Sau khi hai chị em rời đi, căn biệt thự rộng lớn lập tức trở nên vắng vẻ.

An Tống và Tiêu Minh Dự không quen biết lắm, ít nhất không đến mức có thể nói cười vui vẻ.

May mắn thay, Lăng Kỳ ở lại, làm cho bầu không khí trong phòng khách bớt kỳ lạ.

"Phu nhân này, kế hoạch của cô đến đâu rồi?"

Lăng Kỳ không biết từ đâu tìm được một quả táo, cắn một miếng, vừa ăn vừa hỏi.

An Tống nói tối nay sẽ xong, sau đó nhìn Tiêu Minh Dự hỏi: "Anh Tiêu, tối nay anh có muốn ở lại ăn cơm không?"

Mặc dù cô không biết chi tiết, nhưng anh Cửu nói rằng rồi, có chuyện gì thì tìm Tiêu Minh Dự, rõ ràng là coi anh ấy như là người của mình rồi. Hơn nữa anh ấy cũng không có ý định rời đi, An Tống cũng khó đuổi người đi.

Tiêu Minh Dự nhéo giữa lông mày của mình, ho khan hai lần rồi nói: "Ừm, tôi làm phiền em gái rồi."

An Tống: "???"

Cô ngơ ngác nhìn Lăng Kỳ, đang cầm quả táo trên tay, cũng tỏ vẻ hoang mang.

Làm thế nào mà anh ấy xưng em gái tỉnh bơ thế kia?

An Tống không phải là người nhiều chuyện, mặc dù cảm thấy đột ngột, nhưng nhớ lại sự tương tác giữa Tiêu Minh Dự và Dung Nhàn, cũng có thể chấp nhận.

Một lúc sau, đầu bếp đến nấu rất đúng giờ.

Tiêu Minh Dự dường như đã uống hơi nhiều, khuôn mặt đẹp trai hơi say mờ mịt.

Anh đặt ly rượu xuống đi vào bếp, không biết nói gì với đầu bếp, rồi đi thẳng ra khỏi cửa.

Bên kia, sau khi đến sân bay, Dung Nhàn và Dung Thận đang chuẩn bị làm thủ tục check in và làm thủ tục kiểm tra an ninh.

Kết quả là, cô buồn bã phát hiện ra rằng hộ chiếu của mình đã không thấy nữa.

Sắc mặt của Dung Nhàn rất khó coi, cô lục tung vali và tập giấy tờ tùy thân, mọi thứ đều ở đó, chỉ thiếu hộ chiếu.

Chuyện này cũng không khó tin, dù sao những nơi như sân bay, nhà ga chắc ngày nào cũng diễn cảnh quên mang theo giấy tờ.

Dung Nhàn ném tập tài liệu giấy tờ tùy thân vào chiếc vali đã mở, nhắm mắt lại, giọng như phát ra từ kẽ răng, "Thật mẹ nó xui xẻo."

Một người phụ nữ đoan chính lại ưu tú khi tức giận cũng sẽ chửi thề thôi.

Còn 20 phút nữa mới đến giờ lên máy bay, cho dù Dung Nhàn có quay lại tìm hộ chiếu thì khi quay về chắc chắn sẽ không kịp máy bay.

Hơn nữa, trong lòng cô luôn có một giọng nói nhắc nhở cô rằng hộ chiếu... e rằng sẽ không lấy lại được.

Ngoại trừ Tiêu Minh Dự, cô không ý ra ai khác.

Dung Thận đã làm thủ tục lên máy bay xong, nhìn Dung Nhàn đang tức giận, bình tĩnh nói: "Nếu tìm được hộ chiếu, tự chị có thể sắp xếp chuyến bay thẳng đến đó, em sẽ cử người đến đón chị ở đó."

Dung Nhàn không nói lời nào, đóng vali lại, quay người bước về.

Cô muốn quay lại chặt cái thứ chó đó.

Bên cạnh quầy VIP, Trình Phong run rẩy lấy từ trong túi ra một tấm hộ chiếu, của Dung Nhàn.

"Cửu gia...làm gì với cái hộ chiếu này?"

Khi anh ta ở biệt thự, trước khi chất hành lý của họ lên xe, anh ta đã nhận được lệnh từ Cửu gia, lấy hộ chiếu của cô Dung.

Đối với anh ta, nhiệm vụ gian khổ này chỉ đơn giản là làm giảm đi cái thân phận tinh anh mà thôi.

Dung Thận cúi đầu nhìn hộ chiếu, "Tiêu Minh Dự một lát nữa sẽ đến, cậu giao cho anh ta, sau đó đến phòng chờ."

"Được ạ."

...

Khi Dung Nhàn bước ra khỏi sảnh sân bay, nhìn ánh tà dương mỏng manh lặn trên ngọn núi phía tây, cô cảm thấy hụt hẫng khó tả.

Cô không vội bắt taxi trở về, mà là lấy bao thuốc lá trong túi xách ra, đi đến khu vực hút thuốc mượn lửa, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

Đôi khi cô thực sự không hiểu Tiêu Minh Dự rốt cuộc muốn làm gì.

Rõ ràng là đã có một thỏa thuận ngay từ đầu, nhưng anh ta lại táo tợn nuốt lời.

Anh không phải chỉ muốn lấy cô làm bàn đạp sao, giả vờ tôn thờ cũng thú vị đấy chứ?

Cùng lúc đó, một chiếc Maserati màu đen đậu ở khu vực chờ trên lầu hai của sân bay.

Cửa kéo của ghế lái mở ra, người đàn ông mặc áo gió màu đen và đeo kính râm bước vào sảnh khởi hành.

Khi Trình Phong nhìn thấy Tiêu Minh Dự xuất hiện, anh sững sờ trong vài giây.

Có lẽ là sự tương phản giữa trước và sau quá lớn, ngay cả anh trợ lý cấp cao như anh đã nhìn qua cả thế giới, cũng không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình.

Trong vòng chưa đầy nửa giờ, Tiêu Minh Dự, cái người trước đây ăn mặc như một con dế nhũi, đột nhiên thay đổi thành một người đàn ông đẹp trai đắt tiền như thế này sao.

Chơi cosplay à?

Tiêu Minh Dự đi tới bên người Trình Phong, nhướng mày khàn khàn hỏi: "Có đồ cho tôi đâu?"

Trình Phong yên lặng đưa hộ chiếu ra, "Cửu gia nhờ tôi đưa cái này cho anh."

"Cảm ơn."

Lời nói của Tiêu Minh Dự ngắn gọn súc tích, anh lật tờ giấy trong tay hai lần trước khi quay người rời đi.

Trình Phong cảm thấy mình còn có chuyện gì, đang định đến phòng chờ tìm Dung Thận, kết quả——

Anh nhìn thấy Tiêu Minh Dự đang... xé hộ chiếu đó.

Nó bị xé thành từng mảnh, sau đó bị ném vào thùng rác tái chế.

Còn biết phân loại rác, sao không làm trợ lý nhân sự đi?

...

Khi Dung Nhàn nhìn thấy Tiêu Minh Dự ở sân bay, cũng không ngạc nhiên lắm.

Cô cúi đầu hút thuốc, lông mày và ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi.

Tiêu Minh Dự vẫn mặc chiếc áo gió màu đen đó, nhìn Dung Nhàn với vẻ mặt thờ ơ, "Em trai em nói em không mang theo hộ chiếu, để anh đến đón em."

"Anh cảm thấy... em trai tôi là người tọc mạch như vậy sao?" Dung Nhàn đốt tàn thuốc và liếc nhìn anh ta, "Tiêu Minh Dự, anh rốt cuộc muốn sao vậy? Đồ anh mặc trên người là của tôi, quấn mãi không buông là kiếm thêm chứ gì. Nếu không, anh trực tiếp ra giá, bao nhiêu tiền tôi cũng cho? "

Tiêu Minh Dự nhếch môi mỏng, đầu tiên nhấc điện thoại và cho cô xem trang danh bạ.

Trên đó đúng là có ghi nhật ký cuộc gọi của Dung Thận.

Sau đó, giọng nói trầm thấp của người đàn ông tăng thêm vài tia châm chọc: "Em không phải nghĩ rằng anh muốn tìm phiếu ăn dài hạn sao? Nếu là phiếu ăn dài hạn, tất nhiên là không thể đếm bằng tiền. "

Dung Nhàn ấn huyệt thái dương, muốn tát cho anh ta một cái, lại nhịn xuống, "Anh thật sự cho rằng tôi dễ lừa vậy sao? Mười phút trước em trai tôi gọi điện thoại cho anh, anh ngồi hỏa tiễn cũng không tới nhanh như vậy đâu, lấy hộ chiếu trả lại cho tôi!"

"Nếu em nghi ngờ anh lấy, tôi khuyên em nên gọi cảnh sát."

Dung Nhàn làm mặt lãnh đạm.

Tiêu Minh Dự tiến lên một bước, cố nén tiếng ho khan trong cổ họng, ngữ khí đột nhiên dịu đi: "Anh đứng ngoài cửa gần bốn tiếng đồng hồ, chỉ muốn nhìn thấy em. Anh không có lòng gan dạ sắt như em, anh biết anh phiền, nhưng anh vẫn muốn tiễn em, trên đường đi, em không có nhìn thấy xe taxi đi phía sau sao?"

Vẻ mặt anh ta nghiêm túc, nhưng lại có chút tự giễu.

Thêm những lời lên án và uất ức giống thật mà giả này khiến Dung Nhàn cảm thấy có chút tội lỗi trong lòng.

Thực sự cảm thấy tội lỗi khi thấy ma rồi!

Nhưng Dung Nhàn phải thừa nhận cô ăn mềm không cứng, nhất là khi Tiêu Minh Dự dùng thái độ này nói chuyện với cô, cô không khỏi ngẫm nghĩ, chẳng lẽ mình bắt nạt anh ta quá đáng sao?

"Dung Nhàn, em không thấy có lỗi với anh chút nào sao?" Tiêu Minh Dự lại tới gần cô, có chút hung hăng, "Anh sốt cao vẫn muốn đến sân bay tiễn em. Em không những không đau lòng, còn nghi ngờ anh lấy hộ chiếu của em, anh ở trong lòng em nham hiểm đến vậy sao?"

Dung Nhàn vốn muốn gật đầu, nhưng lại bị tình cảm lấn át lý trí, "Anh phát sốt à?"

Sự châm chọc trong mắt Tiêu Minh Dự càng đậm, "Em không thấy được còn nghe không rõ à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play