Chiếc Porsche Cayenne từ từ lái vào tầng hầm dưới lầu.
An Tống ngồi trong xe, cảm thấy rất không chân thực.
Ít nhất, tâm trạng lúc này hoàn toàn khác với tâm trạng giao xếp vali hai ngày trước.
Căn biệt thự xếp chồng này, này là nhà của họ.
Từ "nhà" thoáng qua tâm trí, như những con sóng làm lòng cô trào dâng.
An Tống cong ngón tay, trong mắt mang theo khát vọng cùng hi vọng.
Cô đã... không có nhà rất lâu rồi.
Sau một thời gian, Dung Thận nhận thấy những thay đổi trong cảm xúc của An Tống, mặc dù nó rất tinh tế nhưng không khó để nắm bắt.
Người đàn ông cởi dây an toàn cho cô, kéo đầu ngón tay đang vân vê của cô, "Lại nghĩ lung tung à?"
An Tống hoảng hốt hồi lại thần sắc, cong môi cười nói: "Không có ~"
Hai chữ rất dịu dàng, lộ ra một chút kiều diễm.
Dung Thận mím môi, nhéo nhẹ má cô, "Nếu không có, sao không xuống xe?"
An Tống kéo khóe miệng, chậm rãi mở cửa xe.
Bước ra khỏi gara, người đàn ông rất tự nhiên nắm tay cô.
An Tống nắm chặt lòng bàn tay anh, chả có gì để nói, "Anh làm việc ở tòa nhà Trạm Châu à?"
"Ừ." Hai người sóng vai đi lên, Dung Thận nghiêng đầu nhìn, "Sao vậy?"
Khóe mắt An Tống liếc anh một cái, bình tĩnh nói: "Nếu ở trong lâm viên, khoảng cách đến công ty của anh có gần hơn không?"
Đường Hoài Nam thuộc khu vực giáo dục, ví dụ như Đại học Khoa học và Công nghệ Trạm Châu cách đó không xa, phía bắc còn có một thanh phố đại học.
Thật ra An Tống sớm đã kiểm tra tuyến đường rồi, nửa giờ lái xe từ lâm viên đến tòa nhà Trạm Châu là đủ.
Nhưng đối với Hương Chương Duyệt Phủ, phải mất ít nhất 50 phút lái xe đến đó.
Sáng 8 giờ anh đi làm, có thể 7 giờ anh phải ra khỏi nhà, nghĩ đến đây cảm thấy anh rất vất vả.
"Khoảng cách cũng không xa lắm." Người đàn ông tựa hồ có thể hiểu được tình cảm trong mắt cô truyền đến, anh trầm mặc vài giây, khẽ cười nói: "Theo tính toán của em, ở trong công ty gần hơn."
An Tống: "..."
Cô nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói gì mới có thể mạnh mẽ 'đánh trả' anh.
Theo thông lệ, cô chọn cách im lặng.
Tiếng cười vui vẻ đầy nam tính từ trong cổ họng người đàn ông phát ra, anh ôm lấy vai An Tống, áp sát khuôn mặt tuấn tú trêu chọc cô: "Sao không nói?"
An Tống hơi nghiêng người sang một bên, ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác, nhưng từ khóe mắt vẫn luôn nhìn Dung Thận, "Anh nói hết rồi..."
Tiếng cười của người đàn ông dày hơn một chút, anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái, "Nếu em thích ở lâm viên, sau này cuối tuần bất cứ lúc nào cũng có thể về ở."
"Em không phải ý này." An Tống cảm giác anh hiểu lầm cái gì đó, nắm lấy cổ tay áo anh, thấp giọng giải thích: "Lúc ở lâm viên, bình thường sau tám giờ sáng anh mới đi ra ngoài. Chuyển đến đây, khoảng cách lại xa, vì vậy thời gian anh ra khỏi nhà nhất định rất sớm, sẽ rất vất vả.
Dung Thận khoác vai cô đi vào cổng biệt thự, nghe vậy, anh mím môi đầy ý vị, "Đâu đến nỗi, nhiều nhất cũng chỉ trễ một lát thôi."
"Trễ thế có sao không?" An Tống kinh ngạc nhướng mày.
Người đàn ông trầm ngâm gật đầu, "Ừm, không ảnh hưởng lắm."
An Tống gật đầu, "Vậy công ty của anh cũng tốt lắm đấy."
Dung Thận không thể nhịn cười khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô.
Vấn đề thay đổi quan niệm của An Tống, hình như có chút... trở ngại rồi.
...
Hai giờ sau, Trình Phong, Lăng Kỳ và Nguyên Khải cùng nhau đến biệt thự để báo cáo như đã hẹn.
Lúc này An Tống vẫn đang thu dọn hành lý lên lầu, chỉ có Dung Thận đang ngồi ở bàn trà dưới cửa sổ trong phòng khách, tao nhã pha trà.
"Ngài Cửu, anh hài lòng với cách bài trí trong phòng không?" Nguyên Khải nghiêm mặt hỏi.
Người đàn ông thổi đi hơi nước bốc lên từ tách trà, liếc nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Không tồi."
Nguyên Khải vô cảm gãi gãi đầu, "Anh vừa lòng là được."
Trình Phong và Lăng Kỳ ở một bên nhìn chằm chằm vào anh ta mà không nói một lời.
Rõ ràng là cả ba người cùng vào phòng, nhưng cuối cùng tên này lại muốn dẫn đầu, có vẻ như anh ta đã vất vả rồi nhỉ?!
Trong mười phút tiếp theo, Trình Phong, Lăng Kỳ và những người khác báo cáo tiến độ công việc của họ.
Cuối cùng, Lăng Kỳ hắng giọng và chuyển chủ đề, "Boss, căn hộ của tôi ở tòa nhà cao tầng nhỏ khu B của Duyệt Phủ, anh có cảm thấy... hơi xa không?"
Dung Thận còn chưa kịp nói chuyện, Nguyên Khải đã nghi ngờ nhìn cô ấy: "Xa cái gì? Tôi ở khu C, đi bộ tới đây mới có mười phút, khu B chỉ cách nhau một khu vườn, so với tôi thì gần hơn rất nhiều đấy."
Lăng Kỳ lườm anh ta một cái, tiếp tục đề nghị với người đàn ông: "Boss, tôi thấy biệt thự xếp chồng của anh có hơn chục phòng, hay là... tôi cũng dọn đến đây đi. Một mặt giúp phu nhân trông coi An An, mặt khác tôi có thể cùng phu nhân giải tỏa buồn chán."
Trình Phong liếc xéo cô ấy một cái, "Không bằng cô nói luôn cô thích sống ở tầng mười tám cũng được."
Nghe được thanh âm, Nguyên Khải nói: "Tôi ở lầu mười hai."
Lăng Kỳ phồng mặt, biến thành cá nóc: "..."
Ai thích sống ở tầng 18 của "Địa ngục" hả, hơn nữa đó là tầng trên cùng, lạnh vào mùa đông và nóng vào mùa hè.
Lý do này tuy rằng có chút viển vông, nhưng cô chính là không muốn ở.
Lúc này, người đàn ông mới ý thức được đại khái, nhướng mi nhìn Lăng Kỳ, "Nếu không thích, tại sao lúc đầu không chọn tầng khác?"
"Không phải hồi trước tôi đã toàn tâm toàn ý lôi kéo làm quen với phu nhân ở Hương Giang rồi sao? Nào có thời gian đến Trạm Châu chọn phòng." Giọng điệu của Lăng Kỳ rất phẫn nộ, vừa nói vừa phát hàng nỗi uất ức, "Sau đó, khi tôi đến trung tâm tiếp thị, bảy tòa nhà ở khu B, mỗi tòa chỉ còn lại tầng 18 cao nhất."
Vì vậy mới nói, có khối người không thích tầng mười tám, cô tình cờ là một trong số họ.
"Đi chào hỏi người phụ trách tiếp thị đi," Dung Thận nhàn nhã nhấp một ngụm trà, "Tôi sẽ dành một căn xếp chồng đang rao bán ở khu A cho cô."
Lăng Kỳ vui mừng khôn xiết, cố nén cười, vờ vĩnh hỏi: "Boss, có thích hợp không? Nhà cao tầng nhỏ ở khu B thì làm sao?"
"Muốn thì cô có thể giữ, không muốn thì có thể trả lại, có thể dùng giá chiết khấu nội bộ để mua ở khu A."
Lăng Kỳ trực tiếp cúi đầu chín mươi độ, "Cảm ơn boss, cảm ơn anh và gia đình."
Trình Phong, Nguyên Khải: "???"
Lăng Kỳ vừa rời đi không bao lâu, từ trên lầu truyền đến tiếng đàn piano rõ ràng.
Dung Thận mím môi híp mắt, giây tiếp theo liền nhìn hai bóng người trước mặt, "Còn có chuyện?"
Trình Phong cùng Nguyên Khải lắc đầu nói: "Hết rồi ạ."
Người đàn ông đặt tách trà xuống, khoát khoát tay, "Vậy trở về thu dọn đi, thứ hai chín giờ tới đón tôi."
Sau khi Trình Phong và Nguyên Khải rời đi, Dung Thận cũng đứng dậy đi lên lầu hai.
Mà hai người anh em ở ngoài cửa, vừa bước xuống bậc thang liền lần lượt lấy điện thoại di động gọi cho trung tâm tiếp thị, đồng thanh hỏi: "Tôi có thể dùng căn hộ ở khu C của Hương Chương Duyệt Phủ đổi lấy tầng 18 của tiểu cao ở khu B không?"
Với những bài học kinh nghiệm của Lăng Kỳ, bằng cách này, Cửu gia cũng có thể đưa hai căn biệt thự ở khu A cho hai người họ chứ nhỉ?
Dịch vụ khách hàng của trung tâm tiếp thị: "..."
Hôm nay các trợ lý của Dung tổng cùng nhau phát điên sao?
Họ vừa mới nhận được một cuộc gọi từ Lăng Kỳ năm phút trước, bây giờ cả hai vị này đều gọi cùng một lúc.
Phòng của mấy người được tặng miễn phí còn kén kén chọn chọn, sao mà trơ trẽn thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT