Thế nhưng, sự né tránh của An Tống, ngược lại khiến bà Dung không kiểm soát được ánh mắt.
Bà tự động đem lời nói của Dịch Kha, càng một lòng tin rằng thân phận của bố mẹ An Tống là cao quý không thể nói.
Có thể nói, An Tống là vô tình cấy liễu. Còn đối với bà cụ mà nói, thì chính là gãi đúng chỗ ngứa.
Thời gian trôi qua thật nhanh, khi quản gia Lý đến hỏi bà cụ có muốn ở lại dùng bữa không, An Tống mới nhận ra cũng đã gần trưa rồi.
Bà Dung ấn huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi xua tay, "Cơm trưa thì không cần ăn, các người đi làm đi, Tiểu Cửu và ta muốn nói vài câu."
Vệ sĩ ở cửa phòng khách xoay người rời đi, An Tống cũng thuận thế đứng lên.
Thấy vậy, lão phu nhân đột nhiên gọi cô lại, "Tiểu An, cháu đợi một chút."
An Tống lùi bước, hơi nghiêng người về phía bà Dung, "Sao vậy ạ, bà nói đi."
"Hôm nay qua hơi vội, cũng không chuẩn bị quà cho cháu. Chiếc vòng này tặng cháu, xem như quà gặp mặt. Đợi lần sau bà nội sẽ chuẩn bị chu đáo cho cháu."
An Tống theo bản năng muốn từ chối khéo, "Không cần đâu, món quà này..."
"Đây là tâm ý của bà, không nhận có phải là xem thường không?"
An Tống nhìn chiếc vòng ngọc bị bà cởi ra khỏi cổ tay, trong lòng khó xử.
"Nếu đã là tâm ý của bà..." Dung Thận đã lâu không mở miệng, giọng trầm thấp quen thuộc nói phá vỡ sự giằng co, "Tiểu An, nhận lấy đi."
Được sự đồng ý của bác sĩ Dung, An Tông đành cắn răng nhận chiếc vòng ngọc.
Lời cảm ơn vẫn còn vương bên môi, khảo nghiệm của bà Dung cũng theo đó mà tới, "Ngọc bội này có nhiều màu hơn một chút, thủy chung bình thường, nhưng Tiểu An cháu cũng đừng chê."
An Tống vốn dĩ chỉ muốn nhận trước, đợi bà cụ đi rồi sẽ trả lại cho bác sĩ Dung.
Truyện Tiên HiệpNhưng Dung lão đột nhiên nói một câu như vậy, có vẻ kỳ lạ.
Bà cụ là nghĩ rằng cô đang chê tính chất của chiếc vòng ngọc, hay là... vì một lý do nào khác?
Một tay An Tống cầm ngọc, không nghĩ ngợi gì liền lắc đầu, "Bà quá nặng lời rồi, ngọc ba màu Phúc Lộc Thọ cháu nào dám hiềm chê."
Ngón tay đang lần hạt của bà cụ đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt nghiêm túc cuối cùng lộ ra một nụ cười hài lòng, "Cái con bé này, cùng bà tán gẫu lâu như vậy rồi, mau về nghỉ ngơi đi. Sau này để Tiểu Cửu dẫn cháu về dinh thự chơi, trong nhà còn có rất nhiều, lúc đó tùy cháu chọn."
.....
Ngay khi An Tống rời đi, điều đầu tiên bà Dung nói với Dung Thận là: "An Tống này, thật sự không tệ."
Chiếc vòng tay bằng ngọc bích mà bà tặng là một loại ngọc bích có ba màu thượng hạng là đỏ, xanh lá cây và tím.
Ngọc Phúc Lộc Thọ trên thị trường hầu hết được chạm khắc thành mặt dây chuyền hình quả bầu hoặc những linh thú tốt lành.
Vòng tay ba màu Phúc Lộc Thọ có thể nói là vô giá.
Những người chưa từng nhìn thấy nó, thậm chí còn coi bộ ba màu đẹp nhất là một viên ngọc bích ép nhựa đầy màu sắc vô giá trị, chẳng hạn như vệ sĩ A Kì của bà.
Nhưng An Tống lại có đôi mắt nhận ngọc, lời nói và việc làm đều có chừng mực, bà Dung hài lòng với cô là điều không thể nói thành lời.
Vào lúc này, hai ngón tay mảnh khảnh của Dung Thận đang phả khói trà, đường nét tuấn tú và sắc sảo của anh bị làn khói làm mờ đi, giọng điệu lộ ra ý cười không dễ phát hiện, "Trước kia bà đối với cô ấy đủ điều không ưa, mới gặp có lần đã thay đổi rồi? "
Bà Dung có chút muối mặt, im lặng vài giây rồi thở dài: "Trước đây là trước đây, đã qua rồi thì đừng đề cập đến nữa. Cô bé An Tống này bà thấy thật sự không tồi, cháu định khi nào cho con bé ổn định? "
Những người si mê quyền lực luôn muốn giành trước cơ hội, sợ người ngoài nhanh chân vượt lên.
Văn Vãn trước đây là như vậy, An Tống bây giờ cũng vậy.
Mặc dù Dung Thận ác cảm với hành động ỷ quyền của lão phu nhân, nhưng anh hao tâm tổn huyết cũng chính là đợi ngày hôm nay.
Người đàn ông uể oải nhàn nhã thổi khói trắng, như cười như không mở miệng nói: "Bà mở ngăn kéo bàn cà phê ra xem thử."
"Xem cái gì?" Bà Dung khó hiểu, nhưng vẫn cúi người và mở ngăn kéo nhỏ bằng dưới chân mình.
Đập vào mắt, là một tờ giấy kết hôn màu đỏ tươi.
Mí mắt của Dung lão nhảy dựng lên, bà cầm lấy nó trong tay và từ từ mở ra, nhìn thấy nội dung liền lắc đầu bật cười, "Cháu cái tên tiểu tử thối này..."
Bà Dung từ xưa đến nay vẫn ưu ái Dung Cửu, cũng đã dốc rất nhiều tâm huyết để cố gắng kiểm soát anh ở bên cạnh mình, mà đó luôn là một nước cờ sai trái.
Nhưng may mắn thay, kết quả lĩnh chứng lần này lại tình cờ trùng hợp với cách nghĩ của bà cụ.
Bà gật đầu không ngừng, thành khẩn nói: "Nếu đã lấy vợ rồi. Bà sẽ không nói thêm gì nữa. Hai đứa chung sống cho tốt, sớm sinh vài chắt cho bà ôm..."
.....
Bên kia, An Tống rời khỏi tiền sảnh, vừa bước vào góc cửa ra vào, nhìn chiếc vòng ba màu trên tay rồi suy ngẫm.
Điều này có lẽ không phải là lão phu nhân nhất thời nảy lòng tham muốn tặng cho cô.
Mà là... một cái cớ có chủ ý.
An Tống quan sát rất kỹ, bà cụ thuận tay tháo chiếc vòng ra, bất kể là đường kính bên trong của hay độ mới đều không phải là một vật đã bên người lâu dài.
Ban nãy giao lưu ngắn ngủi, mỗi lời Dung lão phu nhân nói ra dường như đều có một thâm ý khác.
An Tống ngẩn ra, cẩn thận cất chiếc vòng vào trong túi, nhìn lại phòng khách rồi chuẩn bị rời đi.
"An... phu nhân!" Một giọng nói gần như âm khí phát ra từ hành lang phía sau.
An Tống nghe thấy tiếng động, thấy được chính là Lăng Kỳ đang cầm cây lau nhà vẫy tay với cô.
Gương mặt baby tròn xoe của cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, vô tình khiến An Tống nhớ tới An An cưng của cô.
Cũng dễ thương với đôi mắt tròn, khuôn mặt tròn, kháu khỉnh bụ bẫm.
Lăng Kỳ rón ra rón rén bước tới trước mặt An Tống, trong ánh mắt mang theo thần sắc sáng ngời, "Phu nhân, cô trở về biệt thự sao?"
"Cô gọi tôi An Tống là được. Tôi muốn quay về, có việc gì không?"
Lăng Kỳ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào đến gần cô, mỉm cười tự đề nghị: "Không có chuyện gì khác, tôi phải đi dọn dẹp rồi, nếu cô muốn về phòng tôi cùng cô đi về."
An Tống nhìn khuôn mặt tươi cười tỏa nắng của Lăng Kỳ, ngạc nhiên hỏi: "Gần trưa rồi, cô không cần nghỉ trưa sao?"
"Không nghỉ." Lăng Kỳ nắm lấy cây lau, mở miệng nói dối, "Tôi tính tiền theo giờ, làm nhiều thì kiếm nhiều."
An Tống không nói gì nữa, gật đầu đồng ý rồi để cô ấy cùng mình trở về biệt thự.
Kể cũng lạ, An Tống bình thường không thích giao thiệp với người lạ.
Nhưng trên người Lăng Kỳ có một lực tương tác sôi nổi, trọng điểm là cô ấy cũng dễ thương như An An vậy, có thể dễ dàng làm tan nát trái tim sắt đá.
Lúc này, An Tống nhìn Lăng Kỳ đang lau sàn không chớp mắt, cảm thấy khá mới lạ.
Chỉ thấy cô ấy cầm cây lau nhà quẹt đi quẹt lại nó như vẽ rồng trên mặt đất, trông khá khó khăn, kỳ thực trông giống như đang ứng phó việc cho qua.
An Tống cười thầm, cũng không có ý định vạch trần cô ấy, vì vậy quay mặt đi, cúi đầu ôm An An trong tay.
"Phu nhân, cô bình thưởng rảnh rỗi thì thích làm gì thế?"
Lăng Kỳ một bên đang "dốc sức" cầm cây lau nhà vẽ rồng, một bên tìm cơ hội nói chuyện với An Tống.
Trình Phong từng nói, ngoại hình non nớt và gương mặt tròn trịa của cô có lợi thế bẩm sinh, điều này vô hình chung khiến cô An mất cảnh giác với cô.
Cô loanh quanh trong biệt thự nhiều ngày như vậy, thành công trở nên quen mắt, chuyện tiếp theo chính là trọng sự hàng đầu, làm quen với một người.