Sau khoảng mười phút, Nguyễn Đan Linh quay trở lại nhà ăn.

Nhìn thấy An Tống đã ăn hết tổ yến trong bát, hài lòng xoa đầu cô: "An An ăn no rồi sao? Dì dẫn con đi xem phòng xem sao?"

An Tống chỉ sợ Nguyễn Đan Linh sẽ tiếp tục cho cô ăn, vội vàng đứng lên, "Được ạ, phiền dì rồi."

Trên đường đến, bọn họ đã ăn bữa nhẹ trong khu dịch vụ cao tốc.

An Tống hoàn toàn không đói, lại được chủ nhà tiếp đãi nồng hậu, chỉ có thể cắn răng uống một hết bát tổ yến đầy.

......

Rời khỏi nhà ăn, Nguyễn Đan Linh lúng túng đứng ở hành lang, nhìn cầu thang dẫn lên tầng hai, rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể cô không thể quyết định được.

An Tống thấy bà khó xử, không biết vì sao nên không hỏi thêm câu nào mà lẳng lặng đứng bên cạnh bà.

Một lúc sau, Nguyễn Đan Linh dường như đã có quyết định, tự mình gật đầu, lập tức đưa An Tống đi vào thang máy.

"An An, trước tiên chúng ta lên lầu ba xem. Nếu không vừa ý, dì lại dẫn con ra ngoài chọn."

An Tống sững sờ, nhanh chóng từ chối, "Dì ạ, phòng nào cũng được. Thật sự không cần phiền phức như vậy."

"Bên ngoài cũng là nhà của chúng ta." Nguyễn Đan Linh kéo cô vào thang máy, "Vốn dĩ dì đã sắp xếp cho con và Tiểu Cửu căn nhà ở bờ hồ bên đó, chỉ là... Tiểu Cửu không giỏi chăm sóc người khác cho lắm, chi bằng con trực tiếp ở dưới mí mắt gì, như vậy dì có thể chăm sóc con bất cứ lúc nào. "

Đang lúc nói chuyện, thang máy đã dừng ở lầu ba.

Nguyễn Đan Linh đứng trước sảnh phụ khoác lấy cánh tay An Tống, "Cách bài trí ở đây có thích không? Sảnh phụ sát cạnh phòng ngủ, bên cạnh còn có phòng trà, phòng làm việc và sảnh chức năng. Con cùng Tiểu Cửu sống ở đây, chắc là đủ dùng rồi. "

An Tống đi theo bà dạo quanh tầng ba một lượt, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.

Đủ dùng hay không thật sự không dễ nói. Lầu ba rộng rãi như vậy, tại sao chỉ có một phòng ngủ?

An Tống ngoáy ngoáy lỗ tai, nhẹ giọng hỏi: "Dì ơi, ở nhà có phòng khách không?"

"Có con." Nguyễn Đan Linh dường như không nghe thấy ý tại ngôn của cô, hướng ra ngoài cửa sổ, "Tòa nhà nhỏ hai tầng ngói đỏ bên đó, bên trong đều là phòng dành cho khách. Nhưng nhà chúng ta có ít khách, lâu rồi không có ai ở, cứ như bị ma ám ấy. "

An Tống: "..."

Nguyễn Đan Linh liền sau đó giới thiệu cho cô phòng ngủ chính như đang dâng vật quý, gì mà nệm công thái học, rèm cửa cảm ứng nhiệt bằng tia hồng ngoại.

Cuối cùng, còn làm như có thật nói: "Hiệu quả của rèm che bình thường, lát nữa dì sẽ bảo quản gia sửa rèm, đến lúc đó con muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu."

......

Nhá nhem tối, bộ phim đạo đức gia đình mà Nguyễn Đan Linh đang theo sắp bắt đầu.

An Tống vẫn đang chậm rì rì thu dọn vali, tốc độ chậm đến mức gấp ba bộ quần áo cũng phải mất nửa giờ.

Nguyễn Đan Linh vốn muốn cùng sắp xếp, nhưng An Tống lịch sự từ chối.

Chỉ vì bà chủ gia đình này đã hỏi một câu khi giúp gấp áo khoác, "An An, chiếc áo này nên gấp theo chiều ngang hay chiều dọc?"

Sau nhiều năm sống trong gia đình sung túc, ăn ở đi lại của Nguyễn Đan Linh đều có người phụ trách chăm sóc.

Đừng nói gấp quần áo, ngay cả khi mua quần áo đều là các nhãn hàng cứ ba quý lại giao đến tận cửa cho bà lựa chọn.

Bà ấy là một quý phụ thực sự đến mười ngón tay cũng không dính nước xuân, mấy việc vụn vặt này vốn làm không nổi.

Sau năm giờ, Nguyễn Đan Linh vẫn không cưỡng lại được sức hút của bộ phim truyền hình đạo đức, vội vàng xuống lầu theo dõi bộ phim truyền hình.

An Tống đưa bà vào thang máy, thở dài ngao ngán quay lại phòng thay đồ.

Một phòng ngủ chính, cô và bác sĩ Dung phân bố như thế nào?

Gối ấp má kề cũng quá kỳ quái rồi...

Nghĩ đến cảnh tượng đó, An Tống cảm thấy "khó coi".

Một lúc sau, một âm thanh cảnh báo phát ra từ thang máy trên tầng ba.

Khi Dung Thận tìm thấy An Tống trong phòng thay đồ, vừa đến gần, liền nghe thấy một tiếng thở dài.

Lúc này, cô gái đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay phải chống lên má, bên cạnh có một chiếc vali và một chồng quần áo, bộ dạng buồn rầu không hiểu vì sao.

Người đàn ông đứng sau lưng cô quan sát vài giây, giọng nói thuần hậu ngậm ý cười, "Đang lo lắng cái gì?"

An Tống đang suy nghĩ lung tung, không biết nên nói gì trong lòng, "Lo lắng... em với bác sĩ Dung ngủ như thế nào đây."

Phòng thay đồ im lặng trong vài giây.

An Tống vẫn đang quay lưng về phía người đàn ông, nhìn vali rồi tự nhủ: "Thật sự không được em ngủ dưới sàn đi."

Trong quá trình trò chuyện trước đó với Nguyễn Đan Linh, cô đã nhiều lần tỏ ý rằng mình sẽ không chọn nơi ở.

Bây giờ chỗ ở đã định rồi, nếu cô lại nói một đằng làm một nẻo, chẳng phải tự mình vả vô miệng sao.

An Tống thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn cửa kính tủ quần áo, một vệt sơ mi trắng vọt vào trong mắt.

Cửa kính phản chiếu, cô đang ngồi trong góc trên mặt đất, vừa hay có thể nhìn thấy lối chéo ở phía sau.

An Tống sửng sốt một chút, sau đó luống cuống đứng lên, "Bác sĩ Dung..."

Người đàn ông một tay đút túi đứng cách đó không xa, tay áo xắn lên, mang theo vẻ bình tĩnh và nhàn tản của một người đàn ông trưởng thành, "Một mình ngồi ở đây lẩm bẩm gì vậy?"

"Không." An Tống cũng không chắc anh có nghe được không, nói liều một câu: "Niệm lười thôi."

Khóe môi Dung Thận cong lên một nụ cười, nhưng không có vạch trần.

Anh thoáng nhìn quanh phòng thay đồ, giọng điệu từ tính hơi cao lên, "Đã quyết định sống ở tầng ba?"

An Tống che giấu tâm tư nhỏ của mình, không đáp mà hỏi: "Còn có lựa chọn nào khác không?"

"Đương nhiên có." Người đàn ông quay người bước ra ngoài, "Theo anh qua đây."

......

Trong phòng khách tầng dưới, màn hình chiếu lớn đang chiếu một bộ phim đạo đức máu chó, Nguyễn Đan Linh say mê xem, thỉnh thoảng còn thảo luận vài câu với những người hầu bên cạnh, thật sự nhìn rất nhập tâm.

Thậm chí không phát hiện rằng Dung Thận và An Tống đi ngang qua.

Đi được năm phút, bọn họ đến biệt thự ven hồ, dọc theo con đường trước cửa đi vào.

"Lầu ba nhà chính tuy rằng yên tĩnh, nhưng có rất nhiều người hầu, bình thường người ra người vào, em chưa hẳn có thể thích ứng." Người đàn ông đi qua hành lang, giảo miệng đi về phía phòng khách phía trước, "Ở đây tương đối ít người, cũng sẽ tự tại hơn. "

An Tống đã có bài học vừa rồi, nên không vội vàng đồng ý, "Em có thể lên lầu xem một chút được không?"

Trong lòng Dung Thận đã rõ, thản nhiên hất hất cằm, "Đi đi."

An Tống bước lên lầu, chưa đến hai phút đồng hồ, bước chân nhanh chóng xuống dưới.

Cô cười nhẹ, chấp nhận lời đề nghị của người đàn ông, "Nghe anh vậy, bác sĩ Dung, cứ ở đây đi. Lát nữa em đi giải thích với dì một câu."

Bác sĩ Dung nói chí phải, ở đây thích hợp sống hơn ở nhà chính.

Ít nhất có hai phòng ngủ trên lầu, mỗi người một phòng, vừa hay.

Lúc này, Dung Thận thấp giọng nói: "Anh sẽ nói với mẹ, qua đây ngồi trước."

An Tống đi tới bên người đàn ông ngồi xuống, ở đây không có người ngoài, cô không còn cận trọng nữa, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Bên ngoài cửa sổ sương chiều man mác, mơ hồ có thể thấy những gợn sóng lăn tăn do gió thổi bên hồ.

Nhìn vào đó, ánh mắt An Tống nổi lên bóng người bị thủy tinh phản chiếu.

Sau đó, khoảnh khắc người đàn ông liếc nhìn, ánh mắt hai người chạm nhau trong cửa sổ.

An Tống mở miệng, nói một câu không giải thích được: "Cảm ơn."

Dung Thận nhìn lại, khoanh chân dài, nhướng mày buồn cười, "Cảm ơn anh cái gì?"

"Chuyện chọn phòng." An Tống thành thật nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play