Khi An Tống thoát khỏi triệu chứng quấy nhiễu, cô phát hiện mình đang ở trong một căn phòng đơn giản, dựa vào vai Dung Thận, hơi thở tràn ngập mùi thơm trong trẻo quen thuộc.
Cảm giác tê cứng chân tay rõ ràng đến mức không cần nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì.
Cô không còn sức lực, lồng ngực ngột ngạt khó chịu.
"Tốt hơn chưa?"
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông từ đỉnh đầu cô truyền đến, cô nhắm hờ mắt, khàn giọng nói: "Đã lâu không trải qua rồi..."
Bản thân An Tống cũng không nhớ rõ lần trước mình có triệu chứng chính xác là khi nào.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy bố cô vừa rồi, một số hình ảnh chôn sâu trong ký ức của bản thân lại ùa về.
Gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách sẽ luôn tác động đến nhiều cung bậc cảm xúc đan xen trong mình.
Một chiếc cốc giấy chứa đầy nước ấm xuất hiện trước mắt, trong giây tiếp theo được những ngón tay mảnh khảnh đưa lên môi.
An Tống nhấp một ngụm, nhướng mi nhìn người đàn ông, "Bố... em đâu?"
"Trình Phong đang cùng ông ấy thu dọn đồ đạc." Dung Thận đặt tay lên đỉnh đầu cô an ủi: "Nếu không muốn sau này lại có triệu chứng xảy ra, nhất định phải học cách buông lỏng trong mọi việc. "
Mặc dù An Tống lại rơi vào trạng thái tróc tách tình cảm, nhưng cũng có phần ngoài ý muốn.
Nhưng khi nghĩ một cách cẩn thận, cũng có lý.
Ngoại trừ người mẹ đã khuất và em trai, gốc rễ thực sự trong lòng cô là bố cô còn sống nhưng không gặp cô.
Dung Thận vẫn nhớ lúc ngồi trong phòng tư vấn của trung tâm y tế, hỏi An Tống về nguyên nhân bệnh tật của mình, cô đã tự mình trả lời bốn chữ: sinh ly, tử biệt.
Việc cố ý dừng lại giữa chừng không phải là vô tình, mà trong tiềm thức cô đã quy cho mối quan hệ giữa cô và bố mình vào phạm trù sinh tử.
Chính vì vậy, cô ngày càng trở nên sa sút tinh thần và nhận hết trách nhiệm của vụ tai nạn về mình.
Cảm giác tội lỗi mạnh mẽ như vậy tích tụ theo thời gian, cuối cùng phát triển thành chứng rối loạn phân ly cảm xúc.
An Tống không biết Dung Thận đang suy nghĩ gì, yên lặng ngồi một lúc, cảm giác toàn thân tê dại đã dịu đi một chút, cô quay đầu cọ cọ vào cổ anh, "Lần này là ngoài ý muốn, không nghĩ là có thể gặp trực tiếp, khiến cảm xúc của em hơi mất kiểm soát, sau này sẽ không như vậy nữa.
Đáp lại cô là một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Dung Thận ôm chặt vai cô, khuôn mặt căng thẳng dần dịu đi, "Có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, rất nhiều chuyện không tệ như em nghĩ đâu."
Anh không nhắc nhiều đến An Tương Hoài, cũng không nói cho An Tống biết hai người bọn họ đã nói chuyện gì.
Không đến mười phút, cửa phòng đơn lại bị đẩy ra, Trình Phong cầm một túi vải cùng một tập hồ sơ bệnh án đi vào.
Đằng sau anh là An Tương Hoài đang chậm rãi bước đi.
Sau khi tỉnh lại gặp lại bố mình, An Tống không thể không động lòng.
Nhưng so với sự kích động như lúc trước, cô đã có thể khống chế cảm xúc, ngoại trừ ngữ khí khi nói vẫn còn thận trọng, "Bố, bệnh của bố..."
An Tương Hoài nhìn An Tống với ánh mắt phức tạp khó tả.
"Khá hơn nhiều rồi." An Tương Hoài đặt cốc thủy tinh trong tay xuống, ngồi nghiêng ở cuối giường, nhìn An Tống nói: "Chỉ là phẫu thuật tán sỏi xâm lấn tối thiểu* thôi, qua hai ngày sẽ xuất viện, con... "đừng lo.
*Đây là một kiểu phẫu thuận sỏi thận.
Những từ cuối cùng nghẹn lại trong cổ họng ông không nói nên lời.
An Tống mím môi, nhìn thẳng vào mắt ông, dường như đang đợi câu nói tiếp theo.
"Sắp trưa rồi, nếu ông không có sắp xếp, tôi đến bệnh viện nói một tiếng, cùng nhau ra ngoài ăn cơm?"
Đây là đề nghị của Dung Thận.
An Tương Hoài quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt, mặc dù đã ở trong chùa mấy năm nhưng nhãn quan nhìn người của ông vẫn không hề suy giảm.
Người này tính tình nội liễm, lời nói và phong thái chặt chẽ, nhìn qua có vẻ lãnh đạm bình tĩnh, nhưng thực ra chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Một người đàn ông thực sự không màng danh lợi, sẽ không có phong thái cốt khí như anh, bao gồm cả mong muốn kiểm soát thể hiện trong từng cử chỉ, điều này không thể tôi luyện trong một sớm một chiều.
Một nhân vật như vậy, nếu đặt trong bộ phận ba của Viện Nghiên cứu, sợ là cũng không thể đánh giá thấp.
An Tương Hoài trầm mặc vài giây, lại bắt gặp ánh mắt tràn đầy mong đợi của An Tống, thở dài nhận lời, "Vậy phiền anh rồi."
Buổi trưa ra ngoài ăn cơm, An Tống là người vui vẻ nhất.
Các tác động tiếp theo của triệu chứng phân ly cảm xúc dường như cũng giảm đi rất nhiều.
Lúc 11:30 trưa, một nhóm bốn người rời Bệnh viện Y tế Hương Giang.
An Tương Hoài bây giờ đã là một nhà sư, mặc quần áo nhà sư màu vàng rực rỡ, đi trên đường chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý.
Dung Thận cố tình chọn một nhà hàng chay hẻo lánh làm địa điểm ăn uống.
Bất kể An Tương Hoài có ý định trở lại hoàn tục hay không, thì trước mắt, ông vẫn phải tuân thủ các quy tắc của Phật giáo về chế độ ăn uống và sinh hoạt.
Các món chay nhẹ nhàng bảo vệ sức khỏe lần lượt được bày lên bàn, An Tống cố ý ngồi bên cạnh An Tương Hoài, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên mặt ông, nhưng lại có chút dè dặt.
Cho đến khi cô cầm bát và đũa lên, một bát canh trong veo đột nhiên đập vào mắt.
An Tống nhìn theo đôi tay kia, vừa vặn nghe thấy An Tương Hoài nói: "Mấy năm nay ăn không ngon sao? Gầy như vậy rồi, nếu như mẹ con còn, nói không chừng còn lại trách bố."
"Con......"
Lời này vừa nói ra, An Tương Hoài liền bỏ vào trong bát của cô mấy miếng rau xanh, "Ăn nhiều rau xanh đi, còn nhỏ kén ăn không tốt đâu."
An Tống không nói gì, ăn đồ ông gắp cho, cúi đầu bưng bát canh uống.
Chỉ là tiếng nước nhỏ giọt đặc biệt trong trẻo, nước mắt hòa với canh, cô uống một hơi cạn sạch.
Không ai có thể thay thế được sự chăm sóc của người bố.
Ngay cả khi Dung Thận dành cho cô đủ tình yêu và sự quan tâm, thì cũng không bằng tình yêu gia đình.
An Tương Hoài vừa phẫu thuật xong, vết thương chưa lành, ăn không được nhiều, ăn một bát canh liền đặt muỗng xuống.
Lúc này, Dung Thận nắm tay An Tống dưới gầm bàn, thấy cô ngẩng đầu liền cầm khăn giấy lau khóe miệng, "Ăn xong rồi đi rửa mặt."
Cô nhìn đã chán ăn, nửa ngày cứ cúi đầu uống canh.
Nước mắt từng giọt rơi, nhưng cô không khóc.
An Tống đỏ hoe mắt gật đầu, không dám nhìn An Tương Hoài, ủ rũ đi ra khỏi phòng.
Mặc dù cảm xúc của cô bị ảnh hưởng, nhưng trong thâm tâm cô biết rằng Dung thận có thể có điều gì đó muốn nói chuyện riêng với bố cô.
An Tống đi đến vọng lâu ở sân sau khách sạn, gió tháng ba hòa cùng ánh nắng lướt qua gò má, không xuyên thấu, thoải mái không ngờ.
Cô nhìn lên bầu trời, màu xanh trong như nước gột rửa, và cơn gió như cuốn đi những cảm xúc tồi tệ đó.
"Em lại khóc à?"
Tiếng của Trình Phong làm cho cô không kịp đề phòng, An Tống vừa quay đầu liền đưa một chườm đá to cỡ lòng bàn tay, "Chườm mắt đi, anh nghe Cửu gia nói, ngày mai phải biệt thự ở núi Tây Tiêu, đâu ai muốn nhìn chằm chằm vào hai con mắt gấu trúc, xấu lắm."
An Tống: "..."
Cô không nhiều lời, ngoan ngoãn lấy túi nước đá dán vào khóe mắt phải, "Hôm nay cảm ơn anh."
Trong khu bệnh viện, cô rơi vào tình trạng không có nhận thức.
Sau đó, thấy Trình Phong giúp mang tất cả quần áo của bố trong bệnh viện, vì về tình về lý, vẫn nên cảm ơn anh một câu.
"Cảm ơn anh làm gì." Trình Phong lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần ra, khi châm lửa, anh liếc nhìn đôi mắt sưng đỏ của An Tống, "Tiểu An, đừng trách anh lắm lời, bố em trước khi xuất gia cũng nên sắp xếp tốt cho em chứ, hiện tại như này gọi là gì... "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT