Lại nói đến hiện tại, đứng trước cục dân chính là bốn người già trẻ đều có, người già nhất mái tóc hai màu cười tươi như hoa, cô gái nhỏ bé mặc trên mình bộ quần áo nữ sinh cao trung cũng cười tươi, khuôn mặt hồng hào sáng lạng, chỉ có hai người lớn, là nhân vật chính trong cuốn sổ trong tay Dương Tử Nghi lại không hề cười nói câu nào. Rõ ràng là ngày vui mà sao nhìn mặt hai người không khác chi đưa đám. Hai người họ vốn dĩ không phải không có tình cảm với nhau, mà là cả hai đều lo lắng đối phương có đối tượng họ để ý rồi, nên cả hai đều chưa ai dám bày tỏ lòng mình.
Chỉ có Dương Tử Nghi là lém lỉnh, bày trò gài bẫy người lớn để ra sự việc này, cũng chỉ có điều này mới có thể khiến cô vui vẻ cười nói cả ngày không thôi.
Dương Tử Nghi sau khi dời khỏi cục dân chính, không cần quan tâm đến hai người lớn kia nữa mà liền một mạch chạy đến trường học, kì nghỉ lễ của cô đã kết thúc, giờ chỉ còn lại nửa năm nữa là cô đã trưởng thành, không còn là nữ sinh trung học nữa rồi.
Vừa đến trường học, Lâm Tiểu Lan liền nhanh chóng hỏi cô chuyện Dương Thành Nghị và Thư Phàm sẽ kết hôn với nhau, cô liền vui vẻ trả lời đúng là có chuyện đó. Cô đã gài bẫy hai người họ rồi làm sao có thể không thật được cơ chứ. Cô vốn dĩ biết Dương Thành Nghị có tình ý với chị Thư Phàm bởi cô không phải một lần bắt gặp anh ngồi nhìn cô xong lại bất giác nở nụ cười, cô cũng chẳng hiểu mấy người lớn như hai người họ làm sao lại có thể không nói rõ với nhau. Chỉ là một câu yêu thôi sao khó khăn đến vậy, chẳng giống như cô, mục tiêu rõ ràng, yêu là cố gắng theo đuổi, đúng là càng lớn càng khó hiểu mà.
Tính ra năm nay anh trai cô đã ba mươi tuổi, chị Phàm kém anh ấy chỉ có hai tuổi, nếu tính thêm năm năm nữa, chị ấy ngoài ba mươi tuổi cũng vẫn không tìm được bạn trai, vậy chẳng bằng bây giờ gả luôn cho anh trai cô sau đó dùng năm năm để hai người bồi đắp tình cảm không phải tốt hơn sao. Cô tự nhiên thấy mình làm được một việc quả nhiên đứng đắn.
Buổi sáng khi cô thật nhanh chạy theo ba Dương đến Dương thị đón chị Thư Phàm sau đó cả bốn người đến cục dân chính là thủ tục đăng kí kết hôn khiến cho hai người kia chỉ có thể ngơ ngác. Ba Dương thì quá là vui vẻ, liền nhanh chóng gọi thân tín của mình lái xe đến sau đó nhanh chóng tiến hành tìm nơi tổ chức hôn lễ, dù sao ông có một đứa con gái làm cho mất mặt rồi, phải cứu vãn lại mặt mũi cho đứa con trai của ông mới được. Ông nhất định phải mở mày mở mặt làm cho con trai duy nhất nhà mình một đám cưới thật to, thật hoành tráng, để cho cả thành phố này biết là con trai mình chuẩn chính là đàn ông.
Mấy cái tin đồn đồng tính của anh ông phải dẹp hết đi, tương lai nhà họ Dương còn phải mở rộng nữa.
Sau khi Dương Tử Nghi cùng ba Dương dời đi, trước cục dân chính chỉ còn lại Thư Phàm cùng với Dương Thành Nghị, anh biết chuyện này có bất ngờ cho Thư Phàm nhưng anh không hề tỏ ra buồn bã hay bực tức, bởi trong lòng anh, chỉ có duy nhất một suy nghĩ lo lắng anh làm lỡ dở chuyện tình cảm của cô mà thôi. Khi hai người cùng ngồi vào ô tô muốn trở lại công ty, thì hai người lại càng trở lên gượng gạo.
- Thư Phàm, tôi thực sự bị Tử Nghi gài bẫy, ba tôi lớn tuổi rồi, tôi không cãi lại lời ông nổi, tôi sẽ đền bù cho cô, sẽ không để cô thiệt thòi, chỉ là sau này nếu như cô có bạn trai, cứ nói với tôi, tôi..
- Tôi không có bạn trai.
- Vậy chúng ta tạm thời để ba tôi yên lòng, mong rằng cô có thể giúp tôi..
- Được.
Trong lòng Thư Phàm không hề phản đổi cuộc hôn nhân này, cứ cho rằng cô là tự một lần tham lam, nhưng rất khó để buông bỏ, cứ cho là tình đơn phương của cô chưa đủ lớn, nhưng không thể nói là bỏ mặc không mảy may. Cô để tâm đến cuộc hôn nhân này chứ, bởi vì cô được lấy người đàn ông cô yêu, cô không cần biết anh có yêu cô không, nhưng ít ra, nếu cùng anh sống chung một chỗ, với cô cũng cho là mãn nguyện rồi.
Dương Thành Nghị cũng có những suy nghĩ riêng trong lòng, nếu cô không phản đối, anh sẽ dùng thời gian để đối đãi cùng cô, anh lại càng hi vọng ra cô có thể nhìn thấy anh là không muốn ép buộc cô, nên anh mới nói ra những lời như vậy. Còn nếu không, hai người có thể ở bên nhau dần dần bồi dưỡng tình cảm, biết đâu có một ngày nảy sinh tình cảm mà ở bên nhau mãi mãi về sau. Nếu điều đó có thể sảy ra được, vậy lại càng tốt.
- Thư Phàm, tôi chỉ muốn nói là, cho dù là cô giúp tôi hay vì phải nghe lời của ba tôi, tôi cũng sẽ nguyện cho cô chiếc váy cưới đẹp nhất, hôn lễ long trọng nhất, và cuộc sống gia đình bình yên nhất. Tôi thậm chí còn có thể đảm bảo không xâm phạm quyền riêng tư của cô, cô yên tâm đi, tôi nói được làm được.
Thư Phàm nghe được những lời nói của Dương Thành Nghị chỉ có thể bất giác nở nụ cười, cô gái từ nông thôn lên thành phố như cô, được như vậy đã là quá may mắn rồi, cô nhẹ nhàng đáp lại lời anh:
- Tôi muốn Tử Nghi cùng tôi chọn áo cưới, vậy có quá đáng không?
- Không có, tôi chỉ sợ cô dịu dàng vậy, Tử Nghi lại giống như đàn ông vậy, chọn không được đúng ý cô thôi!
Đến lúc này hai người cùng nhau bật cười thành tiếng, không khí trong xe lúc này cũng bớt căng thẳng đi, Dương Thành Nghị cũng nói cùng Thư Phàm những câu chuyện trong công việc, đôi khi lại nói đến những chuyện mong muốn Thư Phàm có thể chỉ dạy thêm cho Dương Tử Nghi bởi anh biết em gái anh ngoài ngồi hàng giờ vẽ những bức tranh, vẽ bất kì cái gì con bé thích thì chỉ biết duy nhất thêm một điều nữa là đến trung tâm thương mại quẹt thẻ mua đồ mà thôi.
Sau khi hai người đến công ty, mọi việc đều quay trở lại với quỹ đạo công việc như bình thường, Vòng bạn bè của Dương Tử Nghi cũng có vài người làm ở công ty, họ mỗi lần nhìn thấy Thư Phàm liền cười nói chào hỏi, thậm chí là thêm lời chúc mừng cho hai người sớm sinh quý từ khiến Thư Phàm chỉ biết đỏ mặt miệng cảm ơn còn lòng thì nhanh chóng muốn chuồn đi chỗ khác.
Ba Dương kể từ ngày hôm đó luôn bận rộn chuẩn bị hôn lễ cho hai người, Dương Thành Nghị cũng rất nhiệt tình đặt cho Thư Phàm một chiếc váy cưới thật đẹp, ngoài ra anh cũng bao trọn một cửa hàng váy cưới để cho Thư Phàm có thể có nhiều sự lựa chọn khác nhau. Bản thân anh cũng lo lắng rằng mình chọn không được đúng sở thích của cô sẽ làm cô khó sử trong ngày cưới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT