Tuần học đầu trôi qua trong hương vị của ngày tết còn vương lại. Nhà trường cho nghỉ ba tuần để sinh viên ôn thi. Một số bạn nhà gần háo hức về ngay, số khác tụ tập về quê của bạn nào đó trong nhóm. Kỳ Thư lững thững nghĩ ngợi thì Nam Phong gọi đến. Anh rối rít mong muốn cô ra Quy Nhơn khiến cô sững sờ vừa nô nức lạ thường. Cô trằn trọc suốt đêm, nhẫm tính chi phí xe cộ và tất cả sinh hoạt ngoài ấy cộng lại bằng tiền thuê trọ trong này nên trấn an bản thân. Sáng hôm sau, cô thu xếp vài bộ quần áo, sách vở và vật dụng cá nhân tối giản đến bến xe miền đông. Nam Phong nôn nao xộn rộn, cứ vài phút lại hỏi cô tới đâu. Xe đến bến, cô vừa bước ra đã thấy anh tươi cười rạng rỡ. Trời về đêm đường phố xao xác lạnh. Tô bánh canh bốc khói xua tan phần nào cái lạnh da thịt.
Kỳ Thư tựa đầu vào lưng anh ấm áp, thim thíp muốn ngủ rồi giục anh đưa cô về nhà trọ mà anh thuê cho cô. Không ngờ anh chở thẳng cô đến nhà nghỉ, nhũng nhẵng đòi cô vào cho bằng được. Những lúc anh trơ trẻn thế này khiến cô vô cùng bối rối, đã vậy còn bị người ta cười đầy ngụ ý nên cô đành lúi cúi đi theo anh. Bước vào phòng, cô hấm hứ dỗi mà lòng anh rộn rã mím môi cười. Anh tiến sát lại, dồn cô vào chân tường rồi nâng cằm cô lên để cô không thoát khỏi ánh mắt tha thiết của anh:
- Cả ngày hôm nay anh không thể làm được gì chỉ mong đợi thời khắc này em biết không! Chưa bao giờ mỗi giây trôi qua dài đằng đẵng đến vậy. Anh không thể ngừng suy nghĩ về em, anh không thể dừng tưởng tượng đắm mình trong những khoảnh khắc có em. Anh nhớ em, nhớ tất cả những gì thuộc về em! Em không nhớ anh sao!
Anh như cơn lốc cuống phăng đi tất cả những gì còn vướng bận trong cô. Từng ngón tay dịu dàng vén những sợi tóc lỏa tỏa trên gương mặt cô. Anh cúi xuống mím chặt lấy môi cô làm nó ướt đẫm rồi cuốn lấy đầu lưỡi cô trong hơi thở cuồn cuộn. Anh nâng bổng cô lên, bờ môi quyện trong nhau không rời. Nhớ nhung, khát khao người mình yêu kìm nén trong anh bấy lâu như mạch nước ngầm dưới mặt sông bình lặng vụt phun trào. Anh bế cô vào nhà tắm. Mặt Kỳ Thư phừng phừng nóng, làn nước từ vòi hoa sen ấm áp lún phún như mưa bụi bay càng khiến họ thêm cháy bỏng. Anh không chờ đợi được nữa, ghì chặt cô rồi hôn đắm đuối, bàn tay anh vuốt ve bờ vai thanh mảnh, nhấn ghì tấm lưng bé nhỏ mềm mại dọc xuống hai bên sườn áo với đường eo thon thả của cô. Kỳ Thư cấu cào vô thức vào lưng anh. Nam Phong dần hạ người cô nằm xuống, thân hình cô lộ ra dưới lớp quần áo ướt dấp dính thiêu đốt toàn thân anh. Anh nằm trên người cô, mắt trong đáy mắt chỉ có nhau rồi hôn miết lên khắp gương mặt cô. Chưa bao giờ cô thấy yêu thân thể mình đến vậy! Chưa bao giờ cô biết ơn cuộc sống đến thế, bởi dù vùng vẫy trong bao khổ nhọc cũng có nhưng phút giây hạnh phúc thăng hoa nở rộ trong đời! Thời gian như dừng lại trong mê say.
Rồi anh khẽ nâng cô dậy, đặt bàn tay cô lên ngực áo anh quyến dỗ:
- Tắm cho anh nhé!
Mặt cô nóng bừng cúi thấp, tay vụng về cởi từng cúc áo trên chiếc áo ướt rượt của anh. Bờ da thịt anh hiện ra khiến tâm trí cô bấn loạn, tim đập phình phịch không thể che giấu nổi. Cô thoa bông tắm lên lưng rồi trước ngực anh, xoa sạch lớp xà phòng tắm. Từng khoảnh da thịt chắc nịch của anh lộ rõ trước mắt, hai má cô đỏ ửng phập phồng. Nam Phong bất ngờ áp gương mặt cô vào bờ ngực trần trụi của anh, mùi hương cơ thể anh quyến rũ mê mị. Cô rạo rực mân mê tấm lưng trần săn chắc, cọ chiếc mũi và đôi môi hôn lên trước ngực anh rậm rật rồi cô chợt vùng chạy ra khỏi nhà tắm, nói vọng lại:
- Em ra ngoài đợi anh. Khi nào anh xong em sẽ vào tắm sau.
Cô lơ ngơ đứng nép bên ngoài nhà tắm, mặt vẫn nóng ran thì ít phút sau Nam Phong bước ra. Cô lật đật chạy ùa vào nhà tắm rồi đóng sầm cửa lại. Tâm trí cô như bay biến nơi nào, cô vỗ vỗ hai bên má trấn tĩnh. Cô nâng niu làm sạch từng khoảnh da thịt trên cơ thể mình. Vừa mở cửa thì Nam Phong bế bổng cô đặt xuống giường như thể anh đã đứng chờ sẵn từ nảy giờ. Anh chống một bên khuỷu tay rồi đè hẳn trên người cô, cô chìm trong tia mắt cuồng si của anh, đôi tim như thể sắp văng ra khỏi lồng ngực. Đôi vai trần rắn chắc và vòm ngực nóng hổi hừng hực của anh như thể hàng ngàn rặng núi sừng sững vững chãi mà những khóm dây leo là cô nguyện quấn quanh quyện chặt.
- Em là tất cả những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh! Anh đã biết thế nào là yêu và khát khao một người. Suốt cuộc đời anh không bao giờ quên những khoảnh khắc này. Anh yêu em, anh mãi yêu em như bây giờ Thư à!
Anh khẽ ấp tay cô vào má anh rồi hôn nâng niu khiến lòng cô thổn thức:
- Suốt cuộc đời này em cũng không bao giờ quên từng khoảnh khắc mà chúng ta cùng trải qua. Em yêu anh như anh yêu em vậy! Mình sẽ luôn là của nhau anh nhé!
Anh mỉm cười gật nhẹ mái đầu rồi hôn lên vầng trán cô còn vương những sợi tóc ướt át. Đôi mắt cô khép lại để lộ hàng mi cong cuốn hút. Nam Phong rộn rực hôn lên mắt, lên má rồi trái tai của cô. Toàn thân cô như có làn nước lạnh chảy khắp khiến gai óc dựng đứng như lớp lớp rào chắn. Anh miết lên từng khoảnh da thịt trên mặt cô, cuồn cuộn xuống cằm rồi âu yếm hôn lên chiếc cổ trắng ngà của người anh yêu, đầu lưỡi ướt át nhưng nung cô nóng bừng. Cô quay cuồng trong cơn hôn nồng cháy của anh. Hai bàn tay cô ghì chặt tấm drap giường, hơi thở dập dồn, bờ môi mấp máy trong cơn mê ngây ngất. Anh ve vuốt hai bên sườn áo của cô rồi mơn man lên ngực áo. Ngọn lửa tình ngùn ngụt, anh run run mở cúc áo trên cùng của cô rồi kéo toang cổ áo qua hai bên để lộ bờ vai nuột nà và khoảng trước ngực trắng ngần mịn màng. Anh rừng rực hôn lên khắp đôi vai, lướt qua lướt lại trên khoảng trước ngực khiến vòm ngực cô căng lên phập phồng dưới lớp áo. Anh tê mê mở cúc áo thứ hai của cô, chiếc áo nịt ngực màu trắng đã che đi gần hết bầu ngực nhưng để lộ một phần trên núi đôi nhấp nhô trắng muốt với khe ngực như rảnh sâu thanh tân khiến anh tê dại. Mỗi đường nét trên thân thể cô như từng cơn sóng ngầm khuấy đảo cuộn trào, anh thảng thốt bất tận! Anh đưa tay xuống dưới lưng cô lần mở khóa cài áo ngực. Bàn tay nóng hổi vụng về của anh chạm vào da thịt cô như thiêu đốt. Chiếc áo ngực vừa tuột ra khỏi cơ thể, cảm giác trống trải trần trụi khiến cô bất giác chụp lấy hai bên áo rồi nắm chặt lại. Máu như rần rật chảy khắp người, anh ngập ngụa trong say mê điên đảo:
- Cho anh nghe em! Anh sẽ chịu trách nhiệm với việc anh làm!
Đầu óc Kỳ Thư hỗn loạn quay cuồng, một phần khát khao mãnh liệt như nhấn chìm cô, một phần sợ hãi kìm hãm cô lại giữa hai dòng cảm xúc. Hình ảnh người em họ bị mắng nhiết khi chưa có chồng đã mang thai quấn riết cô. Bên tai cô văng vẳng lời chỉ trích cay nghiệt và những răn dạy khắt khe của gia đình, ánh mắt hy vọng của họ siết lấy cô. Nước mắt cô ứa ra, ánh mắt đau đáu ngùn ngụt giữa khát khao được yêu và nỗi sợ hãi giằng xé.
- Em không tin anh sao?
Cơn cuồn cuộn khát khao trong anh khiến tim cô nén lại từng hồi.
- Em hoàn toàn tin anh nhưng.. em chưa sẵn sàng. Nếu anh chưa cưới hỏi em mà làm chuyện này chắc em không sống nổi. Không thì chắc em mặc cảm tội lỗi quẩn trí mà điên mất. Chờ đợi em được không anh! Nam Phong ơi!
Những lời nức nở của cô khiến Nam Phong bừng tỉnh. Anh ghìm chặt lòng bàn tay, cắn chặt môi cúi mặt, từng mạch máu căng trào đỏ tía. Anh bần thần buông lơi cơ thể cô rồi xoa dịu bàn tay cô đang run rẩy, từ từ cài lại cúc áo cho cô:
- Anh xin lỗi đã làm em hoảng sợ. Anh thô lỗ quá! Anh hứa sẽ đợi đến ngày chúng ta chính thức là vợ chồng. Nhưng mỗi khi ở bên cạnh em, anh không thể nào kìm chế được cảm xúc của mình, có lúc sẽ như thế này. Mỗi lần như vậy em hãy nhắc nhở anh em nhé, anh sẽ tỉnh táo trở lại!
- Nam Phong ơi, em xin lỗi! - Cô rấm rứt khóc khiến lòng anh rối bời.
- Lỗi là tại anh, tại anh!
Anh quýnh quýu dỗ dành cô như thể cân bằng lại chính mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT