Editor: AHy

"Noãn Noãn, con thật sự muốn đi Mỹ à? Con còn nhỏ như vậy, mẹ yên tâm thế nào đây."

Giọng nói lãi nhãi vang lên, Lâm Noãn chợt đau đầu.

"Mẹ, con không còn nhỏ nữa. Con ra nước ngoài học cấp 3, qua đó hai ba năm rồi con trở về thi đại học. Không chừng mẹ sẽ ghét bỏ con vì ngày nào cũng ầm ĩ với mẹ ở nhà rồi!

"Con đi ngàn dặm mẹ lo*, huống chi con vẫn còn là một đứa con gái mà! Ai ui, sớm biết thế đã không đồng ý cho hai cha con mấy người đi ra ngoài, bây giờ tim của mẹ bị dồn lên cổ họng cả rồi."

"Mẹ con không nói nữa, máy bay sắp bay rồi, chờ đến bên kia con và cha sẽ gọi điện cho mẹ ngay!"

"Chờ một chút! Đến bên đó thì lập tức gọi điện thoại nha! Ai ai! Con bé này..."

Tôi tên là Lâm Noãn, ở kiếp trước tôi tham gia một hôn lễ, cũng không biết là mơ hay thật, thật hay mơ."

Đến khi từ giấc mộng lớn tỉnh lại, tôi về tới năm 16 tuổi.

Năm nay Hoắc Nhiên 17 tuổi, anh còn đang học tại trường trung học Hagrid ở New York. Còn hai năm nữa là anh gặp phải người chuyên săn tìm ngôi sao tại Hollywood, bốn năm nữa là anh gặp người đại diện Trung Quốc, cũng là bạn anh ở Washington.

Hoắc Nhiên, bây giờ anh không phải minh tinh, mà em cũng không phải fan của một minh tinh.

Không bắt được anh thì cũng thật có lỗi với bản thân rồi!!

Thế là, lấy lý do ra nước ngoài học cấp 3 sẽ được giảm điểm thi đại học trong nước hơn, Lâm Noãn, mang theo một chiếc ví nhỏ kéo hành lý dẫn Tiểu A Phúc, đi thẳng đến nước Mỹ.

Hoắc Nhiên, bà cô em tới đây! Anh chờ tiếp chiêu đi!

Hắt xì!!

"Hoắc, cậu ổn chứ?"

"Cảm ơn, tôi không sao." Chỉ là không biết vì sao là lưng lại hơi lạnh?

Chắc là do mặc hơi ít.

Hoắc Nhiên ôm quần áo, rùng mình một cái.

"E là các em cũng biết, lớp chúng ta sắp có một bạn nữ chuyển đến. À, chờ chút, các em im lặng nào, im lặng." Thầy chủ nhiệm - thầy Marry nghe lớp học gào như sói, nhíu mày nhìn Hoắc Nhiên: "Trường mình sói nhiều thịt ít, bạn nữ này là một cô bé xinh đẹp đến từ Trung Quốc. Hoắc, em nên nắm chắc cơ hội nha~"

"Ôi không! Trường này nam nhiều nữ ít, Hoắc vốn đã rất được hoan nghênh. Vất vả lắm mới có một bạn nữ đến, còn là đồng hương của Hoắc Nhiên, OMG, sau này chúng ta làm sao bây giờ!"

"Đúng vậy đúng vậy! Hoắc, lần này cậu đừng có mà giành với bọn tớ. Học cấp 3 mà chưa từng yêu đương sẽ bị người ta cười đó!"

"Hoắc, cậu tha cho bọn tớ đi!"

"Nếu không cậu bắt lấy cô ấy cũng được, bỏ qua các mỹ nữ khác đi!" Không biết là ai rống lên câu này, một đám hồ bằng cẩu hữu ở phía dưới bắt đầu ồn ào.

Hoắc Nhiên dở khóc dở cười.

Thật ra Hoắc Nhiên không phải người Hán, cha mẹ anh thuộc dân tộc thiểu số sống ở vùng Đông Bắc, đã kết hôn với người Nga. Mang trong mình dòng máu lai, các đường nét trên khuôn mặt của Hoắc Nhiên trong mắt người Trung Quốc trong mắt rất rõ ràng và thanh tú. Mặc dù sống ở nước ngoài, nhưng là có Hoắc Nhiên cao 1m84 không hề thấp bé trong một nhóm người da trắng cao lớn vạm vỡ ở nước ngoài. Hơn nữa khí chất đặc thù mà người Trung Quốc mang theo Hoắc Nhiên phát huy đến cực hạn. Làm Hoắc Nhiên nổi bật lên phong thần tuấn lãng ngọc thụ lâm phong*.

Bởi vậy, vừa bước vào Hagrid Hoắc Nhiên đã hạ gục đám nam sinh, vẫn luôn chiếm giữ danh hiệu giáo thảo.

Nhưng là đối với hồ bằng hữu của Hoắc Nhiên mà nói, điều này không tốt lắm.

Nghĩ thử mà xem, xung quanh bạn là những mỹ nữ hàng ngày vờn quanh, từ trường mình đến trường khác, thậm chí trường nghệ thuật còn có mắt trên đỉnh đầu đều vây quanh ở bên người, béo gầy tùy bạn chọn. Nhưng vốn dĩ người ta không phải đến vì mình.

Ông Trời ơi, người đến dẫn Hoắc Nhiên đi đi, hoặc để cậu ấy ở bên một người con gái xinh đẹp mà cậu ấy thích cũng được. Nếu không chỉ cần Hoắc Nhiên vẫn còn độc thân, bọn họ sẽ không thể có bạn gái. Cuộc sống này trôi qua aaaaa ~

Quá đau khổ rồi.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Một cô gái mặc váy màu xanh nước biển nhảy một cái đi vào.

Thầy Marry nhiệt tình đưa cô đến giới thiệu: "Đây là bạn học mới tới của chúng ta, em ấy tên là Lâm Noãn, các em có thể gọi em ấy là Lâm."

"Chào mọi người, tớ là đến từ Hồ Nam Trung Quốc, Lâm Noãn, năm nay 16 tuổi, thật vui khi được làm quen với mọi người. Tớ thích chụp ảnh, hội họa, bơi lội và trượt băng, ước mơ của tớ là sau này trở thành một phóng viên. Đây là lần đầu tiên tớ ra nước ngoài học, hi vọng sau này chúng ta cùng trãi qua hai năm thật vui vẻ."

"Yooo ~"

Đám sói gào thét, nhao nhao bắt đầu tự giới thiệu bản thân.

Xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, tiểu mỹ nữ lần thứ nhất đến New York, thừa dịp Hoắc Nhiên vừa mới ra ngoài đi vệ sinh không có ở đây, còn không mau nắm bắt cơ hội đi dạo New York?!

Có lẽ, có thể bắt được người nha...

'Bang--'

Tất cả mọi người nhìn phía cửa.

Hoắc Nhiên 17 tuổi non nớt chậm rãi đi đến.

"Xin chào, Hoắc Nhiên, quen biết đã lâu." Lâm Noãn đưa tay ra mời. "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, xin chiếu cố nhiều hơn."

Đám sói lập tức sửng sốt.

Hoắc Nhiên lập tức phản ứng lại, đây lẽ là cô gái mới chuyển đến được đề cập sáng nay.

"Chào cậu, tôi tên Hoắc Nhiên."

"Tớ tên Lâm Noãn."

Hoắc Nhiên.

Đã lâu không gặp.

- Hết chương 2 -

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play