Dịch: Móm

Biên tập: June

***

Cậu rất giận, nhưng cũng may là được Bách Dận khuyên ngăn. Sợ quấy rầy cậu bạn nhỏ nghỉ ngơi, buổi thẩm vấn chúng tôi được chuyển sang cạnh tượng thần trong nhà chính.

Trước bàn trà, tôi quỳ trên một cái bồ đoàn, Hạ Nam Diên quỳ trên một cái bồ đoàn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngoan ngoãn chờ cậu xử lý.

"Các con xem các con, bây giờ là khi nào? Sang năm đã thi đại học rồi mà còn không biết nặng nhẹ." Bách Dận nói vài câu, thỉnh thoảng lại nhìn sắc mặt của cậu: "Hơn nữa Lê Ương còn đang ngủ trên đầu các con đấy, nếu bị trẻ con nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?"

Vén tay áo lên, ngồi xếp bằng ở bên cạnh, trong tay hắn cầm một miếng mực hình vuông, thành thạo mài theo hình tròn trên nghiên mực, cây gậy tháo từ cái chổi ra được hắn đặt bên cạnh - cậu không chịu vứt đi, hắn liền nói để hắn giữ.

Khẽ chấm bút vào mực, cậu viết nhanh một hàng chữ thẳng đứng lên tờ giấy, Bách Dận tiến lên trước liếc mắt nhìn rồi cao giọng truyền đạt ý cậu: "Hai con như thế này đã bao lâu rồi?"

Ngôn quan truyền đạt tiếng nói của tín đồ cho Sơn Quân nhưng tiếng nói của mình thì lại phải được truyền đạt thông qua người khác.

Đối mặt màn này, trong lòng tôi không khỏi hơi buồn cười. Với lại cậu còn đang ngừng nói, làm sao chủ trì đám tang được nhỉ? Trong tang lễ, ngôn quan chỉ cần thực hiện nghi thức, không cần nói chuyện à?

"Cũng chưa được bao lâu, hai ngày trước ạ." Tôi sợ Hạ Nam Diên tính cách ương ngạnh đắc tội với cậu, làm cậu giận hơn nên vội vàng lên tiếng trước.

"Ngắn như vậy à? Chú còn tưởng hai đứa yêu nhau từ lâu rồi chứ." Bách Dận lắc đầu nói: "Bảo sao quên khóa cửa."

"Đúng vậy ạ, kinh nghiệm quá ít..." Tính từ khi Quách Gia Hiên nhìn thấy Hạ Nam Diên bôi thuốc cho tôi thì đây đã là lần thứ hai tôi chịu khổ sở vì không khóa cửa. Không thể nào nữa, tôi đã nhớ kĩ chuyện này rồi, không thể tái phạm sai lầm này lần thứ ba nữa.

*刻烟吸肺: Từ hot trên mạng, là cách nói không chính thống ngày xưa chỉ việc khắc tên mình lên điếu thuốc rồi hút, hiện nay dùng để chỉ nhớ rõ việc gì đó.

Trong khi tôi nói, cậu viết nhanh câu thứ hai. Giống như khi nãy, Bách Dận xem thử, không biết trên giấy viết gì mà chỉ thấy giữa lông mày hắn nhẹ chau lại, lời nói từ trước tới nay luôn sảng khoái cũng có thêm mấy phần do dự.

"Các con... ai chủ động trước?"

Tôi vừa định nói là mình thì giọng nói của Hạ Nam Diên đã át tiếng tôi.

"Là con." Trên mặt hắn bình tĩnh không có một tia gợn sóng, không có sợ hãi cũng không có xấu hổ, dáng vẻ... cho dù trời có sập xuống hắn cũng có thể chống đỡ được.

Bách Dận nhìn cậu một chút, thấy vẻ mặt đối phương không thay đổi thì nói tiếp: "Các con còn nhỏ, chỉ mới hình thành được tam quan cơ bản, nhân cách thực sự cũng chỉ mới vừa hình thành, đôi khi sẽ đi nếm thử một món đồ mới vì thấy thú vị hoặc kích thích, đó là chuyện rất bình thường."

"Cậu không có ý phủ nhận quan hệ của hai con, nhưng... bây giờ chuyện học tương đối quan trọng, có thể chia tay nhau một khoảng thời gian trước không, tất cả mọi người bình tĩnh lại một chút. Sau khi thi đại học xong rồi lại xem thử các con có muốn tiếp tục không?"

Chắc chắn cậu không nói như vậy. Tôi dám cá trong đoạn văn này chỉ có hai chữ "chia tay" là ý của cậu, những từ còn lại là do chính Bách Dận thêm vào.

Tôi lén ở đằng sau kéo dây lưng Hạ Nam Diên, định lá mặt lá trái nhận lỗi trước nhưng vẫn bí mật qua lại lén lút với Hạ Nam Diên, muốn làm gì thì làm. Dù sao núi cao hoàng đế xa, tôi nghĩ cậu cũng không thể đi Cam Huyện theo dõi chúng tôi hai mươi tư giờ một ngày được.

"Không thể."

Nhưng dường như Hạ Nam Diên căn bản không nhận được tín hiệu của tôi, tôi càng kéo hắn, ngữ điệu hắn càng cứng rắn hơn.

"Con không yêu cậu ấy vì kích thích và thú vị. Con thích cậu ấy, con không muốn chia tay với cậu ấy."

Sơ hở một tí đã bị tỏ tình.

Tôi đờ đẫn nhìn Hạ Nam Diên, trong tim như có một con nai con ngậm hoa tươi đang nhảy disco điên cuồng, dù biết lúc này đang không thích hợp nhưng không thể ngăn lại sự vui vẻ và rung động.

Một cục giấy bị vò nát đập chính xác vào ngực của Hạ Nam Diên, rõ ràng là cậu bị câu trả lời không nhượng bộ của hắn chọc giận, đi qua Bách Dận định cầm lấy cây gậy trên đất.

"Đừng, đừng... Sơn Quân còn đang nhìn kìa, anh đừng bạo lực như vậy." Bách Dận ôm lấy hắn, trở tay ném cây gậy ra ngoài.

"Sao cậu lại tức giận? Nếu sợ điểm số bọn con bị ảnh hưởng thì con cam đoan với cậu là sẽ không có chuyện đó. Nếu như vì giới tính của bọn con." Hạ Nam Diên dừng một chút, sau đó nói: "Vậy chính cậu..."

Linh cảm rằng hắn sắp bùng nổ, tôi kịp thời dùng một tay bịt miệng hắn lại lại để hắn không nói ra chuyện gì kinh thế hãi tục.

"Đừng." Tôi nháy mắt với Hạ Nam Diên.

Làm ơn đi, trông cậu rõ ràng là người rất hơn thua, còn đang ở trong giai đoạn không thể hòa giải với chính mình. Nếu để cho cậu biết gian tình giữa hắn và người đàn ông bị cháu ruột nói toạc ra, ai mà biết trong lúc xấu hổ giận dữ hắn sẽ làm gì? Lỡ như, lỡ như có kết quả gì không hay, chẳng phải Hạ Nam Diên sẽ áy náy cả đời à? Vậy thì chúng tôi làm sao yêu nhau được nữa?

"Cậu, con biết cậu đang lo lắng điều gì." Tôi điều chỉnh tư thế quỳ, thu hồi biểu cảm dư thừa trên mặt, làm cho mình trông đáng tin và chân thành nhất có thể, nói: "Bọn con quả thật còn trẻ, có thể có vài suy nghĩ mà hai người cảm thấy rất ngây thơ, nhưng ai mà không có thời niên thiếu chứ? Chẳng phải quyết định của mỗi người vào thuở còn niên thiếu đều là sai lầm à?"

"Tấm lòng con dành cho Hạ Nam Diên là thật. Cậu, cậu tin con đi, con sẽ đối xử tối với cậu ấy cả đời." Nói xong, tôi cúi người về phía chú, kiên định dập đầu.

"Tùy cậu đánh mắng, nhưng hai người có nói gì con cũng không chia tay với cậu ấy đâu. không có cậu ấy... Con sẽ chết." Chết thật đấy.

Tôi ngẩng đầu lên quan sát biểu cảm của cậu, hình như cậu bị câu nói của tôi làm cho giật mình, ấy mấp máy môi mấy lần định nói gì đó nhưng không thể phát ra tiếng vì đang ngừng nói, cuối cùng chỉ có thể nuốt hết vào.

Vẫn tốt. Hiện tại tôi vô cùng may mắn vì có Bách Dận, nếu không nhất định sẽ bị cậu mắng chết.

Nhắm mắt lại, cậu cầm bút nâng cổ tay lên, đầu bút chậm chạp không hạ xuống.

Giống như Hạ Nam Diên thấy cậu không hợp với Bách Dận, hẳn cậu cũng thấy tôi và Hạ Nam Diên không hợp.

Có lẽ đây chính là huyết thống? Dù đã đi bao lâu trên con đường do chính mình lựa chọn, đi qua biết bao nhiêu gian nan rồi, nhưng chỉ cần quay đầu lại nhìn thấy người thân mình quan tâm cũng đang đi con đường này thì vẫn sẽ nghĩ hết cách khuyên nhủ, bảo hắn đi con đường to nhiều ánh nắng dễ đi hơn bên cạnh.

Hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, người đàn ông một thân áo trắng cuối cùng cũng tìm lại được sự thong dong tỉnh táo ngày thường, viết cũng trôi chảy hơn nhiều.

Sau khi viết xong, vẫn là Bách Dận truyền lời: "Ma Xuyên biết hiện tại rất khó để làm các con chia tay, anh ấy cũng không thể nhìn chằm chằm các con cả ngày. Lấp đi không bằng khai thông, cho nên hi vọng các con viết một tờ giấy cam kết, cam kết trước khi thi đại học sẽ không làm chuyện ảnh hưởng đến điểm số."

Những chuyện ảnh hưởng đến điểm số?

Cách nói này thật sự rất lập lờ, không rõ ràng lắm, tôi thẳng người lên, mạnh bạo hỏi: "... Ví dụ như?"

"Ví dụ như những hành vi không phù hợp với thanh thiếu niên tụi con, những hành vi thân mật xảy ra trên giường, bao gồm cả giúp đỡ lẫn nhau, đều không được, hiểu chưa?" Thậm chí không cần cậu nâng bút, Bách Dận đã trực tiếp liệt kê ra.

Nửa năm trước tôi còn là trai thẳng, ba tháng trước còn đang cố gắng thoát khỏi số mệnh gay của mình, đột nhiên nói với tôi chuyện này ai mà chịu nỗi. Mặt tôi đỏ bừng, đại não không kiềm chế được mà bắt đầu chiếu lại mấy nội dung được censor trong mơ.

Những câu hỏi luôn bị bỏ qua không kịp chuẩn bị mà nện vào mặt tôi, làm tôi không nhìn thẳng nổi.

Vậy là, sau này Hạ Nam Diên và tôi cũng sẽ như thế à? Anh ấy sẽ xxx tôi, còn xxx tôi, cuối cùng lại xxx tôi à?

Dm, cơ thể tôi thật sự có thể làm vậy à? Không phải, cái này sẽ sướng thật sao?

"Thế nào, viết không?" Bách Dận đứng dậy, đem cho chúng tôi hai tập giấy bút.

Không chút do dự, Hạ Nam Diên nhận lấy giấy bút trong tay đối phương, không nói nhiều mà vùi đầu viết.

"Cái đó..." Tôi vẫn hơi do dự, nhận lấy rồi cười lấy lòng với cậu, hỏi: "Hôn được không ạ?"

Trả lời tôi là cậu không quản lý được biểu cảm, bỗng nhíu mày và một tiếng cười khẽ của Bách Dận. Dùng khóe mắt liếc qua, dường như Hạ Nam Diên cũng đơ ra trong giây lát.

Cảm thấy nếu tôi còn không viết, cậu sẽ mở miệng mắng tôi được một tấc lại muốn tiến một thước, tôi vội cúi đầu: "Con viết, con viết ạ!".

Viết giấy cam kết xong, Bách Dận thu lại nộp cho cậu. Đối phương nhìn kỹ, gấp lại cất vào trong ngực. Sau đó, hắn lại viết, bảo bắt đầu từ tối hôm nay Hạ Nam Diên chuyển đến phòng hắn, ngủ với hắn.

Này, tôi còn chưa được hưởng thụ hai ngày yêu đương ngọt ngào mà đã sắp phải trải nghiệm yêu xa rồi?

"Không được!" Hai chữ này chồng lên nhau, sau khi nói xong, tôi và Bách Dận liếc nhìn nhau.

Bách Dận hắng giọng một cái, nói: "Như vậy bất tiện lắm, Tiểu Diên đã gần mười tám tuổi, làm sao ngủ chung giường với anh được, không chật điên lên à? Mấy ngày nay viện nghiên cứu chỉ còn hai người em với Nghiêm Sơ Văn, đúng lúc dư phòng. Thế này đi, để Mễ Hạ đi về với em, anh thấy được không?"

Cậu nghĩ nghĩ, thấy cách này khả thi, thế là gật nhẹ đầu.

Dưới sự kiên trì của hai người lớn, ý kiến ​​​​của hai đứa nhỏ bọn tôi liền không quan trọng nữa, hơn nữa... Hạ Nam Diên cũng không phản đối. Dù không muốn thế nào, tôi cũng buộc phải thu dọn hành lý, rời đi cùng Bách Dận.

Kéo hành lý đi ra khỏi cửa miếu, mỗi bước tôi đều quay đầu lại, mỗi bước đi, trái tim tôi đều bị kéo, như bị ịn lên thỏi nam châm chỉ có tác dụng với Hạ Nam Diên. Nó không thể phát ra âm thanh, nhưng lại dùng hành động để hết sức nói với tôi - Quay lại, mau quay lại đi.

Trước cửa miếu, hai bóng người một đen một trắng lặng lẽ nhìn chúng tôi ra về. Đứng cạnh nhau thì lại càng thấy bọn họ giống nhau vô cùng, nhưng khí chất thì vẫn khác, Hạ Nam Diên giống như một thanh niên điên cuồng, còn cậu là một đại tư tế thần thánh.

Hạ Nam Diên là một tên vô tâm, sao trông anh không hề không nỡ xa tôi chút nào vậy?

Vừa mới nghĩ như vậy, tôi liền thấy Hạ Nam Diên đang im lặng dùng khẩu hình nói với mình.

"Chờ anh."

Tuy thị lực của tôi không bằng anh nhưng cũng có thể xem là tốt, hẳn là không nhìn lầm đâu, là hai chữ này.

Chờ anh? Chờ anh ở đâu?

Tôi muốn gửi tin nhắn để hỏi thăm rõ ràng, nhưng sau khi thu xếp ở viện nghiên cứu xong, lấy điện thoại ra xem mới phát hiện Hạ Nam Diên gửi tin nhắn cho tôi, nói điện thoại bị cậu thu rồi, bảo tôi đừng nhắn tin hay gọi điện gì.

"Cậu cũng ác quá mà?" Tôi lẩm bẩm nhưng cũng không làm gì được, bơ phờ đi vào phòng tắm tắm rửa, sau khi ra ngoài không có việc gì làm liền ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi hai tiếng gõ cửa rất khẽ. Lúc đầu còn đang mơ mơ màng màng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến câu nói "Chờ anh" không rõ nghĩa trước khi chia tay của Hạ Nam Diên, bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhảy xuống giường chạy đi mở cửa.

Ngoài cửa, gió nhẹ trăng sáng, Hạ Nam Diên người vương khí lạnh xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi biết anh không nỡ tôi mà, nhìn đi, tôi đi đến đâu anh đuổi theo đến đó!

Tôi đang định phát biểu cảm nghĩ một chút: "Em ừm..."

Vừa mới mở miệng, Hạ Nam Diên khẽ nheo đôi mắt đầy sao, một tay chống khung cửa, thừa cơ cúi xuống hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play