Nam Phong lái xe dọc biển đêm dần ra xa khỏi thành phố, không gian tĩnh mịch chỉ có ánh trăng chênh chếch giữa trời dẫn đường. Càng đi xa càng vắng ngắt đến nổi chỉ có anh và cô cưỡi trên con đường đất gập ghềnh. Chân trời bất tận mở ra trước mắt, một dãy ánh sáng lung linh uốn lượn vắt ngang không trung. Xe chạy thêm một đoạn gồ ghề âm u, chợt hiện ra một khoảng biển nước mênh mông không rõ là biển hay sông nhưng hun hút tầm mắt, hơi nước rờn rợn da thịt. Nam Phong dừng xe dưới chân cầu, phấn khích nói:
- Đây là cây cầu vượt biển dài nhất Việt Nam nối Đầm Thị Nại với thành phố Quy Nhơn. Nó không chỉ có vai trò phát triển liên kết kinh tế vùng mà còn là niềm tự hào của người dân quê anh. Nãy giờ em nhìn nó từ phía thành phố, bây giờ em sẽ nhìn từ đây ngược về thành phố nhé, đều có cái đẹp riêng của nó!
- Woa! Vậy là mình đang đứng giữa biển sao! - Kỳ Thư thốt lên.
Nam Phong chạy chầm chậm lên cầu thì xe đột ngột tắt máy. Anh nhanh chóng phóng xuống xe, một tay ghìm giữ để không trôi tuột xuống vừa kiểm tra máy. Đúng lúc đó trời đổ mưa lắc rắc. Anh thở dài bất lực tự trách vì đã quên đổ xăng cũng không mang áo mưa, phải qua được chân cầu bên kia mới có khu dân cư. Điệu bộ tiếc nuối của anh làm cô không thể hờn trách rồi hí hửng bảo anh đậu xe lại cùng cô chiêm ngưỡng phong cảnh này, cô không muốn bỏ lở. Cô vịn tay vào thành cầu, anh ôm choàng cô từ phía sau ngắm khung cảnh ngoạn mục, phóng đạt. Vẻ đẹp của nó vượt cả những gì vốn có của tự nhiên. Trong đêm nó hiện ra như một thành trì vững chắc, hiên ngang, trầm mặc nhưng diễm lệ, kiêu kỳ giữa muôn trùng muôn vật.
Nam Phong xoay người cô đối diện với anh. Những hạt mưa trên má và tóc cô khiến lòng anh se lạnh nhưng điều anh muốn làm nhất bây giờ là không muốn đánh rơi khoảnh khắc này. Họ chìm đắm trong mắt nhau rồi trao nhau nụ hôn thắm thiết. Họ nương vào nhau rồi quyện chặt mặc cho mưa cứ rơi, cơn gió kéo hơi nước ngăn ngắt, ánh trăng treo sáng vắt giữa biển thăm thẳm tứ phía, những dòng nước vẫn cuộn chảy mênh mông. Mưa ngày càng nặng hạt hơn khiến Nam Phong quyến luyến rời khỏi môi hôn của người yêu dấu. Anh kéo le gió chạy được một đoạn thì xe dừng hẳn. Nam Phong liền nhảy xuống xe và giữ chặt tay lái vừa đẩy. Kỳ Thư nài nỉ anh để cô xuống xe. Cô muốn phụ anh đẩy hoặc chỉ đi bên anh thôi nhưng anh nhất quyết không chịu. Cô tìm cách bước xuống thì bị anh mắng yêu rồi anh lại hì hục đẩy nhanh hơn. Trong bóng tối lờ mờ, cô vẫn kịp nhìn thấy lưng anh ướt đẫm mồ hôi còn cô co ro vì lạnh. Gió quần quật xô đập, mưa lăn phăn từng dòng, anh vừa ra sức đẩy vừa hổn hển đọc bài thơ mới nghĩ ra:
Gió mưa rồi cũng tạnh dừng
Tình anh sâu nặng biết chừng nào nguôi!
Dòng đời chìm nổi ngược xuôi
Anh nguyện trọn kiếp ngọt bùi yêu em!
Cô bé mắt lệ tèm lem
Xin em đừng khóc kẻo lòng anh đau!
Kỳ Thư mếu máo khen thơ hay. Nam Phong vật vã hùng hục cuối cùng cũng lên được giữa cầu. Anh ưỡn thẳng lưng, thở một hơi rồi cười tươi rói hôn lên má cô cưng nựng. Anh ngồi lên yên xe, thả tự do xuống dốc cầu bên kia, cây xăng hút sâu bên bãi đất trống.
Họ trú tạm dưới rặng cây rợp lá, xa xa trên cầu nhấp nháy những ánh đèn treo lơ lửng giữa thinh không. Kỳ Thư xốn xao lau khuôn mặt ướt mưa và mồ hôi của anh. Anh dịu dàng hôn lên bàn tay lành lạnh của cô rồi tìm môi nhau ấm nồng giữa cái lạnh của mưa và gió biển. Điện thoại rung lên từng hồi, Kỳ Thư ngọ nguậy anh càng ghì chặt mãi đến khi điện thoại reo lần thứ ba. Cơ quan thông báo ngày mai có việc đột xuất nên anh phải đi làm cuối tuần. Kỳ Thư buồn thiu ỉu xìu. Nam Phong dịu dàng kéo mái đầu cô sát lại, hôn lên làn tóc. Lòng họ không muốn xa nhau đêm nay..
********
Nam Phong để lại tin nhắn cho Kỳ Thư rồi qua cơ quan từ sáng sớm. Kỳ Thư thức dậy, mỉm cười nhớ lại cảnh đêm qua, cô quấn chăn kín mít ngồi co rúm trong góc giường còn anh cầm quần áo của cô hơ qua hơ lại dưới quạt gió. Hạnh phúc dào dạt ngập lòng! Cô chưa từng nói với anh rằng cô có một ước mơ thầm kín, đó là ước nguyện của một đời con gái của cô, là được sống cùng anh chung mái ấm gia đình ở mảnh đất Quy Nhơn này. Từ trong ước mơ cháy bỏng và mộng tưởng thiết tha, nơi đây đã hóa thành tâm niệm hạnh phúc của đời cô. Đột nhiên Nam Phong mở cửa phòng đẩy vào, thật nhanh ôm riết lấy cô thủ thỉ:
- Anh nhớ em quá! Không biết sao từ sáng đến giờ anh chỉ nghĩ về em! Anh vội vã làm xong việc là chạy đến đây liền đó em biết không?
Mỗi lời nói, mỗi nhịp thở của anh đều là cô trong đó. Anh ôm chặt lấy cô nghe hơi thở vờn quyến, mùi hương quen thuộc và sự bình yên xoa dịu con tim nhung nhớ. Anh bí ẩn hân hoan đặt vào tay cô chiếc phong bì:
- Đây là thù lao từ sáng giờ của anh nè bà xã!
- Woa! - Kỳ Thư cầm chiếc phong bì vẫy vẫy líu tíu.
Nam Phong nhấc cô ngồi lên bàn. Anh khuỵu dưới chân cô, sâu lắng nói:
- Anh biết lúc nào em cũng sợ anh tốn kém nên không đòi hỏi điều gì, thiệt thòi cho em quá! Sau này anh kiếm nhiều tiền để bù đắp cho em có cuộc sống đầy đủ, không phải lo tiền bạc nữa em nhé!
Kỳ Thư âu yếm xoa lên mái tóc điểm nhiều sợi bạc của anh. Nam Phong nhẹ nâng bàn chân trắng trẻo đang vung vẩy thong dong của cô rồi hôn lên nâng niu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT