Dương Tử Nghi vốn dĩ luôn nghĩ rằng ba mẹ Minh Nguyệt không phải người gốc nơi thành phố này nên sẽ nhẹ nhàng hảo cảm, chỉ là không ngờ tới rằng ba cô ấy hiền lành tốt bụng bao nhiêu thì mẹ cô ấy lại cô phần đứng núi này trông núi nọ.
Cô đã nghĩ vì sao bà ấy là mơ mộng muốn gả chị Minh Nguyệt cho Lâm Tổng mà không thể ngờ rằng hóa ra là bà ấy ham giàu sang đến vậy. Nếu để nói ra thì gia sản của Lã Chữ Minh đâu hề thua kém nếu thành phố có bốn gia tộc đứng đầu, có lẽ anh cũng thuộc trong top mười hoặc hai mươi gì đó. Mấy người đó nếu muốn tiền đừng nói anh đầy, huống hồ chuyện này Dương Tử Nghi cô bày ra đương nhiên cô cũng sẽ chịu trách nhiệm, thêm một phần quà hồi môn cho Minh Nguyệt. Ai ngờ người mà người ta muốn làm con rể lại là người đầu ấp tay gối với cô.
Cho đến bây giờ, cô không hề mong mỏi chuyện có thể ở bên cạnh anh lâu dài, nhưng những ngày cô ở bên cạnh anh dường như đã sinh ra một loại cảm giác ỉ lại vào anh mất rồi.
Như vậy chuyện của Minh Nguyệt cũng giải quyết xong, cô lên về nhà, nghe anh giảng giải rồi, sáng sớm cô đã trốn đi, đảm bảo lúc này, khuôn mặt anh sẽ là một tia hắc ám. Nhưng đến khi cô trở về nhà, dường như cảm nhận được điều gì đó không đúng lắm. Khuôn mặt Lâm Dật không đen sì, anh ung dung nhàn nhã ngồi uống trà chứ không phải cà phê, hơn nữa còn chuẩn bị cho cô rất nhiều bánh ngọt, Dương Tử Nghi mìm cười nhẹ nhàng sau đó, tiến về phía anh ôm cổ nịnh nọt. Nhưng anh cũng vẫn như vậy nhẹ nhàng ôm cô ngồi trước lòng mình sau đó vừa hôn cô vừa ôm cô, vừa uống trà, tự nghe lại những lời cô kể nể.
Anh vốn biết chuyện cô đưa ba mẹ Minh Nguyệt đến bắt gian tại trận, ban đầu anh cũng nghe nói đến chuyện nhà Minh Nguyệt định kiện Lã Chữ Minh nhưng khi nghe đến chuyện bà ấy muốn Minh Nguyệt trèo lên giường anh làm Lâm phu nhân anh mới nảy ra suy nghĩ, may mà mình không xuất hiện cùng cô. Huống hồ lúc đấy không biết Dương Tử Nghi có ghen hay chăng nữa, anh tuyệt đối càng không nên xuất hiện càng tốt, tốt nhất là ở nhà uống trà đợi cô về.
Mấy ngày qua, Dương Tử Nghi tâm trạng vui vẻ, bèn có thời gian vẽ được vài mẫu nhẫn cưới độc đáo, muốn chọn ra một cái làm quà cho Lã Chữ Minh và Minh Nguyệt, chỉ là khi cô tìm bản thảo đôi nhẫn cô tâm đắc nhất lại không thấy đâu nữa. Ngôi nhà này vốn chỉ có cô và Lâm Dật, người giúp việc chắc chắn sẽ không đến nơi này, cô tuyệt đối không thể nào nhớ được rằng cô sẽ lấy đi hay làm mất, điều này khiến cô càng cảm thấy khó chịu không thôi.
Lã Chữ Minh và Minh Nguyệt cũng đã làm xong thủ tục lĩnh giấy kết hôn, vậy là gần như mọi người đều viên mãn, Dương Tử Nghi cũng thấy vui lây chỉ có duy nhất một điều đó chính là mối quan hệ giữa cô và Lâm Dật dường như không có điều gì thay đổi hết, hai người vẫn cứ lăn qua lăn lại lẫn nhau, nhưng dường như là mà quen, mọi người trong nhà đều lên tiếng gọi cô một điều phu nhân hai điều phu nhân, đến ngay cả mọi người trong công ty đều gọi cô nhưng vậy, nhưng với anh dường như cô chỉ là một người phụ nữ bên cạnh, bạn nhảy trong mỗi bữa tiệc, hoặc bạn tình trong mỗi đêm khuya.
Dương Tử Nghi từng nhớ cô nghe được một câu nói. Một cái nắm tay công khai chốn đông người còn hơn cả ngàn nụ hôn trong đêm tối, đối với cô anh công khai với cả thế giới, nhưng dường như lại hiện hữu một bóng tối nhạt nhòa quá. Cô đang chờ đợi gì ở anh, hoặc có lẽ khoảng cách tuổi tác khiến cho Lâm Dật và Dương Tử Nghi có một khoảng cách nhất thời về tình yêu. Cũng giống như một lời anh yêu em dường như quá khó nói.
Dần dần cô cũng không còn nói chuyện với Lâm Dật nhiều nữa, anh luôn vui vẻ vì những bí mật của mình, cô lại dường như không hề tò mò để điều đó. Lâm Dật có cảm giác như chính Dương Tử Nghi đang có tâm sự, nhưng cho dù gặn hỏi như nào cũng không thấy cô đồng ý ngỏ lời cùng anh. Lâm Dật cũng không còn gặn hỏi cô nữa, chỉ cần chờ đợi một thời gian nữa. Anh sẽ quỳ chân xuống nói thật lớn với cô, gả cho anh được không. Anh nôn nóng đến ngày đấy, thật mong ngóng và chờ đợi, đến một ngày Dương Tử Nghi chính thức ở bên cạnh anh.
Lâm Dật gần đây còn lên kế hoạch thuê nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng tận Pháp đặt may cho cô một chiếc váy cưới lộng lẫy nhất. Tất cả những điều xinh đẹp nhất đều dành cho cô.
Dương Tử Nghi lại không mong chờ những điều gọi là tốt đẹp nhất đấy, đối với cô mà nói tất cả những thứ đó đều là những thứ gọi là được chính quyền công nhận. Cô không cần những lời đấy vẫn nguyện ở bên anh, từ năm mười bảy tuổi cô đã nguyện ở bên anh, cho dù bất kì chuyện gì sảy ra cô vẫn chưa từng một oán trách anh, thậm chí chưa từng một lần muốn làm anh tổn thương. Dương Thành Nghị từng nói với cô, lần đầu tiên khi Lâm Dật xâm hại cô, khi đó cô chưa đủ mười tám tuổi, họ thừa sức có thể kiện anh ta vào tù, nhưng cô lại không đồng ý, cho dù chuyện gì sảy ra cũng một mực khăng khăng bảo vệ, bởi vậy cho đến sau cùng cũng chỉ có thể là để mặc cho cô ở bên cạnh anh. Cô chờ đợi mỏi mòn đến một ngày anh có thể nói với cô một tiếng yêu cô. Giống như cô nói với cả thế giới rằng cô yêu anh vậy.
Lâm Dật vốn hơn cô nhiều tuổi, cũng là người tinh ý, những thay đổi nhẹ nhàng của cô cũng đủ khiến anh để ý, không nói đến chuyện cô dường như mỗi ngày đều không muốn nói chuyện với anh giống như hiện giờ. Buổi tối mỗi khi anh ôm cô vào lòng ngủ, anh đều có thể cảm nhận được sự bài xích từ cô. Ôm cô trong lòng nhưng mang đầy hụt hẫng.
Dần dần quan hệ giữa hai người dương như có thêm một bức tường vô hình vậy.
Mấy ngày gần đây tâm trạng Dương Tử Nghi càng tệ, buổi sáng sau khi Lâm Dật đi làm, cô liền trở về nhà họ Dương cùng Thư Phàm trò chuyện. Thư Phàm đã mang thai hơn năm tháng kể từ khi biết cô mang thai Dương Thành Nghị yêu cầu cô ở nhà dưỡng thai luôn, anh không muốn như lần trước, chỉ vì sơ ý, ích kỉ muốn bảo vệ em gái của mình mà gây ra chuyện. Mấy năm liền đều thấy cô ấy đôi lúc ngồi ngẩn ngơ anh cũng biết cô ấy mong chờ đứa trẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT