Dung Thận nhướng mày, hai tay hơi ôm eo cô: "Có cần khách sáo như vậy không?"

An Tống bị sức lực của người đàn ông làm cho đứng không vững, càng dán chặt vào người anh hơn.

Đã qua rất nhiều hành động thân mật, bao nhiêu ngại ngùng hay ngượng ngùng đều không thể ngăn được trái tim đang ngày một tiến lại gần anh của An Tống.

Cô ngước nhìn ánh mắt thâm trầm trìu mến của người đàn ông, lý trí và suy nghĩ của mình như sắp bị hút vào cùng.

Trong đầu cũng không có suy nghĩ gì thừa thãi, liền kiễng chân chủ động hôn anh.

Đáng lẽ chỉ như chuồn chuồn lướt nước mổ một cái, nhưng khi An Tống vừa định kéo người ra, sau đầu đột nhiên bị giữ chặt, Dung Thận đổi khách thành chủ.

Lúc này trong phòng khách không có người làm, ngoài cửa sổ là ánh nắng nhạt mùa đông..

An Tống tiếp nhận một cách bị động, cũng phản ứng giật mình theo bản năng.

Nhưng hơi thở dồn dập dần dần của người đàn ông và cảm giác cướp đoạt được giải phóng nhanh chóng khiến cô có chút choáng ngợp.

Bình thường trông anh lịch lãm và tiết chế, nhưng khi thân mật thì lại có sự tương phản cực kỳ rõ ràng.

"Cửu gia..."

Một giọng nói đột ngột từ ngoài phòng khách truyền đến, không chỉ Trình Phong sửng sốt, mà An Tống cũng luống cuống muốn đẩy người đàn ông ra.

Phản ứng của Dung Thận tương đối bình tĩnh và bình thường, lưng anh vừa lúc quay về phía cửa phòng khách, khi anh buông An Tống ra, anh ôm đầu cô vào lòng.

Trình Phong: "..."

Anh đứng tại chỗ, lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nghiêm túc suy nghĩ, nên dùng tay nào tự chọc vào mắt mình mà không đau đây?

Có một bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ và khó xử trong phòng khách.

Qua chừng mấy giây, người đàn ông hơi nghiêng người, quay đầu nhìn Trình Phong đang ngẩn người, không vui nhíu mày, "Nói."

"À..." Trình Phong muộn màng hỏi: "Mọi thứ gần như thu dọn xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi."

Người đàn ông mím đôi môi mỏng, giọng nói vẫn khàn khàn, "Ừ, ra ngoài đi."

Trình Phong quay người, nghĩ, ừ có nghĩa là gì?

Đi hay không đi?

Không thể cho tôi một lời vui vẻ sao?

Quên đi, anh không dám nói, cũng không dám hỏi, vẫn là ra ngoài chờ đi.

Sau khi Trình Phong rời đi, An Tống đỏ mặt rút khỏi vòng ôm của Dung Thận, toàn thân khó chịu.

Dù sao cô cũng có da mặt mỏng, nếu có người nhìn thấy mình hôn, sẽ không thể bình tĩnh được.

"Em đi thay quần áo."

Cô nhẹ nhàng buông ra một câu, đẩy người đàn ông ra, xoay người bỏ chạy.

...

Cuối cùng, Dung Thận vẫn chưa lập tức về Trạm Châu, mà để cho An Tống thời gian giải quyết chuyện riêng.

Mà thời gian này không nhiều nhưng đủ, chỉ vài giờ thôi.

Đã gần trưa, An Tống về biệt thự, muốn thu dọn một số đồ đạc đã đặt ở đây từ trước, nhân tiện gọi Lăng Kỳ qua.

"Phu nhân, cô gọi tôi có chuyện gì thế?"

Lăng Kỳ còn đặt một chiếc máy tính xách tay trên đùi, trên trang chủ là một loạt thủ tục đăng ký kinh doanh và các thông tin khác.

Còn hai ba ngày nữa mới đến Tết Nguyên Đán, cô muốn tranh thủ mấy ngày làm việc cuối cùng giải quyết mấy chuyện giấy phép công ty càng sớm càng tốt.

Không đợi An Tống nói chuyện, Lăng Kỳ đã lật màn hình máy tính lên, "Phu nhân, tên công ty cô đã nghĩ xong chưa? Tên cần được phê chuẩn trước."

Lời nói bên miệng An Tống đột nhiên bị kìm lại, cô cúi đầu nhìn màn hình máy tính, gần như không cần suy nghĩ nói ra một cái tên: "Dung An Technology, cô cảm thấy thế nào?"

Lăng Kỳ cười trong gang tấc, "Dung ở đây là khuôn mặt sao?"

An Tống hờ hững nhìn cô ấy, không nói chuyện, cô không tin Lăng Kỳ không hiểu.

"Hiểu rồi, khuôn mặt của boss chứ" Lăng Kỳ không sợ hãi, nụ cười vẫn không giảm, cuối cùng duỗi ngón tay cái ra, "Phu nhân, cao thủ thể hiện tình cảm, học được rồi!"

Dung An Technology.

Ngay cả công ty cũng lấy họ của chồng, còn gì tuyệt hơn thế này không?

Lăng Kỳ lạch cạch điền thông tin phê duyệt trực tuyến, sau khi nộp, cô nhìn thấy An Tống dựa vào lưng ghế sô pha, vẻ mặt trầm tư.

Ánh nắng hôm nay rất mạnh, xuyên qua lớp kính, rơi xuống vai và mặt cô ấy, mơ hồ trong một vòng ánh sáng, cảm giác rất thanh tao.

"Kỳ Kỳ..."

"Dạ?"

Lăng Kỳ còn đang ngắm cảnh mỹ nhân tắm nắng, đột nhiên nghe thấy tên mình, cô sững người một giây.

An Tống cúi đầu sờ sờ ngón tay, nhàn nhạt hỏi: "Cô biết Văn Vãn không?"

"Tôi biết." Lăng Kỳ theo bản năng ngồi thẳng người, "Hương Giang... Rất ít người không biết cô ấy, có chuyện gì sao?"

Sắc mặt An Tống không thay đổi, nhìn không ra manh mối gì, "Không có gì, buổi chiều cô ấy hẹn tôi đi uống cà phê, nhưng thời gian có lẽ đã quá muộn."

Cô không phải không thích Văn Vãn, nói ngưỡng mộ cũng hơi quá, cùng lắm cũng có thể coi như người quen bình thường có thể tán gẫu.

An Tống trước khi mắc bệnh rất kén chọn kết bạn, nhưng sau khi mắc bệnh lại càng bài xích hơn.

Bây giờ tinh thần và tình trạng của cô đã được cải thiện, cuộc sống xã hội đã trở nên ổn áp hơn.

Chỉ là...

"Như này nhá." Lăng Kỳ mở to hai mắt tròn xoe, chống cằm nói: "Tôi cũng không có liên lạc với Văn Vãn, nhưng nghe nói cô ấy là một danh viện thực sự hiếm có ở thời hiện đại, lại thấu tình đạt lý. Chút chuyện nhỏ như vậy, khẳng định cô ấy cũng hiểu thôi."

An Tống gật đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng chợt bớt quan tâm hơn.

Lăng Kỳ, quản gia Lý, bao gồm cả những người làm ở hậu viện đã nói chuyện với cô, tất cả đều đánh giá cao Văn Vãn.

An Tống không có ghen tị, huống chi là ghen tuông.

Ngay cả sau khi tiếp xúc với Văn Vãn, cô cũng không thể phủ nhận rằng cô ấy có rất nhiều điểm tỏa sáng khiến người ta cực kỳ thoải mái.

Nhưng mà... một danh viện ưu tú như vậy, nếu thích cùng một người với mình, rốt cuộc sẽ ra sao?

An Tống đúng là nhạy cảm, hơn nữa dựa vào trí nhớ tốt của mình, sẽ không dễ dàng quên đi những thứ mình đã thấy.

Trong bữa tiệc tối qua, Văn Vãn đã nhìn Dung Thận hơn ba mươi lần.

Mới đầu cô không để ý, cho đến khi nói chuyện phiếm, ánh mắt Văn Vãn luôn vô thức nhìn về phía người đàn ông phía sau.

Càng nhiều lần, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý.

Hơn nữa, An Tống có thể nhìn ra từ nét mặt của cô ấy ẩn giấu tình cảm bị kiềm chế.

Cách một người phụ nữ nhìn vào đôi mắt của một người đàn ông có thể biết liệu có điều gì đó ẩn giấu hay không trong nháy mắt.

Ngay cả khi chưa có kinh nghiệm yêu đương thì chuyện ai đó "ngấp nghé" người yêu của mình xem ra cũng cực kỳ nhạy cảm, không cần học cũng biết.

Bên cạnh việc tò mò, An Tống đã suy nghĩ rất nhiều về việc liệu Dung Thận, với tư cách là người có liên quan, có thực sự biết hay không.

Mà cô và Văn Vãn được đặt cùng một chỗ...

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, An Tống liền nhắm mắt lắc đầu.

Không cần phải so sánh, hai người là những cá thể riêng biệt và khác nhau, không có gì phải so sánh.

...

Lúc này, An Tống còn đang suy nghĩ xem Văn Vãn có rủ cô đi uống cà phê, chỉ là tán gẫu hay nhân cơ hội làm gì đó, thì Lăng Kỳ đã ôm máy tính vui vẻ chạy đến phòng khách của ngôi nhà chính để mách lẻo với Dung Thận.

"Boss, hai tin, một tốt, một xấu, boss muốn nghe cái nào trước?"

Người đàn ông đang dùng điện thoại di động xử lý công việc chính thấp giọng hỏi: "An An đâu?"

Lăng Kỳ hếch cằm về phía biệt thự, "Đang ngây ngốc kìa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play