Ngày thứ năm trong chuyến công tác của Dung Thận, Trạm Châu đón cơn mưa xuân đầu tiên.
An Tống ngồi trên chiếc ghế đơn trong phòng làm việc, chống cằm nhìn màn mưa mỏng manh ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong những ngày gần đây, cô đã duy trì liên lạc video với người đàn ông.
Nhưng chỉ thấy chứ không thể chạm, ở giữa vẫn còn cách trở, niềm khao khát ngày một mạnh mẽ hơn.
Trọng điểm là hai ngày nay cô ăn không ngon miệng, không phải không ăn được mà nguyên nhân chủ yếu là do chị cả và anh rể trong nhà suốt ngày rắc cẩu lương không.
Mặc dù xỉ thủy tinh thường được chôn trong mấy món cẩu lương, nhưng đó càng khiến cô thấy cô đơn hơn.
An Tống buồn ngủ thở dài, nếu biết sớm thì cô đã cùng anh đi Thụy Sĩ rồi.
Sau khi thở dài vài lần, sự chú ý của cô đổ dồn vào những ngón tay trơ trụi của mình.
Hai ngày trước, có hẹn ăn tối với Văn Vãn, trên tay cô ấy có đeo thêm một chiếc nhẫn.
Cảm giác lễ đính hôn ngập tràn.
Nhưng bản thân mình...
An Tống xòe tay nhìn đi nhìn lại, hai người bọn họ lấy giấy chứng nhận đã lâu, chỉ có giấy đăng ký kết hôn mà thôi.
Không lâu sau, điện thoại rung lên như đã hẹn.
An Tống tưởng là gọi video nên miễn cưỡng vui lên, nhưng hóa ra là cuộc gọi từ nước ngoài.
Dung Thận gọi.
An Tống trượt qua nghe điện thoại, áp điện thoại lên tai, yên lặng chờ đợi điều gì đó.
"Sao không nói chuyện?" Giọng nói trầm ổn êm dịu của người đàn ông truyền qua ống nghe, "Đang bận à?"
An Tống nằm ở trên sô pha, gối lên khuỷu tay, bên môi mang theo nụ cười nhẹ, "Không bận, chỉ muốn nghe anh nói trước."
Đầu bên kia điện thoại, Dung Thận tựa hồ cười khan một tiếng, sau đó thấp giọng hỏi cô: "Ngày mai muốn ăn gì?"
"Em còn chưa nghĩ tới." An Tống chỉ cho là nói chuyện phiếm, không chút khái niệm lẩm bẩm: "Để thím Chu làm thôi, em sao cũng được."
Thím Chu là đầu bếp hàng ngày đến biệt thự nấu ăn, làm việc chăm chỉ, bình thường ít nói, An Tống và thím ấy rất hợp nhau.
Đầu bên kia trầm mặc, giọng nói mang theo nụ cười mỏng manh của người đàn ông chậm rãi lọt vào tai cô, "Em không muốn ăn cùng anh sao?"
An Tống lập tức ngồi dậy, kinh ngạc hỏi: "Ngày mai anh trở về sao?"
"Ừm, chuyến bay là sáng mai, bọn anh đến Trung Quốc ước chừng năm giờ sáng." Tiếng bật lửa vang lên, người đàn ông hút một hơi thuốc, trầm giọng nói: "Quá sớm, em ở nhà ngủ ngon đi, không cần tới đón."
An Tống mơ hồ trả lời, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ ngày mai nên lái xe gì đến đón anh ở sân bay.
Trò chuyện một lúc, người đàn ông có vẻ có khách.
An Tống liếc nhìn thời gian, còn chưa đến ba giờ chiều, bên anh cũng đã gần chín giờ sáng.
Cảm giác được Dung Thận có thể đang rất bận, cô không nói thêm nữa, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
...
Biết Dung Thận trở về, tâm tình An Tống rõ ràng vui vẻ hơn.
Vào buổi tối, khi cùng Lăng Kỳ giải thích về kế hoạch hoạt động của APP, giọng điệu cũng có chút sôi nổi.
"Phu nhân, hôm nay tâm trạng cô rất tốt nhá."
Lăng Kỳ cắn kem và tò mò nhìn An Tống.
"Có sao?"
"Có chứ, có vết chân chim nơi khóe mắt."
Nụ cười của An Tống đông cứng lại, vô thức sờ lên khóe mắt, lập tức nhăn mặt, "Nói nhảm, sao có thể có vết chân chim?"
"Ha ha ha." Lăng Kỳ vỗ vỗ đùi cười, "Phu nhân, cô thật đúng là... khụ khụ khụ..."
Lăng Kỳ còn chưa nói hết câu, cô đã bị nghẹn kem.
Cái gọi là niềm vui tột cùng sinh ra nỗi buồn chính là chân dung của cô lúc này.
An Tống và Lăng Kỳ đang trò chuyện và cười đùa trong phòng làm việc, bên ngoài biệt thự, Dung Nhàn lái chiếc siêu xe màu sâm panh về sớm.
Nếu không phải Tiêu Minh Dự vẫn luôn ở lại Duyệt Phủ không chịu rời đi, cô hà cớ gì lại bỏ căn hộ cao cấp gần công ty, mỗi ngày chạy tới chạy lui ở đây.
Cô sắp phiền chết mất.
Dung Nhàn khóa xe và bước vào phòng khách, cô không thấy ai khác, chỉ có thím Chu đầu bếp đang bận rộn trong bếp một mình.
Cô nhìn quanh, rồi đi vào phòng dành cho khách.
Tiêu Minh Dự lần này bị cảm nặng, mặc dù sau bốn, năm ngày, các triệu chứng đã thuyên giảm, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Dung Nhàn đi vào thay giày, nhẹ nhàng bước đến cửa phòng dành cho khách.
Cánh cửa không được đóng chặt, để lại một khe hở nhỏ.
Khoảnh khắc cô đẩy cửa vào, giọng nói trầm và khàn của Tiêu Minh Dự từ trong phòng vọng ra.
"Nếu ngày mai anh trở về, vậy nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi."
Anh ta đang gọi ai vậy?
Dung Nhàn rút tay lại, không đi vào cũng không rời đi.
Tuy rằng nghe trộm điện thoại của người khác là bất lịch sự, nhưng Tiêu Minh Dự ăn của cô lấy của cô, thân là "Kim chủ" của anh ta, nghe điện thoại cũng không thể nghe lén, vậy thì có ích lợi gì?
Nghĩ đến đây, Dung Nhàn dựa vào khung cửa và yên tâm lắng nghe.
Bên trong, Tiêu Minh Dự lại lên tiếng, "Nghe nói hắn còn ở Trạm Châu."
"..."
"Anh nói cái gì, chút bản lĩnh này còn không có, tôi làm sao giúp được anh trông nom vợ anh chứ?" Một tay Tiêu Minh Dự đút túi đứng ở trước cửa sổ, thấp giọng nói đùa: "Hơn nữa, hôm đó tôi đặc biệt dẫn chị gái anh đến đó, cho dù vợ anh có bị ức hiếp cũng không đến lượt tôi ra tay giúp đỡ, chị gái anh cũng không phải dễ đối phó."
Dung Nhàn từ từ mở mí mắt và mỉm cười đầy ẩn ý.
Chị gái anh, vợ anh...
Chỉ với hai cái từ này, về cơ bản cô có thể biết Tiêu Minh Dự đang gọi cho ai.
Mấy ngày nay cô chưa từng đồng hành đi ra ngoài cùng Tiêu Minh Dự, chỉ có ngày Văn Vãn hẹn với An Tống, bọn họ mới đi.
Một người là người yêu của cô, người kia lại là em của cô.
Hai người cộng lại hơn 800 tâm tư, kết quả toàn sử dụng trên người cô thôi?
Tốt đấy!
Dung Nhàn cười lạnh, không thèm nghe tiếp, quay người lặng lẽ rời đi.
Đêm đó, sau tám giờ, Dung Nhàn vẫn chưa về.
Tiêu Minh Dự cuối cùng cũng cảm nhận được có điều gì đó không ổn, khi nhấc điện thoại di động lên để gọi điện, nhắc nhở bên kia rằng không ở trong khu vực dịch vụ.
Anh đợi một lúc rồi tiếp tục gọi, âm báo nhắc nhở vẫn không thay đổi.
Lúc này An Tống đang in tư liệu trong phòng làm việc.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tắt màn hình máy tính, tiến lên mở cửa, nhìn thấy người đàn ông ở bên ngoài, cô không khỏi có chút sửng sốt, "Anh Minh Dự, anh tìm em sao?"
Sau khi quen nhau được gần một tuần, xưng hô của An Tống với Tiêu Minh Dự đã thay đổi từ anh Tiêu thành anh Minh Dự.
Tiêu Minh Dự không nói nhảm, trực tiếp xòe bàn tay ra, "Tiểu An, cho anh mượn điện thoại di động."
"Vâng, đợi chút."
An Tống quay lại bàn máy tính, cầm điện thoại lên mở khóa đưa cho anh.
Tiêu Minh Dự khéo léo bấm một dãy số, đồng thời bật loa ngoài.
Sau đó, cuộc gọi được thực hiện.
"An An?" Giọng điệu trong trẻo và lười biếng của Dung Nhàn dường như đang có tâm trạng tốt.
An Tống mím môi im lặng, Tiêu Minh Dự nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Dung Nhàn, em chặn cuộc gọi của anh à?"
Đầu bên kia trầm mặc vài giây, người phụ nữ cười lạnh giễu cợt, "Anh thấy thế nào?"
Nói xong, cúp máy, khi gọi lại, thông báo...không ở khu vực phục vụ.
An Tống chớp chớp mắt, khẽ nói: "Cho nên, chị cả cũng chặn em rồi... phải không?"
Tiêu Minh Dự trả điện thoại cho cô, vẫn còn bộ dạng điên cuồng, "Không phải vấn đề lớn, anh sẽ tìm cách khiến cô ấy bỏ chặn em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT