An Tống đối với lời này không có ý kiến gì, theo bản năng lắc đầu nói: "Không có."
Cô không ghét Văn Vãn, nhưng cũng không có ý nghĩ mới gặp đã thân.
"Hử?"
Dung Thận thấp giọng phát ra âm cuối, như đang hỏi, cũng như chờ cô nói tiếp.
Hai người lại ngồi trên ghế sô pha, An Tống nghịch ngón tay của người đàn ông, "Cô ấy không nói gì, chỉ nói chuyện gia đình thôi, có lẽ bản thân không có hứng thú, cho nên hẹn hôm nay ra ngoài uống cà phê."
"Hẹn mấy giờ?"
"Ba giờ." An Tống nói xong lại nhìn về phía người đàn ông, "Nhưng bốn giờ chúng ta phải về Trạm Châu, không đủ thời gian."
Dung Thận uể oải dựa vào trên sô pha, trong đôi mắt đen láy hiện lên nụ cười thu hút, "Nếu muốn đi, có thể đợi đến khi em quay lại."
An Tống thu hồi tầm mắt, nhìn bức tường nền trước mặt, nói đơn giản: "Em không thể cùng cô ấy nói chuyện nữa, lặp lại cũng không hay."
Nói xong, cô như thăm dò ngoài ý muốn, "Anh muốn em liên lạc với Văn Vãn không?"
Có lẽ là bởi vì Dung Thận quá khó dò, khó nắm bắt, An Tống nhất thời không đoán ra được ý đồ của anh.
Mặc dù vậy, trên mặt anh không có biểu hiện tán thưởng hay quan tâm đến Văn Vãn.
Người đàn ông sao lại không hiểu được suy nghĩ tinh tế của cô gái nhỏ, đôi mắt anh hơi sâu, nhớ lại chuyện vui ngày xưa bạn bè ngồi hàn huyên với nhau.
Tô Ngật Đình là một tay chơi tình trường, bạn gái thay đổi hết người này đến người khác, đã từng bực bội phàn nàn rằng ngoại hình của phụ nữ đang ghen là xấu xí và tầm thường, khiến anh ta cảm thấy rất chóng mặt.
Khi đó Dung Thận chả quan tâm, nên cũng không bày tỏ ý kiến.
Anh chỉ nghĩ nếu có anh bạn gái, anh sẽ không bao giờ để cô trải qua cảm giác ghen tuông.
Chỉ khi đàn ông không còn yêu, anh ta mới lờ đi hoặc ghét bỏ sự ghen tuông của phụ nữ, để nó lên men.
Bây giờ cục diện đã thay đổi, Dung Thận hiểu được cái ghen ẩn giấu của An Tống, anh đương nhiên sẽ không để cô suy đoán lung tung, nhưng cũng không thể phủ nhận trong lòng có một tia... cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Phụ nữ cũng có tính chiếm hữu ngầm đối với đàn ông.
Nếu An Tống thờ ơ, đó không phải là dấu hiệu tốt.
Niềm cười trong mắt Dung Thận càng đậm, anh trả lời câu hỏi của cô: "Liên lạc hay không là tùy em, em không muốn thì cũng không cần gượng ép."
An Tống nhìn đi chỗ khác, không khỏi lẩm bẩm nói: "Hỏi một đằng chả lời một nẻo."
"Haha..." Một tiếng cười từ tính và dễ chịu phát ra từ cổ họng người đàn ông, khiến An Tống không hiểu nổi.
Dung Thận giữ vai cô, đường nét rắn rỏi bị nụ cười làm yếu đi, "Em nhìn ra cái gì, hay là...ghen rồi?"
Anh bày tỏ suy nghĩ của An Tống một cách công khai, giọng nói trầm ấm của anh cũng êm dịu hơn.
An Tống nghẹn lại, so với rụt rè phản bác, nói toạc ra còn thoải mái hơn.
Vì vậy, cô hỏi thẳng: "Anh với cô ấy....có mối quan hệ nào khiến em ghen không?"
Lời nói có chút ngượng ngùng, nhưng cô tin tưởng Dung Thận có thể hiểu được.
Những ngón tay của người đàn ông luồn qua mái tóc dài sau gáy của cô, yết hầu của anh phập phồng, anh nói: "Cô ấy có nói với em rằng ngày đầu tiên của năm mới là ngày đính hôn của cô ấy không?"
An Tống sửng sốt, "Không có."
Văn Vãn đã nói rất nhiều về những cảm xúc không tự nguyện và không vui ngày hôm qua, cũng không hề che giấu sự phiền muộn trên nét mặt.
Trong khoảng thời gian đó, có nhiều lúc muốn mở lời, như muốn tâm sự nhưng lại chần chừ không biết nên nói như thế nào.
Người đàn ông thấy cô trầm tư, trực tiếp ôm cô vào lòng, giọng điệu dỗ dành, "Cô gái mà anh có quan hệ sớm đã rước về nhà rồi, sẽ không có cơ hội đính hôn với người khác đâu."
Đây là một cách nói lấp lửng, giống như một lời tỏ tình, nhưng êm tai và sâu sắc hơn lời tỏ tình nhiều.
Tim An Tống đập lỡ một nhịp, khóe miệng kéo một tiếng cuối dài.
Nói cách khác, mối quan hệ giữa Văn Vãn và anh có thể gọi là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
Dung Thận vô tư ngắt má cô, ánh mắt anh bình tĩnh và tập trung, "Ném anh qua một bên, Văn Vãn cũng có thể là bạn bè, đừng vì chuyện khác mà sinh ra sự ghẻ lạnh, hiềm khích, nhé?"
Anh không có tình cảm với Văn Vãn, nhưng anh ấy sẽ không bỏ qua sự thật khách quan.
Tính cách và phẩm chất của Văn Vãn, làm bạn hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đầu óc An Tống rất linh hoạt, suy nghĩ một chút liền có thể hiểu được ẩn ý của anh.
Anh biết Văn Vãn muốn gì.
Cảm xúc rối bời cả buổi sáng của An Tống lập tức lắng xuống.
Cô nói, làm sao một người đàn ông nhìn mọi thứ lại có thể không chú ý đến sự thể hiện tình cảm rõ ràng như vậy.
An Tống ghé sát vào anh, "Em sẽ không thù địch với cô ấy, nếu anh cũng cảm thấy cô ấy tốt, vậy em sẽ từ từ tiếp xúc với cô ấy."
Dung Thận vỗ vỗ bả vai của cô, tràn đầy kiên nhẫn cùng chiều chuộng, "Được, lần này an tâm rồi chứ?"
"Yên tâm rồi." An Tống tùy ý trả lời, nhưng sau khi nói xong lại cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng bổ sung: "Em lo lắng gì đâu..."
Văn Vãn thích Dung Thận, cô có thể nhận ra, nhưng cô thực sự không hoài nghi gì cả.
Dưới tình huống không rõ ràng này, cô có chút nghi ngờ... Cũng có lý chứ.
...
Cuối cùng An Tống vẫn không đến cuộc hẹn, buổi chiều bọn họ lên đường về Trạm Châu.
Văn Vãn cũng đã trả lời An Tống trên WeChat, bày tỏ sự thấu hiểu, đồng thời hẹn gặp lại khi có thời gian.
Tám giờ tối, chiếc xe thương mại đậu trên bãi đậu xe của lâm viên Dung gia.
An Tống ngái ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đèn lồng đỏ và dây đèn đủ màu khắp sân, thật sự cảm thấy Tết sắp đến rồi.
Cô dụi mắt làm động tác đứng dậy, nhưng chân cô nặng trĩu vô cùng.
Nhìn xuống dưới, An An đang nằm cuộn tròn dưới chân ngủ ngon lành, chẳng trách lại nóng như vậy.
Cửa tự động vừa mở ra, liền có tiếng gọi của Nguyễn Đan Linh, "An An..."
"Dì......"
"A ui..."
Trình Phong: "..."
Lăng Kỳ: "..."
Trùng tên với thú cưng xấu hổ thiệc đó.
Một lúc sau, An Tống mới chậm rãi theo người đàn ông xuống xe, cô còn muốn bước nhanh hơn, nhưng An An nằm trên mặt đất quá lâu, hai chân tê dại luôn rồi.
Nguyễn Đan Linh mặc một chiếc áo khoác lông dài đến đầu gối, khi nhìn thấy bóng dáng của An Tống, bà mỉm cười chào đón cô, đẩy Dung Thận ra khỏi cô một cách rất tự nhiên, "An An à, ngồi xe về nhà có mệt không? Nhà bếp chuẩn bị xong cháo nấm rồi, đi ăn trước nhé."
Nhìn thấy cảnh này, nụ cười bất lực thoáng qua đôi mắt đen của người đàn ông.
Anh hơi nghiêng người, nhìn Trình Phong và Lăng Kỳ đang dựa trên cửa xe, trầm giọng nói: "Trở về đi, sang năm trở lại."
Trình Phong vui sướng giao hành lý của An Tống cho người giúp việc, chào trước rồi cùng Lăng Kỳ lái xe rời khỏi lâm viên vào đêm hôm đó.
Trong phòng khách, chỉ có người giúp việc bận rộn khắp nơi, Dung Kính Hoài không có ở đó.
Nguyễn Đan Linh rất tự nhiên đưa An Tống đến nhà ăn để cho cô ăn.
Dung Thận đặt áo khoác xuống, ngồi trên chiếc ghế dài dựa lưng cao bên cửa sổ kiểu Pháp.
Anh đưa tay lên đỡ thái dương bên phải, môi nhếch lên thành một vòng cung nhàn nhạt, không biết đang suy nghĩ gì.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ mờ mờ, tràn ngập ánh sáng rực rỡ của những chiếc đèn lồng và dây đèn.
Cửa sổ yên tĩnh và ấm áp, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười nói trong nhà ăn.
Đương nhiên, phần lớn là do mẹ anh Nguyễn Đan Linh phát ra, An Tống thỉnh thoảng cũng sẽ bắt chuyện, bầu không khí mẹ chồng nàng dâu đặc biệt hòa thuận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT