Đáng tiếc là cô bạn người Tằng Lộc khiến tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên kia lại không được xếp vào lớp của tôi, nhưng Hạ Nam Diên, đại diện thay mặt tộc Tằng Lộc đứng ra phát biểu lại chuyển vào lớp chúng tôi.

Ngoại trừ Hạ Nam Diên, những người Tằng Lộc còn lại chỉ có thể nói tiếng phổ thông ở mức tàm tạm, điều này cũng gián tiếp gây ra vấn đề khó hòa nhập ở họ.

Vốn dĩ tôi với Hạ Nam Diên chẳng giao du gì với nhau, đám chúng tôi và người Tằng Lộc cũng "nước sông không phạm nước giếng", không có mâu thuẫn gì quá sâu.

Vậy tại sao lại biến thành cục diện như ngày hôm nay đây?

Thế thì phải bắt đầu nói từ kì kiểm tra nọ.

Cũng giống như bây giờ, năm lớp 10 vừa khai giảng được một tuần thì nhà trường đã cho tổ chức kì thi khảo sát vô cùng tàn ác và vô nhân đạo. Để không cho học sinh có cơ hội viết phao lên bàn ghế nên toàn bộ chỗ ngồi đều bị xáo trộn.

Nhưng mà, cách giải quyết thì luôn nhiều hơn khó khăn. Thi cuối kì một, Quách Gia Hiên đứng thứ tám toàn khối tính từ cuối lên, mẹ nó điên tiết, đuổi đánh nó hết nửa cái làng. Nếu không tăng hạng trong kì thi đầu tiên sau khi tựu trường, rất có thể nó sẽ bị mẹ treo lên cây quất đòn. Hết cách, nó đành hợp tác với Cao Diểu và mấy đứa khác, lập nhóm gian lận truyền đáp án cho nhau.

Trong mấy đứa này, chỉ có điểm số của Cao Diểu là nhỉnh hơn một chút, chủ yếu quanh quẩn ở khúc giữa, thỉnh thoảng rớt xuống nửa sau, mặc dù không ổn định, nhưng với Quách Gia Hiên mà nói, đây đã là trình độ nằm ngoài tầm với.

Tôi đứng ngoài theo dõi toàn bộ quá trình từ lúc chúng nó lên ý tưởng đến lập kế hoạch và thực hiện hành vi gian lận. Đám chúng nó còn hỏi tôi có muốn tham gia không, bảo thể nào cũng kéo được thành tích đứng áp chót của tôi lên vị trí thứ ba, thứ bốn.

Thấy chúng nó tự hào như thế, ai không biết chắc còn tưởng là tăng GDP quốc gia lên 3-4%.

"Bọn mày làm đi, đừng kéo tao vào." Mễ Đại Hữu đã bảo chỉ cần thành tích của tôi tiến bộ là sẽ đưa tôi về Hải thành, nhưng thành tích đạt được nhờ gian lận là gian dối, bị phát hiện thì còn khó giải quyết hơn. Đúng là tôi rất bất mãn với Mễ Đại Hữu, nhưng tôi cũng coi khinh việc lừa dối ông ấy theo cách này.

Tôi thấy chúng nó lập mưu đâu ra đấy thì cứ tưởng đã tính toán chu toàn rồi. Nào ngờ đến hôm thi, mấy đứa nó lại bị xếp cho ngồi quá xa nhau, gần như tản ra khắp lớp, ngay lập tức, điều này đã khiến cho hành vi gian lận của chúng nó trở nên khó khăn hơn.

Hai môn đầu là Ngữ văn với Toán làm còn ổn, chứ đến lúc thi môn thứ ba là Tiếng Anh, Cao Diểu viết đáp án trắc nghiệm ra một tờ giấy nhỏ rồi ném cho Phương Hiểu Liệt cách gần mình nhất. Phương Hiểu Liệt nhanh tay chép đáp án lia lịa, ban đầu cậu ta định thảy tờ phao cho Quách Gia Hiên, khổ nỗi do căng thẳng quá, không nhắm chuẩn khoảng cách nên ném trúng vào người tôi. Cục giấy nhỏ bật nhẹ ra, rơi chềnh ềnh xuống giữa lối đi.

"Thiếu gia, nhanh lên!" Quách Gia Hiên ngồi chếch phía sau tôi thì thào giục giã, sợ thầy giám thị đi tuần tra ở đằng sau quay người lại, bắt gặp cục giấy lạ lùng này.

Tôi ngừng quay bút, thở dài. Đám này mà không có tôi thì phải làm sao đây?

Liếc trộm thấy thầy giám thị sắp quay lại, tôi giả vờ đánh rơi bút rồi sải chân ra, giẫm lên cục giấy kia một cách dứt khoát và tàn nhẫn.

Ổn rồi.

Tôi cúi người xuống nhặt trong tâm thế tràn đầy tự tin, ai ngờ vào đúng lúc này lại có một chiếc giày thể thao trắng bước qua, cũng dứt khoát, tàn nhẫn giẫm lên bàn chân hơi nâng lên của tôi.

Tôi sửng sốt, giữ nguyên tư thế khom người, ngẩng đầu lên.

Hạ Nam Diên cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn tôi, không có ý định nhấc chân lên.

Kể từ sau lần xuất hiện trong đồ phục sức Tằng Lộc vào buổi đầu khai giảng, sang đến ngày hôm sau, họ đã chuyển sang mặc đồng phục học sinh giống như các học sinh khác, ngay cả giày cũng được trường phát đồng nhất. Mà vào lúc ấy, cậu ta đã giẫm lên chân tôi bằng chính đôi giày trắng thổ tả quê mùa kia.

"Em thưa thầy..." Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, cậu ta mở miệng hô lên ba chữ khiến tôi và đám Quách Gia Hiên hồn siêu phách lạc.

Tôi rụt ngay chân lại nhưng vẫn chậm một bước.

"Các em làm gì đấy?" Thầy giám thị bước tới.

Hạ Nam Diên dời chân đi, cậu nhặt mảnh giấy vo viên ở dưới đất lên, mở ra liếc qua rồi đưa cho thầy giám thị: "Có bạn quay cóp ạ." Lúc nói chuyện, ánh mắt cậu ta rơi trên mặt tôi.

***...

Cái vỏ này đổ vào người khiến tôi đầu váng mắt hoa.

Nếu giải thích thì tôi sẽ phải bán đứng bọn Quách Gia Hiên, còn nếu không giải thích thì chính tôi sẽ là người bị phê bình vì tội gian lận.

"Thưa thầy, em chỉ đang nhặt bút thôi ạ, cục giấy này không phải của em..." Tôi đấu tranh lần cuối.

Thầy giám thị nhìn tờ giấy rồi lại nhìn vào bài thi trắng tinh của tôi, nghiêm mặt nói: "Tịch thu bài thi, em không phải kiểm tra nữa, ra ngoài đứng cho thầy, bao giờ hết giờ thi thì tự đến gặp giáo viên chủ nhiệm của mình để giải thích."

Tôi mím môi, bắt đắc dĩ đứng dậy, trước khi đi còn trợn trừng trợn trạo với Hạ Nam Diên.

"Mày bị điên à." Tôi chửi thầm cậu ta.

Hạ Nam Diên thờ ơ nhìn tôi một lúc rồi cúi đầu làm bài tiếp như không có chuyện gì xảy ra, không thèm liếc tôi thêm lần nào nữa.

Tôi bước ra khỏi lớp trước ánh mắt dõi theo của mọi người, Phương Hiểu Liệt tuyệt nhiên không dám nhìn tôi, Quách Gia Hiên mếu máo, liên tục làm cử chỉ "xin lỗi" với tôi.

Chuyện này không khó xử lí, chỉ bị phê bình trước toàn trường và lập biên bản cảnh cáo vi phạm một lần. Vì tôi là học sinh trái tuyến không chính thức, hồ sơ học tịch không nằm ở Nhất Trung nên sau khi bàn bạc, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm các lớp đã ra quyết định chỉ cần tái phạm một lần nữa thì sẽ để bố tôi đón tôi về.

"Áo gấm về làng" là một chuyện, còn không được nơi nào chịu thu nhận, giúp đỡ, chỉ đành chán chường cuốn gói về Hải thành lại là một chuyện khác. Từ đó về sau, tôi cun cút cụp đuôi, không dám phạm vào lỗi gì nữa, và cũng chính từ đó, tôi và Hạ Nam Diên chính thức kết thù.

Không so được thành tích học tập thì so chạy, so đá bóng, so xem ai kéo xà được nhiều lần hơn. Nói chung cứ cái nào có thể so được là tôi sẽ phải đem ra so sánh với Hạ Nam Diên. Cũng chẳng phải là tôi chưa từng nghĩ tới chuyện kêu cậu ta ra để hỏi cho rõ ràng xem rốt cục cậu ta làm vậy là có ý gì, nhưng kết quả chỉ khiến cho mối quan hệ giữa người Tằng Lộc và người Hạ càng thêm căng thẳng mà thôi.

Mà thái độ Hạ Nam Diên dành cho tôi thì vẫn như thế — khinh thường, ghét bỏ, cũng khuông buồn để tôi vào mắt.

Rõ ràng chỉ là một thằng nhà quê xóm núi, nhưng thần thái, cử chỉ của cậu ta lại luôn khiến tôi nhớ đến đám học sinh xuất sắc con nhà danh vọng ở trường cấp hai kia — Ở tôi có điều khiến họ không thích, vậy nên bất kể tôi có làm gì thì họ cũng bới móc, tìm cho ra lỗi bằng được.

Tôi mà thích loại con trai thế này ư? Nằm mơ đi nhá.

Không cần biết có phải cậu ta muốn thu hút sự chú ý của tôi theo cách này hay không, nhưng dù cho sông cạn đá mòn, chớp giật đêm đông, tuyết rơi ngày hạ, hay đất trời hợp làm một thì mẹ nhà nó nữa, tôi cũng sẽ không cặp kè với cậu ta đâu!

"Mễ Hạ, với cái điểm số này của em, có phải về sau em định đi nhặt rác đúng không?"

Bài kiểm tra khảo sát đã có kết quả, quả nhiên đôi "ngọa long phượng sồ" là Quách Gia Hiên với tôi đã thâu tóm vị trí thứ nhất và thứ hai đếm ngược từ dưới lên của lớp.

Chắc chắn tôi sẽ không đi nhặt rác, cùng lắm là tôi ra nước ngoài kiếm bừa cái bằng rác nào đấy rồi về thừa kế việc kinh doanh của Mễ Đại Hữu. Nhưng nếu tôi nói thế, thể nào Vương Phương cũng lấy phấn chọi tôi cho xem.

Vậy nên tôi cúi gằm mặt xuống, giấu đi biểu cảm của mình, giả vờ như mình đang khiêm tốn nghe dạy dỗ: "Em xin lỗi cô Vương ạ, nhất định em sẽ cố gắng hết sức trong bài sau."

Vương Phương im lặng một lúc, không nói nữa.

Tôi tưởng cô đang ấp ủ lời nào để mắng tôi, nào ngờ cô lại thốt ra câu nói khiến người ta ngỡ ngàng: "Cô nghĩ rồi, một mình em cố gắng thôi là chưa đủ. Thế này đi, cô có ý tưởng này, lớp chúng ta vừa hay có bốn mươi người, chia thành hai mươi cặp. Lý Ngô Tứ đứng nhất sẽ bắt cặp với Quách Gia Hiên đứng cuối; Hạ Nam Diên đứng thứ hai sẽ ghép đôi với Mễ Hạ đứng áp chót, cứ thế mà tự suy ra. Mười lăm bạn đứng đầu sẽ giúp mười lăm bạn đứng cuối cải thiện điểm số, mười bạn đứng giữa danh sách tự học với nhau, nhất định phải kéo được điểm trung bình trong kì kiểm tra tháng sau lên cho cô. Nếu lần tới lớp mình còn đứng cuối trong sáu lớp nữa thì mấy đứa đừng đi học làm gì cả, nhân lúc còn sớm thì bỏ đi."

Không phải chứ, cô có cần nghĩ lại không ạ? Sao em với Hạ Nam Diên lại ghép cặp với nhau? Quyết định này có phải hơi vội vã rồi không?

Tôi vô thức ngoái đầu lại nhìn Hạ Nam Diên ngồi ở hàng ghế sau thì thấy vẻ mặt cậu ta vẫn bình tĩnh như mọi khi, khi phát hiện ra tôi đang nhìn, cậu ta chỉ liếc thoáng qua một cái rồi thôi như thể hoàn toàn không cảm thấy trong quyết định này có điều gì không ổn.

Chết tiệt, không phải cậu ta thích tôi thật đấy chứ? Thế này rồi mà không phản ứng?

"Chuyện này, cô Vương ơi... Em với Quách Gia Hiên đổi bạn cặp cho nhau được không ạ, không thì bạn đứng thứ ba cũng được..." Tôi giơ tay để cứu vãn chút tình thế.

"Em tưởng đây là cái chợ à mà đòi mặc cả? Hơn nữa Hạ Nam Diên có điểm nào không xứng với em không? Được bạn kèm một-một cho trong lòng em lại chẳng sướng quá." Vương Phương đưa ra chỉ thị cuối cùng một cách mạnh mẽ, dứt khoát, cô nói, "Được rồi, không xin xỏ gì cô về vấn đề này nữa nhé. Từ giờ trở đi, lời top mười nói chính là lời cô nói, mấy đứa đứng cuối sổ mà không nghe theo, bị cô biết được thì liệu thần hồn."

Vì là học sinh chuyển trường có phụ huynh sống ở vùng khác nên tôi mới "điếc không sợ súng", nhưng mấy đứa học sinh gốc ở đây như Quách Gia Hiên lại chưa bao giờ dám làm trái lời cô chủ nhiệm Vương Phương, giờ phút này, cả lớp lặng ngắt như tờ, ngay đến một tiếng đằng hắng còn chẳng có chứ nói gì tới việc lên tiếng phản đối.

Mà xưa giờ đám Tằng Lộc kia vốn có tiếng là con ngoan trò giỏi, rất tôn sư trọng đạo nên càng không làm trái ý Vương Phương.

Vì vậy chuyện này đã được quyết định như thế.

Để thuận tiện cho việc học theo cặp, trong tiết tự học buổi tối, Vương Phương đã đặc biệt cho điều chuyển chỗ ngồi, từ chỗ đơn ban đầu trở thành chỗ đôi, tôi và Hạ Nam Diên trở thành bạn cùng bàn.

Tôi hay đặt chồng sách ở phía bên tay trái theo thói quen, bây giờ Hạ Nam Diên ngồi bên phải tôi rồi nên tôi liền di chuyển đống sách sang bên đó, để nó chắn giữa cả hai, có thể cách bao xa thì cách bấy nhiêu.

Khác với tôi, trên mặt bàn Hạ Nam Diên chẳng có đồ gì thừa thãi. Tôi dòm trộm hộc bàn của cậu ta, phần lớn vật dụng thường dùng được sắp xếp gọn gàng ở bên trong, thậm chí sách vở còn được sắp xếp theo thời khóa biểu của lớp, kĩ tính kinh khủng khiếp.

Vào buổi tối, lịch làm việc và nghỉ ngơi của tôi luôn diễn ra đều đặn, có quy luật, tôi ngủ từ lúc sáu giờ đến lúc tám giờ trong tiết tự học, sau đó dậy uống nước, hỏi mượn bài của bọn Cao Diểu để chép. Chép đến chín rưỡi thì đúng giờ tan học, bất kể là đã chép xong bài hay chưa, tôi cũng quyết không nán lại thêm dù chỉ là một phút. Phương châm sống của tôi chính là — Ngăn chặn cạnh tranh, chỉnh đốn môi trường học tập, bắt đầu từ mình.

Kết quả là ôi trời ạ, vừa bắt cặp học với Hạ Nam Diên được tiết tự học đầu tiên thì thói quen làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh này đã bị phá vỡ.

"Này..."

Đang lúc mơ màng ngủ thì tôi bất ngờ bị người ta đẩy tay. Tôi đù đờ mở mắt ra, phát hiện nước dãi chảy ra khỏi khóe miệng mình thì tùy tiện lấy tay áo lau đi, sau đó nhìn sang bên cạnh: "Cái giề?"

Hạ Nam Diên liếc tay áo tôi, cậu ta gõ đầu ngón trỏ lên tờ bài thi nằm trên chồng sách và nói: "Làm bài."

Tôi chìa tay với cậu ta.

Có vẻ Hạ Nam Diên không hiểu ý tôi lắm, cậu ta cụp mắt, nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay tôi, không nhúc nhích suốt một hồi lâu.

"Mày làm xong chưa? Xong rồi thì đưa tao chép." Tôi mất kiên nhẫn nói.

Cuối cùng cậu ta cũng ngộ ra, bèn ngước lên, nhìn thẳng vào mắt tôi. Thái độ khinh miệt mà tôi ghét cay ghét đắng lại xuất hiện, lần này còn rõ ràng hơn, quả thực sắp ứa ra bên ngoài, ngưng tụ thành thực thể.

"Mày muốn sống buông thả, Hải thành chưa đủ cho mày quậy à? Sao mày phải chạy tít tới đây để làm loạn thế?" Hạ Nam Diên hạ giọng, dán sát vào tôi, "Hay là mày khoái cái cảm giác ra vẻ vượt trội khi đứng trước đám nhà quê này?"

Nếu cậu ta thực sự thích tôi và muốn thu hút sự chú ý của tôi theo cách này, vậy thì tôi buộc phải thừa nhận một câu — Chàng trai, quả thật cậu đã thu hút được sự chú ý của tôi rồi.

"Ờ, tao thích nhất là lên mặt trước cái loại nhà quê như mày đấy, mày làm gì được tao nào?" Tôi nhìn cậu ta với vẻ thách thức.

Hôm nay là ngày ghép cặp đầu tiên, tiết tự học buổi tối không yên tĩnh tới mức chỉ nghe thấy tiếng viết lách như mọi khi mà có thêm rất nhiều tiếng thảo luận vang lên, bởi vậy mà cho dù tôi và Hạ Nam Diên có nảy sinh tranh chấp với nhau thì cũng không bị người khác chú ý.

Hạ Nam Diên ngồi thẳng dậy, kéo giãn khoảng cách với tôi: "Nghe bảo nếu bị phạt thêm một lần nữa là mày sẽ bị tống khứ khỏi Nhất Trung. Nếu bây giờ tao đi mách cô Vương là đó giờ mày chỉ toàn đi sao chép bài tập, mày nghĩ cô có tống thẳng cổ mày đi luôn không?"

Tôi bị đâm trúng tử huyệt: "Mày dám?" Do nóng máu nên tôi mới nâng âm lượng, Vương Phương đang ngồi trên bục soạn giáo án ngẩng đầu lên, đánh mắt nhìn sang hướng này, tuy không nói gì nhưng ánh mắt lại mang hàm ý cảnh cáo nặng nề.

Tôi vội vã cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi thì thầm: "Chẳng phải lần đó tao chịu phạt là do bị mày hãm hại ư?"

Hạ Nam Diên gấp tờ bài thi trắng tinh kia làm đôi, đập nó xuống bàn tôi, dửng dưng nói: "Đằng ấy mà vâng lời thì tao sẽ không mách nữa."

Nhục.

Nhục vãi!

Cái thằng Nam Man chết tiệt này còn dám đe dọa tôi nữa ư?

(*) Nam Man: người man rợ phía nam, hàm ý miệt thị trong lịch sử Trung Quốc để chỉ các bộ lạc dân tộc ngoài Trung Nguyên cổ đại ở phía Nam Trung Quốc.

Quá đáng hơn nữa là ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời, hình như, dường như, có lẽ tôi... không có phương sách đối phó nào cả?

"Rồi, coi như mày giỏi! Tao làm, tao làm là được chứ gì?" Tôi lấy cây bút mực đen ra khỏi túi đựng bút, tức giận quắc mắt với Hạ Nam Diên rồi cúi đầu bắt đầu làm bài.

Vì bây giờ cũng chỉ còn mỗi kế hoãn binh, giả vờ tuân theo. Thời xưa có Việt vương nếm mật nằm gai, Văn vương nuốt nước mắt ăn thịt con, thời nay có Mễ Hạ tôi nhẫn nhục làm bài... Chỉ cần cho tôi đủ thời gian lập mưu, tôi không tin mình không có cách trị được thằng nhà quê này.

"Phần nào không làm được thì để trống, tao sẽ giảng cho mày sau." Nói xong, Hạ Nam Diên lấy cuốn sách bài tập từ trong hộc bàn ra rồi bắt đầu làm.

Ô, trong mơ mày đâu có thế này. Giờ mày ra vẻ ta đây như vậy, nhưng chẳng phải sau này còn muốn ăn luôn %&* của bố mày à?

Dù đây là chuyện không thể xảy ra trong tương lai, nhưng khi nhớ lại dưới tình huống này, tôi vẫn thấy lòng mình hả hê mãi không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play