Dung Thận cầm ấm trà đất màu tím rót đầy ly, thở dài: "Hai ngày nay chị ấy đang tức giận, qua thời gian nữa sẽ hết thôi."
Ánh mắt An Tống khẽ động, vẫn luôn cảm thấy... chị cả không dễ dàng bình tĩnh như vậy.
Nếu không phải xui xẻo, dựa vào sự khoan dung của Dung Nhàn, sẽ không giận cá chém thớt nhiều người như vậy.
An Tống ồ lên một tiếng, đem chiếc vòng cất lại, không hỏi nữa.
...
Ngày hôm sau, Dung Thận từ sáng sớm đã đến công ty.
An Tống không có việc gì làm, dẫn Lăng Kỳ đi dạo một vòng quanh Đại học Khoa học và Công nghệ Trạm Châu, dự định làm quen đường đi trước.
Đi được nửa đường, điện thoại trong túi reo lên.
An Tống đứng ở ven đường cầm lên, trên đường tiếng xe cộ chạy qua lọt vào ống nghe, người đàn ông trầm giọng hỏi: "Đi ra ngoài sao?"
"Vâng, đang ở Đại học Khoa học và Công nghệ Trạm Châu, với Kỳ Kỳ."
Dung Thận dường như đang hút thuốc, sau khi hít một hơi ngắn, giọng nói của anh trở nên êm dịu hơn, "Nửa giờ nữa bảo Lăng Ky đưa em đến tòa nhà Trạm Châu, buổi trưa cùng nhau ăn trưa."
An Tống gật đầu đáp ứng, cúp điện thoại, liếc mắt nhìn cổng trường đại học Trạm Châu tráng lệ, quay đầu nói với Lăng Kỳ: "Không đi nữa, chúng ta trở về đi."
Lăng Kỳ đang cầm trên tay một hộp bánh thiểm tây mà cô vừa mua ở phố ăn vặt trong ngõ.
Cái miệng nhỏ nhắn của nhét kín, đi trở về, mơ hồ hỏi: "Phu nhân, ngày mai cô khai giảng rồi, còn thời gian thiết lập chương trình nền của APP không?"
An Tống tùy tiện nói vài câu: "Xong rồi."
"Ể..." Lăng Kỳ hơi nghẹn lại, "Nhanh như vậy sao?"
An Tống nhìn cô ấy một cái, mở miệng khiêm tốn, "Cũng không nhanh lắm."
Trong mấy ngày Dung Thận đi công tác, buổi tối cô thỉnh thoảng trằn trọc không ngủ được, liền mở máy vi tính chạy chương trình nền, sơ ý nên xong luôn.
Lăng Kỳ nhai thiểm tây một cách máy móc, nhưng cảm thấy không ngon chút nào.
Sao khoảng cách giữa người với người lại lớn như vậy chứ?
Không nghe thấy Lăng Kỳ trả lời, An Tống lại tự nhủ: "Sau khi công ty đăng ký xong, cô có thể trở thành pháp nhân rồi."
"Hả?" Lăng Kỳ ngẩn ra, "Tôi là pháp nhân, cô thì sao?"
An Tống nói một cách đương nhiên, "Tôi phải đi học."
Lăng Kỳ: "..."
"Tôi sẽ xử lý tất cả các vấn đề kỹ thuật và vận hành, cô bên ngoài, tôi bên trong."
Lăng Kỳ cắn một miếng thiểm tây nữa, cảm thấy hương vị ngon hơn trước.
Thế nên, cô nhặt trắng được một công ty sao?
...
Tòa nhà Trạm Châu, An Tống xuống xe ở ven đường, vừa mới lấy điện thoại di động định gọi cho người đàn ông, thì có người phía sau gọi cô: "Tiểu An."
Giọng nói quen thuộc phát ra từ Văn Vãn.
An Tống không ngờ cô ấy vẫn còn ở Trạm Châu, quay đầu cười cười liền nhìn thấy Dung Yến tuấn mỹ ở bên cạnh cô ấy.
Hai người đứng cùng nhau, nhìn bề ngoài cũng hợp, nhưng mắt mày của người đàn ông này quá phong lưu ngả ngớn, phá mất vẻ đẹp khi vai kề vai với nhau.
Kể cả khuôn mặt của Văn Vãn lúc ôm nhau cũng không lộ ra vẻ ngọt ngào mà trông càng sầu tư hơn.
An Tống dừng lại, cười chào hỏi.
Văn Vãn đi tới trước mặt cô, ánh mắt khôi phục một chút, "Vừa hay gặp mặt, chúng ta cùng vào đi."
"Hai người tới đây là để..."
Văn Vãn còn chưa trả lời, Dung Yến thẳng người đi qua hai người họ, dùng ngữ khí lãnh đạm, "Buổi trưa không phải chồng em bảo em cùng chúng tôi ăn cơm sao?"
An Tống chợt hiểu ra, thảo nào Dung Thận gọi cô tới, hóa ra là cùng đám người Dung Yến ăn tối.
Tuy nhiên, giọng nói của Dung Yến vẫn khó chịu như vậy.
Trừ anh Cửu ra, không phải người đẹp trai nào cũng ăn nói hay nhỉ?
An Tống liếc nhìn bóng lưng Dung Yến, nhẹ liếc hắn một cái.
"Đừng để ý đến anh ta, con người anh ta ăn nói không xuôi tai được." Văn Vãn khẽ thở dài, thanh âm nhu hòa, "Chúng ta đợi thang máy tiếp theo nhé?"
An Tống nói, được.
Khi họ đến nhà hàng trên tầng bảy, Dung Yến đã ngồi trong phòng bao và bắt đầu hút thuốc.
Đối với mấy cậu ấm phong lưu mà nói, quen làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm, không bao giờ để ý đến hoàn cảnh, hoặc có thể chẳng thèm để ý đến.
Ngay trước khi An Tống bước vào phòng, một bóng người cao lớn đi vào cửa nhà hàng.
Nhiệt độ điều hòa trung tâm trong tòa nhà rất dễ chịu, người đàn ông từ tầng cao nhất đi xuống nên không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây đen.
Người phục vụ gọi một tiếng Dung tổng, chủ động dẫn anh đến phòng.
An Tống vừa ngồi xuống thì thấy người đàn ông xuất hiện, lập tức nhìn anh cười tủm tỉm.
Hai giọng nói đồng thời vang lên, giọng nói đầu tiên phát ra từ kẻ ăn nói ngỗ ngược Dung Yến.
Người còn lại là An Tống đang đứng lên đón.
Dung Thận liếc nhìn Dung Yến đang ngồi ở ghế đầu tiên hút thuốc cười lạnh, anh thờ ơ nhìn đi chỗ khác, đi đến bên cô gái, nắm lấy tay cô vân vê, "Đến rồi sao không gọi cho anh? "
An Tống giữ đầu ngón tay của người đàn ông lại, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đã không còn nhìn thấy người khác, "Em gặp chị Vãn ở dưới lầu, cùng cô ấy lên."
Hai người trò chuyện như thể không có ai ở đây, điều này khiến Dung Yến và Văn Vãn trở nên dư thừa.
"Tôi nói lão Cửu..." Dung Yến rít một hơi thuốc, nhướng mày cười lạnh: "Hai người các cậu có lòng tiếp đãi khách một cách cơ bản không? Tôi với chị dâu của cậu ngồi nửa ngày rồi."
Lúc này, Dung Thận kéo An Tống ngồi xuống, cầm thực đơn đặt trước mặt cô, ôn nhu mở miệng nói: "Không phải hai người mời chúng tôi ăn tối sao?"
Ai là chủ, ai là khách, không cần nói cũng biết.
Dung Yến ngừng hút thuốc, khuôn mặt anh chìm xuống không hài lòng.
Văn Vãn nâng chén uống trà, không phải việc của mình.
Dung Yến bị chèn, An Tống cảm thấy thoải mái khó tả, cô lật thực đơn, đặt tay trái xuống gầm bàn, nắm đầu ngón tay của người đàn ông nghịch ngợm, "Chị Vãn, chị muốn ăn gì không?"
"Chị sao cũng được." Văn Vãn vuốt ve ly nước, luôn nói theo kiểu sách giáo khoa, "Món mật quế hoa nhà hàng không tồi, em thích đồ ngọt có thể gọi ăn thử."
An Tống nghiêng đầu hỏi Dung Thận lần nữa: "Anh muốn không?"
Người đàn ông khẽ lắc đầu, An Tống trực tiếp chọc thực đơn viên gọi hai phần mật quế hoa, còn lại là giúp Văn Vãn chọn.
Lờ qua Dung Yến.
An Tống lại tăng thêm hai món, sau đó đem thực đơn đưa cho người đàn ông bên cạnh.
Không khí trước bàn hơi căng thẳng, cứ như giương cung bạt kiếm.
Không rõ ràng, nhưng khó có thể bỏ qua.
An Tống không nói nhiều, cộng thêm việc khá phê bình Dung Yến, vì vậy cô tập trung toàn bộ sự chú ý vào Dung Thận.
Văn Vãn thỉnh thoảng nói thêm vài câu, nhưng phần lớn thời gian cô ấy đều ngẩn người.
Chỉ có Dung Yến, lời trong lời ngoài đều bí bí ẩn ẩn, không thiếu khả nghi gây họa.
"Lão Cửu, cậu kết hôn mấy tháng rồi, không tổ chức hôn lễ, cũng không dẫn người ta về nhà ra mắt, cậu giấu diếm như vậy, chẳng lẽ không đủ coi trọng đến vị em dâu của tôi đây hay sao, hay là có mỗi lo ngại khác?"
An Tống hờ hững liếc hắn một cái, giọng điệu trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, "Chuyện của chúng tôi không cần hao tâm tổn trí, nếu rảnh rỗi, không bằng xử lý nốt những vấn đề còn lại trước đính hôn của anh đi."
"Sao?" Dung Yến cười gian xảo, "Cậu đây là đang thay vị hôn thê của tôi oán trách sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT