Quá gần rồi.

Gần hơn bao giờ hết.

An Tống lúng túng muốn lùi lại khoảng cách, nhưng đúng lúc trên đầu truyền đến tiếng nhắc nhở trầm thấp của người đàn ông thấp, "Đừng động loạn."

Cũng không biết mấy sợi tóc rối và cành cây rốt cuộc cuốn thành thế nào rồi.

Thời gian chậm rãi trôi qua trong bầu không khí im lặng, cũng khiến An Tống cảm thấy vô cùng dài đằng đẵng.

Cô tập trung suy nghĩ, cố gắng tìm một thứ khác để phân tán lực chú ý.

Cuối cùng, phân tán thất bại.

Trong thở và các giác quan của cô chỉ toàn bóng hình của bác sĩ Dung, cô ngay cả quay đầu cũng khó, cơ hồ không có lối thoát trốn cũng không được.

An Tống mím khóe miệng, dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tim không đau.

Sau đó, giọng nói cực kỳ êm dịu của bác sĩ Dung lại vang lên ở phía trên, "Cúi đầu."

An Tống nghe theo, giây tiếp theo, trán dính vào áo sơ mi dưới cổ người đàn ông.

An Tống: "..."

Tư thế này khiến tai cô đỏ bừng, cả người cũng trở nên cứng đờ căng thẳng.

Cành cây xào xạc, hai tai An Tống đỏ hết cả lên.

Cô tuân thủ nghiêm lễ nghi bổn phận, cố gắng không chạm vào áo của bác sĩ Dung.

Trong lúc suy nghĩ mông lung, An Tống đã có một phát hiện mới.

Bác sĩ Dung cao thật, cô cao gần 1,7m, mà chỉ mới cao đến vai anh.

Hơn nữa mùi trên người anh cực kỳ dễ ngửi, có lẽ vì uống trà quanh năm, cho nên trong sự mát lạnh vẫn có mùi thơm của trà.

An Tống suy nghĩ qua loa hồi lâu, cho đến khi lòng bàn tay hanh khô ấm áp của người đàn ông vuốt qua mái tóc rối bù trên đầu cô, kèm theo giọng điệu bình tĩnh như mọi khi của anh: "Được rồi, chỉnh lại tóc đi."

"Cảm ơn." An Tống vô thức ngước mắt lên, bác sĩ Dung cũng vừa hay cúi đầu xuống, khoảng cách giữa chóp mũi bọn họ chỉ có hai ba cm.

Cô hoảng sợ lùi lại hai bước, tháo băng đô cột tóc đuôi ngựa, quay sang bên bắt đầu buộc lại tóc.

Trong màn đêm, Dung Thận nhìn thấy đôi tai ửng hồng của cô gái, trong mắt ngưng tụ ý cười, kìm lòng không đậu thò đầu ngón tay ra, vén một lọn tóc còn sót lại trên má, nhét ra sau tai cô.

An Tống buộc tóc đuôi ngựa, sờ sờ phần tóc thừa sau tai, thấp giọng nói lời cảm ơn.

"Đi thôi, còn phải đi đón An An."

Người đàn ông vẫn mang phong thái nhẹ nhàng tao nhã, bình tĩnh tự chủ, vững vàng lão luyện, như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Ngược lại là An Tống, lờ mờ đi theo anh, tâm tình hỗn loạn khó có thể bình tĩnh.

Cô cảm thấy rằng bệnh trạng của mình có thể thêm nặng rồi, bệnh tim không những không được chữa lành mà não còn bị 'thay đổi bệnh lý'.

Nếu không, người ta chỉ đang tiện tay giúp đỡ, tại sao cô lại miên man bất định.

Lúc bác sĩ Dung còn bảo cô cúi đầu vừa rồi, cô nhìn thấy bước chân của anh ta lại gần cô nửa bước.

Khẳng định là tóc bị thắt nút, anh mới cần như vậy.

Bản thân làm sao có thể suy đoán ác ý về động cơ của bác sĩ Dung chứ?

An Tống cảm thấy vô cùng áy náy, trong lòng đột ngột dập tắt mối nghi ngờ, tâm niệm lặp đi lặp lại: Không thể dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử được.

Còn vị quân tử bên cạnh cô, liếc thấy vẻ mặt thay đổi không ngừng của cô, lặng lẽ nở một nụ cười không rõ trên môi.

Trái tim của cô nhóc dường như đang hỗn loạn rồi.

......

Tối hôm đó, An Tống đón An An từ chỗ ở của Trình Phong.

Tiểu gia hỏa bị bỏ rơi cả ngày trời, khi nhìn thấy An Tống liền kêu lên bất bình.

An Tống ôm lấy thân thể nhỏ bé toàn thịt của, áp má xoa xoa, "Được rồi được rồi, em đừng nóng giận, sau này chị đi đâu đều sẽ mang em theo."

" uuuuu-"

An An ngẩng cao đầu phát ra tiếng sói tru.

Trình Phong đứng một bên không còn luyến tiếc xoa xoa thái dương, cảm thấy đại não sắp nổ tung rồi.

Con nhỏ trước khi nhìn thấy An Tống, đã sủa trong sân nhà anh cả buổi trưa, giống như giết chó vậy.

Không những thế, còn cắn nát đôi giày da mới mua của anh.

Chó thật!

Trình Phong thở ra một hơi, đi đến trước mặt Dung Thận, trầm giọng nói: "Ngài Cửu, bên Lăng Kỳ tạm thời có chuyện, cô ấy nói khoảng ba bốn ngày nữa có thể tới."

Người đàn ông đứng ngoài cổng rào, trầm giọng trả lời: "Ừ".

"Còn..." Trình Phong liếc nhìn An Tống đang dỗ con chó, lúng ta lúng túng nhỏ giọng giải thích, "Đoạn mã đó, bộ phận kỹ thuật đã cho tôi phản hồi rồi."

Dung Thận nhướng mày, ánh mắt hứng thú hỏi: "Bẻ ra rồi?"

Trình Phong chớp mắt, lại ho hai tiếng, "Giám đốc bộ phận kỹ thuật có thể sẽ gọi điện cho anh... cáo trạng, anh ta nói rằng tôi rảnh quá đi dùng mojibake để giễu cợt anh ta."

Nói một cách đơn giản, bộ phận kỹ thuật đã bẻ khóa so sánh suốt ngày suốt đêm, xác nhận rằng đó không phải là một đoạn mã, mà là một mớ ký tự bị cắt xén vô dụng.

Lời nói ban đầu của giám đốc kỹ thuật lúc đó là: "Cậu mẹ nó cố tình đem tôi ra đùa bỡn có phải không? Chó cũng gõ không ra mấy cái mojibake này, cậu còn mặt mũi nào mà nói Thần Mã viết vậy?"

Trình Phong bị đâm hàng ngàn mũi tên ngay tại chỗ.

......

Trời đã khuya, An Tống và Dung Thận trở về biệt thự ven hồ.

Đây là ngày đầu tiên họ "chung sống".

An Tống đã có An An ở cạnh, cũng không có thời gian nghĩ ngợi lung tung.

Con chó con dường như không có cảm giác an toàn, suốt đêm đi theo An Tống, một bước không rời.

Đi ngủ cũng cưỡng đoạt nhảy lên giường, nằm bò bên cạnh gối liếm cô.

An Tống cảm thấy bất lực lại tự trách, cũng không có thời gian thu dọn đồ đạc nữa, tắm rửa xong liền đặt cũi chó con của An An bên cạnh giường, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, An Tống bị An An liếm đánh thức.

Căn phòng xa lạ khiến cô mất hồn trong giây lát, mất vài giây mới phản ứng lại, nhận ra đây là lâm viên Dung Gia ở Trạm Châu.

Cô ôm An An chơi một hồi, vừa ngồi dậy, rèm hồng ngoại sau lưng đã tự động mở ra hai bên.

Bên ngoài trời nhiều mây, có mưa phùn lất phất.

An Tống không biết mấy giờ rồi, cũng không thèm nhìn điện thoại, khoác áo len và quần bò chuẩn bị xuống lầu làm đồ ăn cho chó cho An An.

Mở cửa, nhiệt độ trong hành lang thấp hơn một chút.

Cô hít sâu một hơi, nhìn lại gọi: "An An, lại đây."

Tiểu gia hỏa nhảy dựng lên dưới chân cô, một người và một thú vừa bước ra khỏi cửa, chỗ ngoặt cầu thành vừa hay có bóng người bước lên.

An Tống liếc thấy người đàn ông mặc áo ngủ màu xám mái tóc ướt đẫm, ngây ngốc sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Cô chưa từng thấy qua bộ dạng bác sĩ Dung ngoài chiếc áo sơ mi trắng, anh hình như vừa mới tắm xong, mái tóc rụng mềm mại giữa hai lông mày, không vững vàng tươm tất như mọi khi, phần nhiều là sự thoải mái nhàn hạ khi ở nhà.

Mà Dung Thận lão luyện thành thục xưa nay hiển nhiên cũng sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, "Dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm?"

Bây giờ còn chưa đến bảy giờ.

An Tống nhìn đi chỗ khác, khô khan giải thích, "An An đói bụng."

Người đàn ông mím môi mỏng, nhìn tiểu gia hỏa ngồi xổm dưới chân An Tống, trầm giọng nói: "Buổi tối cố gắng đừng để nó vào phòng ngủ, cứ để nó ở dưới lầu là được, sẽ có người chăm sóc."

An Tống gật gật đầu, thuận miệng hỏi: "Bác sĩ Dung, sao anh cũng dậy sớm vậy?"

"Ừm, có chút chuyện cần giải quyết."

Nghe tiếng, An Tống mới chú ý tới anh đang cầm ly cà phê trong tay, nhanh chóng nở nụ cười, "Vậy anh bận đi, em đi cho An An ăn."

Cô gái bước vội xuống lầu cùng thú cưng, bước chân có chút bức thiết.

Dung Thận nhìn chằm chằm bóng lưng cô vội vàng rời đi, nhếch môi nghiền ngẫm, nhấc chân đi tới bên kia hành lang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play