Lúc này Dương Tử Nghi mới mở cửa xe, đi xuống, cô tìm không khí, chạy thật nhanh ra khỏi xe về phía lan can đường đối diện, cô quỳ rạp cả người xuống muốn moi móc tất cả những thứ chứa đựng trong ruột gan mình ra khỏi cơ thể.
Cú sốc này đối với cô là quá lớn, cô lúc này chỉ có thở và khóc, những hàng nước mắt lăn dài. Cô đã sợ, đã nghĩ mình chết ngày hôm nay, nhưng điều đáng sợ hơn với cô đó chính là tiếng súng và tiếng phanh xe đó. Dương Tử Nghi cuối cùng cũng thấy được không khí tràn vào lồng ngực, rồi bật ra tiếng khóc bởi cuối cùng những dồn nén trong lòng cô cũng có thể cùng tiếng khóc này mà tuôn ra.
Lục Triển Vũ nhìn thấy bóng hình cô ngồi thụp xuống phía lan can đường, liền vội vàng chạy tới. Cô gái đó đi ra từ ghế lái, không có lẽ cô bé tự lái xe sao, điều này khiến và anh và đến cả Lâm Dật đang đứng ôm một người phụ nữ khác kia chấn kinh trong lòng. Lục Triển Vũ chạy đến thật nhanh ôm cô vào lòng, miệng không khỏi vỗ về cô:
- Tử Nghi, anh đến rồi, không cần lo lắng nữa, chúng ta an toàn rồi.
Mà tiếng khóc của cô cho đến cuối cùng, vẫn là mãi không thể ngừng lại.
Lục Triển Vũ nhìn về phía Lã Chữ Minh liền hỏi:
- Chữ Minh, cậu còn lái xe được không?
- Được, bác sỹ Lục, tôi lái xe đưa mọi người trở về.
Mọi người liền quay lại chiếc xe thể thao của Lục Triển Vũ cùng nhau quay về khách sạn. Dương Tử Nghi cuối cùng nằm gọn trong vòng tay Lục Triển Vũ cũng không còn những tiếng khóc nấc nữa. Bởi khi cô chạy ra khỏi chiếc xe đó, lòng cô như nguội lạnh, cô bật khóc bởi không biết nên làm gì lúc đó. Cô nhìn thấy Lâm Dật đỡ cô gái kia, bàn tay anh nhẹ nhàng bao bọc cô ấy giống như vật riêng mà anh muốn nâng niu tựa như ngọc. Cuối cùng lại nhìn thấy khuôn mặt Lục Triển Vũ bên cạnh, lúc này mọi ấm ức của cô mới lên đến đỉnh điểm, cô bất ngờ òa khóc tuôn hết ra mọi gò bó trong lòng minh luôn.
Khi trở về đến khách sạn, Lục Triển Vũ vẫn ôm cô nhẹ nhàng đi xuống từ ghế ngồi phía trước. Lã Chữ Minh cùng với Lâm Dật cũng lần lượt bước xuống theo sau. Lâm Tiểu Lan nhìn thấy mọi người cùng quay về liền thấy ngạc nhiên, bởi vì trên người ai cũng đều dính máu, cô liền chạy đến bên cạnh phía Lâm Dật rồi nói:
- Chú ba, người không sao chứ.
- Sây sát một chút thôi, không cần lo lắng, Tiểu Lan, con giúp chú ba băng bó chút vết thương cho chị Bích Hoạt được không?
- Vâng.
Lâm Dật đưa Trương Bích Hoạt đến phòng của Lâm Tiểu Lan để cô ấy giúp Trương Bích Hoạt lau người và băng bó vết thương, đa phần những vết thương của Trương Bích Hoạt chỉ là do mảnh kính bị vỡ bắn vào gây những vết cứa nhỏ, không đáng lo ngại, nhưng cô ta lại muốn được vờ như oanh liệt, kêu thật lớn giống như sợ hãi, sau đó giả vờ ngất đi mong muốn Lâm Dật sẽ chăm sóc cô. Chỉ là Lâm Dật từ khi nhìn thấy bóng dáng lảo đảo kia đã không còn bụng dạ nào để ý đến cô nữa rồi.
Lâm Dật cùng Lã Chữ Minh theo Lục Triển Vũ đến phòng của Dương Tử Nghi, Lục Triển Vũ từ đầu đến cuối đều không nói gì kiểm tra một lượt khắp người Dương Tử Nghi xem những nơi có vệt máu có nơi nào bị thương nặng không, cuối cùng anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Tiêm cho cô một liều thuốc an thần, sau đó nhanh chóng lấy dụng cụ của mình ra sơ cứu cho hai người còn lại ở căn phòng này. Mùi máu tanh và thuốc sát trùng, tiếng dao kéo lạch cạch lạnh lẽo, nhưng cho đến khi bôi thuốc và băng bó xong hai người kia cũng nhất định không chịu dời khỏi căn phòng này.
Lâm Dật nhìn Lục Triển Vũ sau đó lại nhìn về phía Lã Chữ Minh, anh vừa muốn mở lời liền thấy Lã Chữ Minh nhanh miệng lên tiếng:
- Cậu không cần chất vấn tôi, viên đạn của tôi là đỡ cho cô ấy đấy!
