Tin tức đám người Giang Duyên đánh nhau nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ năm 2, đến tiết tự học buổi tối, người trong lớp vẫn còn thảo luận chuyện này.

"Nghe nói lần này Giang Duyên đánh người ta đến mức chấn thương sọ não, gia đình đối phương tranh cãi với trường học, bây giờ còn ở văn phòng của người da đen đó."

"Vậy thì có là gì, nhà của Giang Duyên có tiền, nói không chừng chỉ cần tốn chút tiền là xong chuyện."

"......nói không chừng, tớ vừa nghe bạn học lớp khác nói, phụ huynh của đối phương học luật, chắc là lần này không dễ dàng như vậy đâu."

Trong phòng học ríu rít thảo luận không ngừng, Lâm Điệu ngồi tại chỗ, nghe tất cả những câu chuyện có liên quan đến Giang Duyên.

Có người nói cậu là quan nhị đại(*), trong nhà có quyền thế ở Khê Thành, có người nói cậu là con của một phú ông nào đó ở Khê Thành, trong nhà núi vàng núi bạc thành đôi.

(*) thế hệ giàu có đời thứ 2, được sử dụng để chỉ những cậu ấm cô chiêu của giới siêu giàu Trung Quốc.

Lâm Điệu chỉ nghe chơi.

Tiết tự học thứ nhất kết thúc, cả lớp lại bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận, Lâm Điệu nằm trên bàn chơi di động.

Một lúc sau, tiếng thảo luận trong lớp dần dần biến mất, toàn bộ phòng học trở nên yên tĩnh, khi Lâm Điệu cảm thấy có gì đó không đúng, Giang Duyên đã tới trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của cậu, dời ánh mắt nhìn thấy bên má phải của cậu có một dấu tay nhợt nhạt.

Hai người không nói chuyện, lớp học cũng không ai nói chuyện.

Lâm Điệu nhìn cậu khom lưng lấy chiếc cặp đen và áo khoác đồng phục từ hộc bàn ra, sau đó đi ra khỏi phòng học từ cửa sau.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tống Viễn và Hồ Hàng Hàng ngồi phía sau không nhúc nhích, đôi mắt lại đỏ.

Chờ Giang Duyên rời đi, học sinh trong lớp chậm rãi lấy lại tinh thần, có người không tự giác nói: "Không phải Giang Duyên bị đuổi học đấy chứ?"

Từ Nhất Xuyên ngồi ở hàng phía sau đột nhiên đứng lên, "Rầm" mà một tiếng, đá đổ cái thùng rác phía sau, ngữ khí cao vút: "Mày mẹ nó mới bị đuổi học, mẹ mày không dạy mày không biết thì không được nói lung tung hả."

Nam sinh bị mắng tuy rằng tức giận, nhưng lại không dám trực tiếp nói lại, đành phải trợn trắng mắt, chửi thầm vài câu.

Lúc này, lão Dư trầm mặt đi vào phòng học: "Ồn ào cái gì! Còn ngại chuyện chưa đủ lớn sao? Nếu các cậu không muốn học, thì đi ra ngoài cho tôi!"

Lâm Điệu có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nhìn thấy lão Dư phát hoả lớn như vậy, phải biết rằng lúc trước cô vẫn luôn cảm thấy lão Dư là kiểu người trời có sập sắc mặt cũng sẽ không thay đổi.

Lão Dư không ở trong lớp nhiều, vài phút sau liền rời đi, Từ Nhất Xuyên, Hồ Hàng Hàng và Tống Viễn cũng đi rồi.

Lâm Điệu nhìn ghế trống bên cạnh, suy nghĩ.

-

Thập Trung không sắp xếp cho năm 2 học bù, cho nên cuối tuần vẫn nghỉ bình thường.

Lâm Điệu ở nhà nửa ngày, chiều chủ nhật đến bệnh viện. Vì cô ra ngoài trễ, cho nên chờ đến khi cô ra khỏi bệnh viện đã là 5 giờ nhiều.

Bầu trời chạng vạng, ánh nắng chiều rải dài trên nửa tầng mây phía Tây, mặt trời dần dần thu liễm ánh sáng, trở nên ôn hòa.

Lâm Điệu đi dọc theo con đường bên cạnh.

Cuối đường là một khu mua sắm hiện đại cao hàng chục tầng, ở chung quanh lại là các con hẻm đan xen nhau.

Thời gian này đầu hẻm đã bày không ít quán, phần lớn đều bán một số món ăn vặt đặc sắc ở Nam Thành.

Lâm Điệu đi qua các quầy hàng, đi vào trung tâm mua sắm, thẳng đến khu trò chơi điện tử lầu 5.

Hôm nay là cuối tuần, trung tâm mua sắm lại ở đoạn đường phồn hoa, khu trò chơi điện tử có không ít người, Lâm Điệu quen cửa quen nẻo đi đến quầy bar đổi hai trăm tệ tiền trò chơi.

Khi Lâm Điệu còn nhỏ bố Lâm mẹ Lâm thường đi công tác, sẽ ném cô cho giáo viên dạy lớp mẫu giáo nhỡ, con gái của giáo viên thường xuyên đưa cô xuống dưới lầu chơi điện tử.

Khi lớn hơn một chút, cô sẽ ra ngoài chơi một mình, thường ở lại cả một buổi chiều.

Lâm Điệu chỉ thích chơi máy gắp thú ở đây, có thể chơi thật lâu một mình.

Lúc này, cô đi đến một cái máy gắp thú trong góc, bỏ tiền xu vào, di chuyển cần điều khiển, nhấn nút, gắp lên, tiếp tục bỏ tiền xu.

Hết lần này đến lần khác, Lâm Điệu chậm rãi tìm được xúc cảm, dưới chân cũng càng ngày càng có nhiều gấu bông chất đống, người vây quanh phía sau xem náo nhiệt cũng càng ngày càng nhiều.

Một lát sau, Lâm Điệu dọn hết 2/3 số gấu bông trong máy, khi dừng lại, mới chú ý tới một đám người đứng cạnh.

Cô không có phản ứng gì lớn, tìm nhân viên lấy túi vải để cho gấu bông vào, xách túi đi mua nước.

Trong khu trò chơi điện tử đều có máy bán hàng tự động, đồ uống có sẵn, giá cả sẽ đắt hơn bên ngoài một chút.

Lâm Điệu bỏ năm đồng xu vào, một lon Coca rơi từ máy ra.

Cô khom lưng lấy Coca từ cánh cửa phía dưới đặt trên bàn bên cạnh, ngón tay móc lấy vòng kéo: "Xịt --!" Một tiếng, kéo ra, khí lạnh tràn ra từ miệng lon.

Lâm Điệu đứng tựa vào chiếc bàn bên cạnh, thỉnh thoảng uống hai ngụm Coca, thản nhiên đảo mắt nhìn đại sảnh.

Máy chơi bóng rổ bên cạnh có người đang thi đấu, tiếng hò reo cổ vũ truyền đi hết đợt này đến đợt khác, Lâm Điệu nhìn vào bên trong đám người, chỉ nhìn thấy những bóng rổ không ngừng bay thành hình vòng cung ra ngoài.

Cô không để ý lắm, uống gần hết lon Coca, cô đứng dậy đi vào toilet bên cạnh, vừa bước ra thì tình cờ nghe thấy tiếng hoan hô của đám đông bên máy chơi bóng rổ.

"Tuyệt thật đó, người anh em! Phá kỷ lục rồi!"

Lâm Điệu dừng lại nhìn đám người, lúc này người xem náo nhiệt cũng chậm rãi tản ra, cô nhìn thấy người đứng trước máy chơi bóng rổ.

Nam sinh mặc một chiếc áo phông trắng, một chiếc quần thể thao màu đen, ống quần được xắn lên một phần, lộ ra mắt cá chân gầy nhưng rắn chắc.

Cậu dựa vào máy chơi bóng rổ, đang ở cúi đầu xem di động, ánh đèn màu sắc bên trên chiếu xuống trên vai cậu, làm giảm đi đi lệ khí, ôn nhu nhiều hơn.

Khi Lâm Điệu còn đang do dự không biết có nên đi qua chào hỏi một tiếng hay không, người đứng phía trước đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy cô.

Hai người cách đám người nhìn nhau năm giây.

Lâm Điệu nhìn thấy cậu nheo mắt, giống như đang xác minh cái gì đó.

Vài giây sau, lão đại đã đi tới chỗ cô, ngừng trước mặt cô, cách khoảng chừng 1 mét: "Sao cậu lại ở đây?"

Thiếu niên cao gầy, đứng trước mặt cô che đi hơn nửa ánh sáng, mắt đen nhìn cô không chớp mắt.

Lâm Điệu không nhịn được liếm khóe môi: "Ra đây chơi."

Giang Duyên nhìn cô, lại nhìn túi cô xách trong tay, hơi nhướng mày: "Một mình cậu?"

"Chẳng lẽ tôi còn nửa người được sao?" Lâm Điệu lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, muốn đền bù nói cái gì đó, há miệng, lại không biết nên nói cái gì.

Giang Duyên nhìn chằm chằm bộ dáng muốn nói lại thôi của cô, đột nhiên nhớ tới biểu cảm vào chiều thứ sáu hôm đó cô đứng trên lầu nhìn xuống.

Trong cái khiếp sợ mang theo chút sung sướng sau khi sống sót sau tai nạn.

Cậu ngước mắt lên, ngón tay thon dài chạm vào thạch cao của Lâm Điệu, ra vẻ uy hiếp nói: "Bạn học, lá gan cậu có chút lớn đó."

"......" Lâm Điệu yên lặng lui ra sau một chút, ánh mắt dừng trên cánh tay trái của cậu, tìm được cách chuyển chủ đề: "Này, thạch cao trên cánh tay cậu đâu?"

"Tháo rồi."

Lại không có lời để nói, Lâm Điệu lần thứ hai lâm vào rối rắm "Mình phải nói gì mình có thể hỏi cái gì mình không nên hỏi cái gì".

Cũng may Giang Duyên kịp thời phá vỡ cục diện bế tắc này: "Thời gian không còn sớm nữa, cậu ăn cơm chưa?"

Lâm Điệu đang nghĩ ngợi làm sao để uyển chuyển nói cho cậu, hai ta chưa thân đến mức có thể cùng nhau ăn cơm, lão đại lại mở miệng: "Đi thôi, cùng nhau ăn cơm chiều."

"......ồ."

Giang Duyên dường như rất quen thuộc với khu vực này, sau khi dẫn cô ra khỏi khu trung tâm mua sắm, cậu đi thẳng đến con hẻm cũ mà Lâm Điệu đã đi ngang qua trước khi đến đây.

Hai người im lặng một đường, chờ tới lúc ăn cơm, Giang Duyên mới mở miệng: "Nhìn xem, muốn ăn cái gì."

Lâm Điệu nhận thực đơn tự làm của chủ quán, tùy tiện chọn hai món rồi trả lại thực đơn cho Giang Duyên: "Tôi chọn xong rồi."

Giang Duyên nhìn lướt qua món cô chọn, nhướng mày: "Chỉ có vậy?"

Lâm Điệu gật đầu: "Chỉ vậy thôi."

Giang Duyên không nói gì, cúi đầu đặt bút đánh dấu liên tiếp năm sáu món trong thực đơn, sau đó giao thực đơn cho người phục vụ.

Hai người mặt đối mặt, im lặng một lúc, chung quanh là các tiếng ăn uống cười đùa, hai bên đối lập, hai người bọn họ không giống tới ăn cơm, ngược lại như là tới hẹn đánh nhau.

Cũng may tốc độ lên món của nhà này rất nhanh, chỉ chốc lát sau, trên bàn nhỏ đã chất đầy đĩa, thấy tay cô không tiện, nên Giang Duyên lau chén đũa sạch sẽ mới đặt trước mặt cô.

Lâm Điệu thụ sủng nhược kinh(**): "Cảm ơn."

(**) được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Giang Duyên nhìn cô một cái, đặt hai đĩa bắp cải xào cay và rau muống xào tỏi tới trước mặt cô, sau đó di chuyển món mình chọn tới trước mặt mình.

Lâm Điệu: "......"

Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cậu: "Có phải cậu có bệnh không?"

Giang Duyên cười như không cười nhìn cô, nhấp một ngụm bia: "Này không phải ai chọn người đó ăn sao?"

"......"

Lâm Điệu thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Bạn học Giang, tôi cảm thấy tôi cần phải nhắc lại cho cậu, là cậu, cậu! Gọi tôi! Cùng cậu! Cùng nhau ăn cơm!"

Giang Duyên nhìn bộ dáng dậm chân của cô, nhịn không được bật cười, đem một đĩa tôm hùm đất tới trước mặt cô: "Ăn đi."

Lâm Điệu nhìn con tôm hùm nhiều thịt đầy màu sắc trước mặt, lại nhìn cánh tay bó bột của mình, hít sâu một hơi, mặt vô biểu tình nhìn Giang Duyên: "Tôi cảm thấy cậu đang làm khó tôi."

Ánh đèn chợ đêm chói mắt, khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ trắng đến lóa mắt, lông mi cong vút, mắt đen thủy nhuận sáng ngời.

"Giang Duyên."

Sau khi Lâm Điệu kêu xong mới nhận ra, hình như hai người biết nhau lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô gọi tên của cậu trước mặt cậu.

Trong lúc nhất thời, không biết phải nói tiếp như thế nào.

Hiển nhiên, Giang Duyên cũng là phản ứng này, dưới ánh đèn hai người mờ mịt nhìn nhau.

Mười mấy giây sau, Giang Duyên nhìn sang chỗ khác, giơ tay bưng tôm trước mặt cô trở về, đeo bao tay dùng một lần, thuần thục lột một con tôm.

Sau đó, cậu duỗi tay đặt con tôm đã bóc vỏ vào trong chén Lâm Điệu.

"......"

Lâm Điệu bị hành động của cậu làm cho sợ tới mức không nói được lời nào, im lặng nuốt nước miếng, tay trái cầm chiếc đũa không nhúc nhích.

Ngay lúc cô đang loay hoay do dự, Giang Duyên lại lột một con tôm khác bỏ vào trong chén cô, thấy cô không ăn, nghi hoặc hỏi: "Không ăn?"

"Ăn!"

Dứt lời, Lâm Điệu dùng tay trái không thuần thục gắp tôm nhét vào trong miệng.

Món tôm hùm đất xào cay này là Giang Duyên cố ý dặn dò ông chủ thêm cay, Lâm Điệu mới vừa ăn xong, hương vị cay nồng lan toả trên đầu lưỡi, điên cuồng kích thích vị giác của cô.

Nước mắt cô chực trào ra, nhưng vẫn cố gắng ăn.

Chính tay lão đại lột tôm, cô có khóc cũng phải ăn hết.

Cũng may sau khi Giang Duyên lột cho cô mấy miếng thì dừng lại, Lâm Điệu bị cay đến mức cánh môi tê dại, cầm cốc nước đá trên bàn uống gần hết một hơi.

Để ngăn cản cậu lột tôm cho mình, Lâm Điệu chủ động khơi mào đề tài: "Chuyện ngày đó của các cậu là như thế nào?"

"Hả? Ngày nào?" Giang Duyên tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ mở miệng, nhất thời không phản ứng kịp, vài giây sau mới hiểu ra, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ tuỳ tiện đưa ra một lý do: "Bất đồng quan điểm."

Nhìn ra cậu không muốn nói, Lâm Điệu cũng không hỏi nhiều, nhắc nhở cậu một câu: "Lý Khôn rất để ý đến chuyện này, lão Dư cũng rất tức giận."

"Đã biết." Nói xong, cậu duỗi tay, lại thả một con tôm đã được lột vỏ vào trong chén cô.

"......"

Tác giả có lời muốn nói: - em gái Điệu: ngày xx tháng xx năm xx, thời tiết tốt, địa điểm quán ăn khuya, sự kiện Giang Duyên lột tôm cho tôi, tôi nghi ngờ cậu ta muốn mưu sát tôi, rất sợ hãi qwq

- Duyên ca: ngày xx tháng xx năm xx, thời tiết tốt, địa điểm quán ăn khuya, sự kiện lột tôm cho vợ, a a a a a a thật vui vẻ QvQ

520 vui vẻ nhé các bảo bối!!!!!!!!!!!

Phát bao lì xì cho các bạn!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play