Lâu Thanh Anh sau khi dời đi được một đoạn liền khôi phục lại hình ảnh lạnh lùng của mình, nàng biết vẫn còn lại một bóng hình vẫn luôn theo dõi nàng từ phía xa. Nàng nhẹ nhàng nói với cha mẹ, nàng muốn đi dạo một chút, đối với những chuyện vừa sảy ra nàng có đôi chút phiền lòng, muốn giải tỏa tâm tình đè ném.

Cha mẹ Lâu chỉ có thể để lại Hổ Phách cùng cô ở lại, còn họ liền một mạch trở về Lâu phủ, họ biết bây giờ họ có ở ngoài cũng sẽ phải nghe những lời bàn tán chỉ trỏ của đám người bên ngoài.

Lâu Thanh Anh đi đến cầu liền từ đây nhìn xuống những chiếc đèn lấp lánh dưới mặt hồ. Nàng nhớ lại kiếp trước tại nơi này người đó đã cứu nàng không để nàng rơi xuống hồ nước, nếu như quay lại, vậy kiếp này chàng ấy có còn xuất hiện nữa không.

Đúng lúc này, không phải cố ý, nhưng không hiểu tử đâu có một đạo lực khiến nàng không tự chủ được liền ngã xuống khỏi cầu.

Kiếp này vẫn như kiếp trước, chàng ấy vẫn xuất hiện, thân hoàng y nhẹ nhàng thanh nhã, tay cầm chiếc quạt nhẹ nhàng ôm lấy nàng trong lòng, đáp thật mạnh vài cái xuống mặt hồ đưa nàng vào phía bờ hồ bên kia, chỉ là kiếp này chàng không đeo chiếc mặt nạ đó nữa. Nhưng bên hông vẫn là miếng ngọc trạm hình con hổ đó, không phải lần đầu nàng nhìn thấy, mà là nhiều thật nhiều lần. Nàng bỗng nhiên nở một nụ cười nhìn lên khuôn mặt anh tuấn đó, mắt chạm mắt, không hề e ngại, hai người cùng nhìn nhau.

- Sư thúc.

- A Anh, con không sao chứ.

Lúc này Lâu Thanh Anh chợt nhớ ra điều gì đó liền rất nhanh nhìn ra hướng chiếc cầu, khi đó cũng chỉ có nàng cùng Hổ Phách trên chiếc cầu đó, nhưng vì sao nàng lại là người rơi xuống nước. Nhìn lại bóng hình Hổ Phách đang nhanh chóng dời đi dường như nàng đã thu vào mắt tâm can của mình. Đến cả nha hoàn thân cận nàng, cũng đã phản bội nàng rồi.

- A Anh.

Tiếng gọi của người nam nhân khiến nàng quay lưng trở lại, Công Tôn Hằng vẫn đứng sau lưng nàng, hóa ra tất cả chàng đều là người biết, nàng nhớ lại hoàn cảnh năm đó, chàng từng nói với nàng, bỏ qua hết mọi thứ, tự mình đứng dậy, không cần tin tưởng bất kì ai. Hóa ra những lời chàng muốn nói với nàng là như vậy, năm đó chàng là người từ xa nhìn thấy hết tất cả, nhưng..

Những điều suy nghĩ trong đầu tiểu cô nương nhỏ liền trở lên mông lung, nàng phải tiếp tục sống cho thực tại, nàng vì chàng mà thay đổi cả giang sơn.

- Sư thúc, ta muốn ăn một bát mì Giang Nam, người đưa ta đi được không?

- Được.

Hai người lại cùng nhau bước đi trên con đường nhỏ của biện thành. Cùng nhau ngồi chung bàn ăn bát mì nổi tiếng của Giang Nam, nếu như bỏ qua tất cả những lễ nghi phép tắc của giới quyền quý, thì khi hai người ngồi chung một bàn ăn như này, thực sự đã xem nhau là những người bạn.

Ăn mì xong, hai người cùng lên lên cổng thành xem lại những hình ảnh lung linh của lễ hội hoa đăng, Lâu Thanh Anh cũng tự nhủ với lòng mình có lẽ, lễ hội hoa đăng của nàng kiếp này đã khác, không còn là sự cô độc của bóng hình cô với màn đêm, mà là cùng một nam nhân, mặc dù không thể nói không hề quen biết, nhưng cũng có thể nói ý đượm tình sâu cùng nhau lưu giữ lại những hình ảnh đẹp nhất.

Biện kinh vào tháng bảy, trên tường thành những cơn gió mát thổi qua, hương hoa sen thoang thoảng khiến lòng người cũng vơi đi thật nhiều nhẹ nhõm. Hai người đứng trên tường thành đều im lặng, không hề nói ra bất kì lời nào, bởi cả hai người đều đang trân trọng mỗi một phút giây ở bên cạnh người kia. Lâu Thanh Anh biết rõ một kiếp người nàng mới trải qua là nàng đã bỏ lỡ, còn Công Tôn Hằng chàng lại chấp nhận nở nụ cười nhìn về phía nàng, nàng và tứ đệ hủy hôn, chàng nhất định phải nắm bắt cơ hội này.

Không gian yên tĩnh, bóng người phía dưới đường thành biện kinh cũng thưa thớt dần đi, mọi người đều bắt đầu chia nhau ra về, những cặp uyên ương cũng tiếc nuối hẹn nhau ngày sau gặp lại, cả thành biện kinh dần dần chỉ còn lại hai người trên tòa thành cao cao kia. Lâu Thanh Anh nhìn xuống dưới hồ, hình bóng những chiếc đèn hoa sen lấp lánh cùng những ánh nến. Một chiếc thuyền nhỏ bắt đầu cập bến. Phu thuyền nhỏ bé bắt đầu buộc neo. Ánh mắt nàng lấp lánh nhìn sang phía Công Tôn Hằng sau đó thật nhanh chạy xuống khỏi tường thành đến bên cạnh thuyền phu đó.

Nàng là muốn đi một vòng lúc này.

- Tiểu cô nương, hiện tại rất muộn rồi, ta cũng chèo thuyền cả một đêm, hiện tại tay cũng đã rất mỏi.

- Vậy ta mua lại chiếc thuyền của ngươi.

Thuyền phu đưa mắt lên nhìn vào khuôn mặt của người nam nhân tuấn tú đang đứng sau tiểu cô nương nọ, người nam nhân đó mặc một thân hoàng y, hơn nữa lại là loại gấm thượng hạng, chắc chắn không phải người tầm thường. Lão thuyền phu nhẹ nhàng nhận túi bạc của nam nhân kia, giao lại thuyền cho hai người rồi lại khuất dần trong đêm tối.

Thuyền nhỏ được Công Tôn Hằng chèo ra gần giữa hồ thì dừng lại. Chàng hỏi Lâu Thanh Anh có muốn thả một chiếc đèn hoa đăng, nhưng lại lại mỉm cười lắc đầu, cô không cầu mong gì nữa, nhưng ấp ủ mong ước của thiếu nữ cô đã trải qua một đời người rồi, còn hiện tại, cô muốn thay đổi tất cả.

- Sư thúc, người cũng là hoàng tử, người có bao giờ muốn ôm mộng giang sơn.

- A Anh, sao con lại hỏi ta điều đó.

- Bởi vì như vậy người sẽ đứng đầu thiên hạ.

- Một tiểu cô nương như con, còn chưa hiểu hết cuộc đời, sao lại có suy nghĩ thế chứ, con có hiểu được đứng đầu thiên hạ sẽ ra sao không?

- Sẽ là một người cô độc.

- Vậy sư thúc hỏi con, con có muốn làm mẫu nghi thiên hạ?

Lâu Thanh Anh không nói gì nữa, chỉ quay lại nhìn Công Tôn Hằng. Chàng lại tiếp tục lên tiếng:

- Nếu con muốn làm mẫu nghi thiên hạ, ta sẽ vì con mà tranh thiên hạ.

Vậy không phải là chàng muốn nói với nàng rằng, nếu nàng ở bên cạnh chàng, chàng sẽ tranh thiên hạ rồi ban nàng làm hậu sao?

Kiếp trước nàng chưa từng được nghe lời của hắn nói, bởi có lẽ hắn nghĩ nàng toàn tâm toàn ý yêu thương Công Tôn Hàn, dù sao đi nữa, huynh đệ chung một dòng máu làm sao có thể có chút suy nghĩ tổn hại đến nhau. Huống hồ nàng biết, vị Thái tử đương triều kia vốn nhút nhát, có tài có đức, nhưng lại không thể mạnh mẽ đưa ra điều chính trực của mình. Hắn ta nhu nhược nhưng lại là người con được bệ hạ yêu thương nhất. Đến bây giờ phụng ỷ vẫn để trống, bởi các thế lực trong triều còn đang tranh nhau, nếu Thái tử lên ngôi vua, Hoàng hậu sẽ là Thái Tử Phi nhưng nếu Thái tử ngồi không vững, hoàng hậu sẽ là mẫu thân của những vị hoàng tử còn lại

Bệ hạ không quá nhiều con cái, chỉ vòn vẹn có năm người con trai, nhưng để nói người có dã tâm lớn nhất có lẽ là tứ hoàng tử. Bởi ngài ấy không phải là con của chính phi, ngài ấy là con của một người ca kỹ, vì say mệ tiếng đàn của nàng ấy mà bệ hạ bất chấp sủng hạnh, có được nàng ấy nhưng bệ hạ không hề vui vẻ, bởi trái tim của nàng ấy không trao cho bệ hạ.

Nàng ấy yêu một nam nhân khác.

Bởi vậy cho dù sau nhiều năm, bệ hạ đã không còn ân sủng bà ấy nữa.

Cũng vì thế, bản tính của Tứ hoàng tử, trở lên thâm sâu khó lường.

Nhưng hiện tại người đứng trước mặt nàng, nói vì nàng tranh thiên hạ lại không phải là Tứ hoàng tử. Nhị hoàng tử là con của chính phi, huống hồ phía sau lưng lại có một hậu phương vững trãi của nhà mẹ đẻ. Chàng có thực sự muốn vì nàng mà tranh thiên hạ không.

- Sư thúc có quyết tâm không?

- Ta chờ câu trả lời của con.

Trong mắt Công Tôn Hằng, Lâu Thanh Anh luôn là ngôi sao tỏa sáng, giống như lúc này trên mặt hồ nở rộ hoa sen, những ánh đèn lấp lánh, nhưng trong mắt chàng cũng chỉ để ý duy nhất đến ánh mắt của nàng mà thôi.

- Được, vậy ta cũng sẽ vì chàng làm loạn giang sơn.

Nhận được câu trả lời của Lâu Thanh Anh, Công Tôn Hằng nở một nụ cười hiền dịu, nàng cuối cùng đã chấp nhận cùng hắn chung một chiếc thuyền, không biết tương lai sẽ đi đến đâu, nhưng hiện tại đối với chàng cũng là hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play