- Vậy sao không đưa cô ấy trở về khách sạn lại để cô ấy lái xe.
- Tôi đã chỉ cô ấy rồi, nhả phanh ra sau đó đi thẳng sẽ về khách sạn, nếu không biết cách dừng thì cứ đâm vào đâu đó tôi có tiếc tiền sửa xe đâu. Nhưng tôi không ngờ là cô đây đâm thẳng về phía bọn chúng nên mới phải đành theo cô ấy, để cô ấy dẫm chân ga còn tôi phải cố gắng đánh lái.
- Lã Chữ Minh. - Lâm Dật gằn lên từng tiếng một.
- Cô ấy không hề biết lái xe, lần này có lẽ là một ám ảnh lớn rồi.
Lục Triển Vũ nói xong liền thở dài nhìn về phía Dương Tử Nghi đang nằm ngủ. Cô ấy, chưa bao giờ phải đối mặt với những điều này. Thậm chí anh khi ở bên cạnh cô ấy đã hơn mười năm nay còn chưa thấy cô ấy từng khóc, lần này vì sao có thể khóc thành tiếng như vậy cơ chứ.
Lục Triển Vũ nhìn hai người đàn ông kia, anh biết đến khi thuốc của Dương Tử Nghi hết tác dụng cô sẽ tỉnh dậy, nhưng anh lại càng không muốn cô hoảng sợ hơn nữa, anh liền nói với Lâm Dật:
- Cậu đợi đến sáng mai đưa Lâm Tiểu Lan trở về, mình đưa Tử Nghi về trước, cô ấy tỉnh dậy nếu con thấy ở đây chắc sẽ vô cùng hoảng loạn mất. Lần này, có lẽ mình đưa cô ấy ra ngoài là sai lầm rồi.
- Ừm.
Lâm Dật nhìn Dương Tử Nghi vẫn còn chìm sau trong giấc ngủ, trong tiềm thức anh cũng trở lên u mê, bởi anh thực sự đã không biết cô ấy ở vị trí ghế lái đó. Nếu khi đó anh biết còn có cô ấy, anh nhất định sẽ bỏ lại tất cả chạy đến ôm cô vào lòng. Vết thương trên người anh chằng chịt, nhưng anh làm sao đau được bằng khi nhìn thấy trên tay cô có dính vệt máu.
Anh trở về phòng mình cởi bỏ lớp áo ngoài nhuốm máu bước chân vào nhà tắm xả nước thẳng lên từ đầu chảy xuống, từng dòng nước lăn dài trên cơ thể anh cũng không thể làm cho đầu anh có thể lạnh ra được. Anh nắm chặt chiếc dây chuyền trên cổ, chiếc kẹp cà vạt cô tặng anh, được anh lồng vào dây chuyền đeo lên cổ, một vị trí gần trái tim của anh nhất. Nhưng lần này anh thực sự quá lo lắng. Đám phản động kia vẫn còn, anh không thể để cô mạo hiểm, anh vốn dĩ biết rằng bọn chúng vẫn còn có người âm thầm bên cạnh anh, mà chính anh cũng không muốn rút dây động rừng, nên anh lại càng không thể để bất kì ai biết được rằng, người anh yêu thích là cô. Càng không thể để cho chúng biết được rằng, cô mới đích thị là điểm yếu của anh.
Trương Bích Hoạt vốn nghĩ rằng mình sẽ được anh chăm sóc, nhưng khi mở mắt ra chỉ thấy còn lại một mình cô ta trong căn phòng trọ, vốn có dự tính khác nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân càng lại gần, cô ta liền giả vờ ngơ ngác ngồi yên trên giường, đến khi nhìn thấy Lâm Tiểu Lan bước vào thì tỏ vẻ đau đớn, hỏi thăm tình hình của Lâm Dật, biết được mọi người đều bình an, cô ta tiền tiếp tục giả bộ anh hùng xả thân cứu người lúc nguy nan kể lại chuyện cũ.
Lâm Tiểu Lan mặc dù biết Trương Bích Hoạt là người ở bên anh chú ba nhiều năm, nhưng đối với người phụ nữ này cô không có hảo cảm cho lắm, vì chú ba phân phó chăm sóc cô ta liền phải làm như vậy, chứ đừng nói nếu cô ta được gả và nhà họ Lâm, cô đảm bảo sẽ là người đầu tiên phản đối. Trong lòng cô hiện tại chỉ còn lại nỗi lo lắng ngổn ngang cho Dương Tử Nghi khi cô chạy theo Lục Triển Vũ chỉ còn thấy lại bộ bảng vẽ của Dương Tử Nghi, mà nơi đó lại còn không ngần ngại có thêm vài giọt máu, điều này càng khiến cô sợ hãi hơn, cô sợ cậu ấy sảy ra bất chắc, nhưng khi cô nhìn thấy chiếc kẹp cà vạt của Dương Tử Nghi trong tập vẽ phác thảo kia cô mới biết. Chú ba đem lòng yêu cậu ấy thật rồi.
Cô không hiểu vì sao chú ba không chịu nói ra tâm tư lòng mình, nhưng cô cũng biết được, chú ba chắc chắn có lý do riêng của mình, hoặc là có chuyện chưa hoàn thành nên phải chịu đựng nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT