi tới bức tường bao cao vút phía sau của trang viên.
Ở đằng sau trang viên là một hẻm núi thẳng đứng giống như được con người trạm trổ.
Nhìn xuống bên dưới chục mét có mây mờ che phủ, nhìn hư ảo, không rõ nông sâu.

Nhưng điều khiến Diệp Viễn vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ là trong mây và sương mù ở đây nồng đậm linh khí Thiên Địa.
“Hoá ra, vùng đất quý như thế này lại có thật!”
Linh khí nhiều như vậy khiến trong lòng Diệp Viễn vô cùng kích động.
Nếu anh có thể hấp thu nguồn linh khí vô hạn này thì có lẽ thực lực của anh sẽ được khôi phục tới trình độ trước khi mất trí nhớ.
Diệp Viễn phấn kích nhảy xuống, cuối cùng vững vàng đạp chân lên một bệ đá nhô ra với diện tích chưa tới hai mét ở phía dưới khoảng 10 mét.
Diệp Viễn phát hiện ra bệ đá này giống như được người đào bằng tay.
“Lẽ nào, trước kia đã có người tu luyện ở đây?”
Nhìn thấy một tấm nệm đã bị mưa gió làm cho rách nát, Diệp Viễn có chút kinh ngạc.
“Thôi kệ!”
Diệp Viễn không nghĩ nhiều, vội vàng khoanh chân, bắt đầu tu luyện công pháp của Quỷ Môn.
Không biết từ lúc nào, mặt trăng đã biến mất, mặt trời đã lên cao.
Diệp Viễn cứ như vậy tu luyện ở tường sau suốt một đêm.
Mà một đêm tu luyện này, Diệp Viễn đã hấp thu hết một phần mười linh khí Thiên Địa đã tích luỹ ở núi Kính Minh không biết bao nhiêu năm.
Đương nhiên, vô số linh khí Thiên Địa được Diệp Viễn hấp thu cũng chứng tỏ thực lực của anh đã tăng lên rất nhiều, đạt tới hậu kỳ cảnh giới Luyện Khí.
Công pháp Tu Tiên của Quỷ Môn phân thành 9 tầng cảnh giới lớn: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp.

Chín tầng cảnh giới lớn này lại phân thành bốn cảnh giới nhỏ là trước, trong, sau, đỉnh phong.
Lúc này, Diệp Viễn cảm thấy cơ thể mình như được thay xương đổi thịt.
Trong từng bó cơ dồi dào năng lượng vô tận.
“Quả nhiên là thuật Tu Tiên, chỉ mới ở kì Luyện Khí mà đã đạt được một nửa thực lực so với lúc trước khi mất trí nhớ!”
Diệp Viễn kinh ngạc thầm nghĩ.
Đồng thời, anh cũng vô cùng mong đợi, khi tu luyện tới tầng thứ chín Độ Kiếp thì anh có thể được thăng lên làm Tiên.
Sau một hồi mộng tưởng, Diệp Viễn bắt đầu luyện đan dược trong ấm sắc thuốc.

Dù sao, anh cũng đã nhận lời ngày mai sẽ đưa thuốc cho Liễu Khánh Phi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play