Khi đèn phẫu thuật tắt, Dương Tử Nghi được chuyển đến phòng riêng, còn hai người đàn ông cũng có thể bước ra khỏi phòng đến phòng nghỉ ngơi hồi sức, nhưng họ đều từ chối và nhanh chóng đi theo Dương Tử Nghi vào muốn đợi cô cùng tỉnh lại.
Nhưng khi đến cửa phòng bệnh của Dương Tử Nghi, Dương Thành Nghị liền lập tức yêu cầu Lâm Dật dời đi. Lâm Dật nhìn lên khuôn mặt Dương Thành Nghị với ánh mắt lạnh lùng:
- Không ai ngăn cản được tôi ở lại nơi này.
- Vậy cậu muốn khi nó tỉnh lại lại một lần nữa tìm đến cái chết sao?
- A Nghị, bình tĩnh một chút được không? Anh mới truyền máu cho Tử Nghi, nghỉ ngơi một chút đi, đừng nổi nóng. - Nói xong Thư Phàm liền quay sang nói với Lục Triển Vũ. - Triển Vũ, ở đây có cáng ngủ cho bệnh nhân không anh, có thể cho tôi mượn hai chiếc cho hai người họ nghỉ ngơi một chút trước được không? Tôi nghĩ Tử Nghi cũng chưa thể tỉnh lại ngay đâu, cứ để anh ấy nghỉ ngơi một chút, người mới mất máu xong cần nghỉ ngơi. Sau khi nghỉ ngơi được anh hãy trở về Lâm gia được không, bởi tôi nghĩ nên để cho Tử Nghi sau khi tỉnh dậy bình tĩnh một chút. Em ấy tôi sợ sẽ hoảng loạn quá độ sẽ tự làm hại bản thân mình.
Mọi người thấy Thư Phàm nói vậy liền đồng ý, Lâm Dật cùng Dương Thành Nghị mỗi người một chỗ nghỉ ngơi sau một đêm vất vả. Ba người còn lại cũng tự tìm cho mình một chỗ ngồi xuống theo dõi tình hình của Dương Tử Nghi. Sau phẫu thuật Lục Triển Vũ là người luôn túc trực, theo dõi cô từng chút một. Sau đó liền nhanh chóng đến phòng làm việc nghiên cứu chút ít vấn đề của Tử Nghi, mong em ý có thể sớm tháo bỏ nút thắt trong lòng mình.
Khi anh quay trở lại nhìn thấy mọi người vẫn đang ngủ, liền lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên vai giúp Thư Phàm, còn anh thì đến bên cạnh Lâm Tiểu Lan đánh thức cô dậy, đưa cô đến phòng mình tắm một chút, rồi nhờ người mang đến cho cô một bộ quần áo sạch. Bộ đồ của Thư Phàm có thể dễ di chuyển còn đối với Lâm Tiểu Lan bộ váy công chúa cồng kềnh còn khiến cô vác đi còn mệt hơn là một đêm không ngủ.
Sau đó hai người cùng nhau quay trở về căn phòng của Dương Tử Nghi, đứng ở ngoài cửa hai người liền có thể thấy Lâm Dật đang ngồi bên cạnh giường bênh, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô nói trong nước mắt:
- Tiểu Nghi, anh thật sự không nghĩ anh làm em đau khổ đến vậy. Em biết không, lần đầu tiên em đến gặp anh, em giống như tia nắng mặt trời vậy, thế giới của anh vốn chỉ có hai màu đen trắng, anh lạnh lẽo vô tình, giết người tàn nhẫn, nhưng khi e giơ tay ra chào anh, anh đã nghĩ, nếu anh đủ dũng khí để nắm đôi bàn tay ấy có phải cuộc sống của anh sẽ tràn ngập màu sắc. Nhưng anh lại không làm được điều đó. Đối với một thằng như anh, anh sợ bản thân mình không thể bảo vệ em chu toàn nhất khi anh vẫn chưa giải quyết được rắc rối của mình. Gần một năm nay em luôn vui vẻ. Mỗi ngày anh đều đứng trên tầng tám của tòa nhà, đợi hình bóng em đến tìm anh, đủ năm phút anh liền phải giả bộ lạnh lẽo bấm thang máy đi xuống, sau khi em dời đi anh lại bắt đầu quay lại làm việc. Mọi món quà em tặng anh đều lưu giữ, đều sếp thành từng dãy thật gọn gàng ở căn phòng em đã từng ngủ, nhưng anh biết rằng khi đó lòng em đang buồn lắm, em sẽ chẳng để ý đâu, còn món quà quý giá nhất, anh luôn luôn mang theo trên người. Tử Nghi, em đừng sợ anh như vậy nữa có được không. Đêm qua trước khi anh làm những chuyện đấy, anh đều chấp nhận sẽ bảo vệ em, chăm sóc em, chỉ là đến bản thân anh cũng không thể kìm ném được lòng mình, ai lại có thể kiềm lòng được khi ở bên cạnh người mình yêu chứ. Anh xin lỗi, anh thực sự không nghĩ giữa hai chúng ta lại sảy ra chuyện như vậy. Tha thứ cho anh được không? Anh tuyệt đối sẽ giữ vững lời hứa trọn đời yêu thương chăm sóc em. Xin em, đừng bỏ rơi anh lại.
Lục Triển Vũ cùng Lâm Tiểu Lan đứng bên ngoài đều nghe được từ đầu đến cuối. Cho đến khi họ bước vào căn phòng, Lâm Dật nhìn hai người họ chúc mừng đôi câu rồi sau đó, liền nhờ Lục Triển Vũ chăm sóc cô. Anh muốn trở về, chuẩn bị sính lễ, đánh trống khua chiêng đến nhà họ Dương xin phép được lấy cô làm vợ.
Mà những lời Lâm Dật nói nãy giờ đương nhiên Dương Thành Nghị nằm trong căn phòng kia cũng nghe rõ từng chữ một, bản thân anh cũng biết được rằng hai người họ chắc chắn có duyên nợ với nhau, nhưng em gái anh vốn là cô gái vui vẻ hoạt bát, vậy mà chỉ gần một năm gặp cậu ta, ánh mắt, nụ cười con bé đã khác, con bé thay đổi quá nhiều, từ đau lòng cho đến cách suy nghĩ đều là trưởng thành lên. Nhưng sự trưởng thành đó lại chính là những giọt nước mắt. Sự hoảng loạn về tâm lý, cũng như những lúc thơ thẩn ngồi nhìn mãi về một hướng hoàn toàn không có mục đích.
Nhưng anh không chấp nhận được chuyện này, Dương Tử Nghi là em gái anh, anh làm sao có thể để con bé chịu đựng như vậy mãi được.
Lâm Dật dời đi, anh lập tức vùng dạy, liên lạc với những mối quan hệ của mình lập tức đưa Dương Tử Nghi đi nước ngoài rồi tiếp tục điều trị. Anh chỉ có thể để Thư Phàm cùng Dương Tử Nghi đi trước, còn mình quay lại nhà họ Dương từ chối chuyện xin cưới của Lâm Dật.
Xông xuôi anh trở về, quả nhiên Lâm Dật đang xin phép ba Dương cho anh được lấy Dương Tử Nghi làm vợ. Nhưng Dương Thành Nghị đi từ ngoài cửa vào lập tức lên tiếng từ chối.
- Tôi tuyệt đối không đồng ý!
- Ây thằng quỷ này, không phải em gái con theo đuổi A Dật sao, con đồng ý để thành toàn cho em gái con không được sao?
- Con sao, con hận không giết được cậu ta chứ có thể đồng ý sao?
- Bác Dương, dọn dẹp đồ đạc, cả nhà chúng ta sẽ qua nước ngoài định cư, không ở lại trong nước nữa.
- Con làm cái gì vậy?
- Thành Nghị, cậu đưa cô ấy đi rồi?
- Phải đó là em gái tôi, con bé đau một tôi đau mười, tôi tuyệt đối sẽ không để con bé chịu đựng thêm bất kì tổn thương gì nữa. Mong cậu Lâm hiểu cho. Còn nữa, sính lễ nhà cậu, phiền cậu mang hết về giúp tôi, toàn bộ những dự án liên quan đến Lâm thị tôi lập tức cho người đến giải quyết, cho dù đền bù như nào tôi cũng đồng ý, hai nhà chúng ta chính thức trở mặt thành thù. Mong cậu không bao giờ xuất hiện trước mặt gia đình chúng tôi nữa.
Nghe những lời Dương Thành Nghị nói ra khỏi miệng Lâm Dật sững người bật dậy, anh biết bạn anh là người nói được nhất định sẽ làm được, mất đi một người bạn đối với anh không quá khó chịu, nhưng mất đi cô gái nhỏ kia, anh biết sống sao suốt quãng đời còn lại.
Anh nhẹ nhàng xin phép ba Dương rồi nhanh chóng dời đi, lái xe thật nhanh đến bệnh viện, nhưng căn phòng trống trơn, thậm chí đến hơi thở của người con gái đó cũng không còn. Anh vội chay thật nhanh đến phòng làm việc của Lục Triển Vũ, nhưng cậu ta không có ở đấy, cho đến khi anh chạy thật nhanh đến cổng bệnh viện thì gặp lại được ba người Lục Triển Vũ, Hứa Minh Thành và Lâm Tiểu Lan đang cùng nhau xuống khỏi chiếc xe thể thao màu đen bóng loáng.
- Dật, buông tha cho em ý được không?
- Dật, nếu cậu thực sự yêu em ý, cho em ý một chút thời gian được không?
- Chú ba, cháu rất sợ cậu ấy sẽ tự tử lần nữa. Cháu xin lỗi.
Lâm Dật cuối cùng cũng có thể hiểu được lần này Dương Thành Nghị quyết tâm đến mức độ nào, anh nhìn lên bầu trời xanh sau đó lại dùng một cú đấm thật mạnh vào gốc cây xanh bên cạnh, bốn ngón tay đều rớm máu vết cũ chưa lành lại xuất hiện vết mới, nhưng đau làm sao được bằng lòng anh chứ.
"Dương Tử Nghi nếu sau này chúng ta gặp lại, em cho anh một cơ hội, cho anh bù đắp cho em được không, thậm chí là cả tính mạng"
* * *
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT