Đúng lúc ấy, cô chủ nhiệm cùng với hai bạn học sinh nam bước vào. Khi hai bạn học sinh nam bước vào rồi quay mặt ra trước lớp, cô và Vân không khỏi bàng hoàng và bất ngờ, bất ngờ đến nổi họ không nói lên lời. Dù anh có kêu cô thì cô cũng không nói gì cũng không trả lời. Dường như Khánh cũng đã nhận ra vẻ mặt kì lạ của cô và Vân, Khánh vừa lay người vừa kêu Vân, nhưng cũng giống như cô, không trả lời gì mà vẫn giữ vẻ mặt ngạc nhiên ấy. Cả lớp cũng bất ngờ nhưng không bằng cô và Vân. Những bạn nữ trong lớp hò reo vui vẻ, có những bạn mới chuyển vào như nhóm của anh thì không biết hai người đó là ai mà khiến lớp vui và bất ngờ đến vậy. Cô chủ nhiệm bào các bạn trong lướp im lặng, hai bạn nam lần lượt cất tiếng:
- Kiệt: Yo! Lâu rồi không gặp!
Cô mơ hồ hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên
- Hà: Tôi.... có nhìn nhầm không....?
Kiệt tươi cười đáp lại cô:
- Kiệt: Bà không nhìn nhầm đâu!
Cô không nói gì thêm nữa nhưng vẫn giữ nét mặt bất ngờ, bạn nam còn lại lên tiếng:
- Trí: Lâu rồi không gặp, xem ra lớp vẫn không quên bọn tôi nhỉ?
Mọi người trong lớp liên tục thay nhau đáp:
- Sao mà quên được?
- Ông đẹp trai như vậy tôi không nỡ quên đâu
Cô bảo lớp im lặng và nói 2 người giới thiệu
- Kiệt: Tôi tên là Đỗ Hoàng Tuấn Kiệt
- Trí: Phan Trần Minh Trí
Cô chủ nhiệm bảo Kiệt và Trí về chỗ ngồi, chỗ ngồi của hai người là bàn kế bên cô. Bây giờ cô và Vân đã biết được 2 cái cặp lạ trong lớp chính là cặp của họ. Về chỗ ngồi, Kiệt và Trí tươi cười với cả cô và Vân, cũng hỏi thăm một vài câu nhưng 2 người con gái không đáp gì. Vẻ mặt ngạc nhiên khi nãy của họ đã dần giản ra rồi trở lại vẻ bình thường chỉ là trong lòng vẫn còn bất ngờ.
Đến giờ ra chơi, Kiệt và Trí đứng kế bên bàn của cô và Vân, Kiệt tươi cười hỏi:
- Kiệt: Sao mặt bà có vẻ không vui vậy? Bạn thân của tôi ơi~?
Cô vẫn không nói gì, Kiệt lại hỏi:
- Kiệt: Bà cố tình lơ tôi đó à?
Tất nhiên nhóm của Nhật cũng rất ngạc nhiên khi biết cô và Vân còn có 2 người bạn thân là nam, họ không nói gì cũng chả làm gì mà chỉ xem cô và Vân nói chuyện với Kiệt và Trí. 2 người bạn thân nam cười nhẹ nói với cô và Vân
- Kiệt và Trí: Bọn tôi về rồi đây, 2 cô bạn thân ngốc nghếch của bọn tôi
2 người con gái liền nhào vào ôm cả Kiệt và Trí, trên mặt họ là những giọt lệ đã kìm nén từ nãy giờ. Họ khóc không phải vì buồn mà là đang rất vui. Tất cả người nam ở đó đều bất ngờ và lo lắng, Kiệt và Trí an ủi và dỗ dành 2 cô. Một lúc sau, 2 cô gái cũng ngừng khóc, cô trách:
- Hà: Tại sao mấy người về mà không báo cho bọn tôi?!
- Vân: Mấy ông đi nước ngoài đã 1 năm rồi mà về cũng không báo một tiếng với bọn tôi nữa?!
- Trí: Thôi nào, đừng giận. Bọn tôi chỉ muốn cho mấy bà 1 bất ngờ thôi
- Kiệt: Không ngờ 2 người khóc luôn làm bọn tôi hoảng cả hồn
- Hà: Đây là 4 bạn nam mà bọn tôi quen này, họ cũng thường qua nhà tôi từ thứ 5 tuần trước.
4 người lần lượt giới thiệu, Vân cũng đã kể lại mọi chuyện bắt đầu từ khi gặp nhóm của Nhật. Kiệt và Trí đã hiểu tình hình và cũng rất chào đón 4 người.
- Kiệt: Thì ra là vậy sao? Rất vui khi làm quen mấy ông. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ nhé
Trí chỉ vào Hà và hỏi:
- Trí: Vậy chiều nay mấy người cũng qua nhà con nhỏ này à?
Anh gật đầu, Trí im lặng một lúc rồi đùa:
- Trí: A~~~ Mà tui hỏi ông này, vô phòng con Hà thì có thấy nó bừa bộn không?
Cô đánh đầu Trí và chửi một vài câu, anh trả lời là có 1, 2 lần chứ thường ngày vẫn thấy ngăn nắp. Vân nói thêm vào:
- Vân: Tôi, chuyên gia dự báo thời tiết.
Hải và Khánh bất lực:
- Hải và Khánh: Hay vậy sao??
- Vân: Hôm nay, tôi thông báo. Chiều nay bão nha anh em
Nguyên đám ồ dài một cái rồi bàn bạc:
- Đăng: Hôm nay chạy trong mưa tiếp đúng không?
- Trí: Tôi thấy như này đi, mặc áo mưa chạy nó mới phê với vui chứ mang dù chạy không phê đâu
- Hà và Vân: Đồng ý
- Nhật: Này..... Làm như vậy thì dì chú có mắng không đấy?
- Kiệt: Đừng lo, dù có mắng thì cũng mắng nhẹ thôi, chứ không nặng đâu
- Trí: Hồi nhỏ bọn i cũng hay làm, đa số không mắng đâu. Mà chỉ bất lực trách nhẹ thôi.