"Hai người tới đây lúc nào?" Dung Thận cùng An Tống cùng nhau đứng dậy, dùng ánh mắt ấm áp mà bình tĩnh nhìn hai người đi tới.
Tiêu Minh Dự tiến lên nói chuyện phiếm với cô, Dung Nhàn gạt cánh tay phía sau sang một bên, đi thẳng đến trước mặt An Tống, cẩn thận dò xét ánh mắt của cô, "Chuyện ở nhà em đều nghe hết rồi, em không sao chứ? "
An Tống khẽ mỉm cười, "Cũng tốt, chị cả không cần lo lắng."
Ngoại trừ nhà họ Dung, những người thân xung quanh Dung Thận đều là những người tốt nhất đối với cô.
Cho dù là cha mẹ chồng hiểu đạo lý hay Dung Nhàn giỏi giang và xinh đẹp đều khiến An Tống cảm nhận được sự ấm áp khi được bao bọc bởi tình cảm gia đình.
Dung Nhàn nhất thời không nhịn được, lại nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, "Lo lắng của bọn chị chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chính là bản thân phải cởi mở hơn, tuổi còn trẻ không nên mang tâm lý nặng nề như vậy, thật sự không giải quyết được, nói cho bọn chị biết. Hoặc để chồng em xử lý, không cần chuyện cũng để trong lòng."
Ngay khi nói xong, Tiêu Minh Dự không nóng không lạnh liếc xéo cô ấy.
Khi người phụ nữ này an ủi người khác, giống như một bông hoa thông dịch ngôn ngữ, nói thì rõ ràng, cởi mở và hào phóng.
Còn đến lượt mình, lại cố gắng dũng cảm trong mọi việc, tự mình gánh vác những vấn đề lớn nhất, chưa từng nhờ đến sự giúp đỡ của đàn ông.
Dung Nhàn chỉ quan tâm đến việc giải thích cho An Tống, phớt lờ ánh mắt của Tiêu Minh Dự.
Một lúc sau, Tiêu Minh Dự lấy hộp thuốc lá ra hiệu cho Dung Thận, hai người bước sang một bên.
Dung Nhàn nhìn theo chiếc áo sơ mi xám và quần đen, không hiểu sao cảm thấy Tiêu Minh Dự rất thích hợp mặc bộ lễ phục như vậy.
"Chị, hai người làm hòa chưa?"
Dung Nhàn quay đầu lại, nhàn nhạt cười nói: "Cũng không có cãi vã, làm sao có thể hòa giải?"
Chỉ có là cặp đôi mới cãi nhau rồi sinh ra giận, cô và Tiêu Minh Dự còn lâu mới thành đôi.
Cùng lắm thì đó là sự lôi kéo giữa đàn ông và phụ nữ qua đường.
An Tống mím môi suy nghĩ, "Vậy chị... không tính kết hôn sao?"
"Chị không biết anh ta có kết hôn hay không, nhưng chị thấy độc thân suốt đời cũng tốt." Trái tim Dung Nhàn cảm động, cô cười hỏi lại: "Em và Tiểu Cửu dự định khi nào thì sinh con?"
An Tống không ngờ cô vừa chuyển đề tài liền tự thiêu chết mình.
Trầm mặc một lát, vẫn là thật thà nói: "Vẫn chưa quyết định, nhưng hai năm tới có thể không cần..."
Đối với một bệnh nhân mắc bệnh tâm lý như cô thì không nên vội vàng có con khi chưa chắc chắn về sức khỏe thể chất và tinh thần.
Hơn nữa, chuyện này cô và Dung Thận cũng chưa từng tính toán.
Dù đã bước qua bước cuối cùng nhưng Dung Thận vẫn luôn áp dụng các biện pháp tránh thai.
Hành động của anh như thế này cũng hình trung thể hiện rằng hiện tại anh chưa có ý định sinh con.
Dung Nhàn xoa cằm suy tư, "Em bây giờ quả thật còn hơi nhỏ, nếu có con, ở trường không thể cho con bú sữa mẹ."
An Tống: "..."
Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói của Dung Nhàn hỏi lại, "Hai đứa đã nghĩ đến việc trở thành kiểu gia đình DINK*?"
*Lối sống DINK: thu nhập nhân đôi, không con cái.
"Vẫn chưa." An Tống không chút nghĩ ngợi lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô nhìn về phía Dung Nhàn, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, "Chị, có phải anh Cửu bảo chị tới hỏi em......
Tâm tư An Tống phân tán, không khỏi nghĩ đến khả năng này.
Chẳng lẽ Dung Thận có ý để chị cả đến thăm dò quan điểm của cô đối kiểu gia đình DINK?
Lúc này Dung Nhàn mới thấy cô đang nghĩ sai, vội vàng giải thích: "Không liên quan gì đến Tiểu Cửu, chị chỉ là tò mò thôi."
An Tống bán tín bán nghi vâng một tiếng.
Thấy vậy, Dung Nhàn trực tiếp ngả bài nói: "Hai đứa tốt nhất nên sinh nhiều con, để sau này chúng nó có thể phụng dưỡng chị."
An Tống không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy, "Chị... chị không muốn sinh con sao?"
Vẻ mặt Dung Nhàn thất vọng ngửa đầu nhìn trời, "Muốn hay không chị cũng không thể nói, nhưng sợ lúc chị muốn sinh con đã tiền mãn kinh rồi, cho nên đinh đặt trước một khoản phụng dưỡng, phòng trước vô hại mà."
...
Dung Nhàn không nói quá nhiều về chủ đề phụng dưỡng.
Nhưng An Tống lại ghi nhớ trong lòng, khi bốn người đang trên đường đến nhà ăn, cô kéo Dung Thận đi sau mấy bước, thấp giọng nói: "Chị vừa hỏi em định bao giờ thì có em bé."
Người đàn ông khẽ nhướng đôi lông mày rậm, bước chậm lại, "Sao tự nhiên lại nói chuyện con cái với chị ấy?"
Theo tiến độ theo đuổi hiện tại của Tiêu Minh Dự, hai người họ rõ ràng vẫn đang thích nghi, Dung Nhàn dường như vẫn chưa biết danh tính thực sự của anh ta.
An Tống chỉ đứng nguyên tại chỗ, quét bóng người đang khuất dần trước mặt, nói ngắn gọn nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.
Cuối cùng, cô hỏi một cách khó hiểu, "Anh có muốn có con không?"
Người đàn ông không lập tức trả lời, ánh mắt ôn nhu rơi vào trên mặt cô, che giấu đồng tình cùng cưng chiều, "Quyết định là ở em, nếu em muốn, chúng ta sẽ sinh."
An Tống kéo cổ tay anh lắc lắc, giống như cố ý làm trái lại, "Vậy nếu em không muốn sinh con, anh cũng không muốn sao?"
"Con cái không phải là điều kiện cần trong hôn nhân, cùng lắm chỉ có thể coi như dệt hoa trên gấm mà thôi." Dung Thận ôm vai cô, giọng nói kiên định đặc biệt ngọt ngào, "Muốn sinh hay không, nguyện sinh hay không, đều là quyền lợi của em. Trước mắt còn sớm để thảo luận về vấn đề này, ít nhất hãy đợi cho đến khi em học xong."
An Tống không nhận được câu trả lời rõ ràng, nhưng cô hiểu ý của người đàn ông.
Việc sinh con hoàn toàn phụ thuộc vào cô.
Cô muốn hay không, tất cả là do cô quyết định.
Sự tôn trọng và yêu mến này có lẽ ít người có thể làm được.
Đối với đại đa số các cuộc hôn nhân, việc sinh con của phụ nữ là con đường tất yếu, dường như không có con thì không thể phản ánh được giá trị của người phụ nữ trong hôn nhân.
Nhưng trước mặt Dung Thận, thậm chí trước mặt bố mẹ chồng, An Tống không gặp phiền phức như vậy.
Cô mím môi cười, càng siết chặt lòng bàn tay người đàn ông hơn.
Đi một hồi, gần lối vào nhà ăn bên trong, An Tống nhón chân ghé vào tai Dung Thận thì thầm gì đó, coi như kết thúc chủ đề này.
——Em nguyện ý sinh cho anh.
Cô đối với chuyện sinh đẻ thai nghén không có khái niệm, nhưng cô sẵn sàng mang thai và sinh con cho Dung Thận.
Không phải vì nối dõi tông đường, chỉ vì anh là Dung Thận mà cô mới nguyện ý.
...
Đại sảnh nơi nhà họ Dung ăn tối là khu Bích Thủy, nơi sân trước và sân sau thông nhau.
Trông không quá sang trọng, vẫn là phong cách cổ xưa của Trung Quốc, cảm giác về niên đại và sự quyến rũ cổ xưa bổ sung cho nhau.
An Tống được Dung Thận dẫn đến ngồi ở bàn thứ hai cạnh bàn chính, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một đại gia tộc có thể phát đạt đến mức nào.
Bàn chính bên cạnh có ít nhất mười mấy người, Dung Kính Hoài và Nguyễn Đan Linh ngồi bên tay trái của bà cụ.
Ở bàn bên cạnh, ngoài Dung Yến và Văn Vãn mà cô biết, còn có bốn hoặc năm người đàn ông lớn hơn Dung Thận một chút, tất cả đều có phụ nữ bên cạnh, vợ hoặc bạn gái, nhưng Tiêu Minh Dự không có ở đó.
Còn các chị em thì chỉ có Dung Nhàn, mọi người ở đây đều gọi cô ấy là chị ba.
Dung Thận là người trẻ nhất.
An Tống cũng có thể nhìn ra, quan hệ giữa những anh em họ này không hề ấm áp, bọn họ chỉ duy trì sự hòa thuận bề ngoài, không có tình anh em thực sự.
Sau khi thức ăn được dọn ra, bầu không khí khá hài hòa.
Uống được ba tuần rượu, có người mất bình tĩnh.
"Tiểu Cửu đã lĩnh chứng lâu như vậy, khi nào thì tổ chức hôn lễ thế? Tên của em dâu tôi nghe có chút xa lạ, mấy năm gần đây tôi không ở Hương Giang nhiều. em dâu là thiên kim nhà nào thế?"
Đối diện đột nhiên truyền đến một trận trào phúng, An Tống theo đó nhìn tới, đập vào mắt thứ đầu tiên chính là một khuôn mặt cũng có thể gọi là đẹp trai, lông mày cùng ánh mắt cũng không ngả ngớn như Dung Yến, mà là tràn đầy sự khôn ngoan, cười lên thật nham hiểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT