Kiệu gỗ cuối cùng cũng dừng lại rồi. Tên xa lạ vén màn mời gọi. Bọn người Huyền Kỳ bước ra ngoài dù cách một lớp giày vẫn có thể cảm nhận được dưới chân gạch lát nền trơn nhẵn loáng bóng như gương soi, mát lạnh như băng đá.
Kéo dải băng che mắt xuống. Tên xa lạ đã không còn bên cạnh. Cả ba ngơ ngác nhìn quanh sảnh điện bề thế trang hoàng, khắp nơi từ cột trụ cho tới tường đá đều được trạm trổ hình mãng xà tinh khổng lồ tỉ mẫn. Nội một chiếc vảy thôi đã to bằng bàn tay của Thừa Hoan. Y không khỏi có chút bàng hoàng khiếp nhợn. Cỗ áp bức vô hình vây lấy chung quanh.
"Úc đệ, đệ mau nhìn kìa đó chẳng phải là thủ lĩnh của bọn dị nhân đã bắt đi thái tử phàm gian mà Tròn Tròn đã kể với chúng ta sao. Đeo mặt nạ bạc, một thân tử y. Đích thị là hắn ta rồi." Liêm Trinh kéo tay Huyền Kỳ chỉ về ngôi cao xa. Nơi có một nam nhân vận tử y đeo mặt nạ bạc đang ngồi chiễm chệ trên tràng kỷ. Bàn tay trắng nõn chống cằm ngạo nghễ ung dung.
Hóa ra là vậy. Bảo sao lúc đó lại bắt đi tên thái tử phàm gian giờ thì bọn họ đã hiểu ra cả rồi. Giữ lại một con cờ giá trị trong tay dẫn dụ Raika tới sập bẫy. Bất quá con cờ đó cũng chỉ giá trị với mỗi mình nàng mà thôi. Đều trách Huyền Kỳ đã không sớm lường ra hậu quả.
"Nữ xà tinh con rắn độc khốn kiếp. Bản tôn đã đến đây rồi, ngươi mau lết ra đây gặp bản tôn. Mau giao Raika ra đây cho bản tôn. Nếu không bản tôn sẽ phá nát cái ổ bẩn thỉu này của ngươi. San thành bình địa."
Huyền Kỳ gầm lên rút kiếm sáng loáng đăm đăm nhìn chung quanh tìm kiếm nữ đế ai lam. Cứ cho rằng tên thủ lĩnh ngồi sờ sờ ra đấy là thuộc hạ dưới trướng ả ta. Hoàn toàn không để lọt vào trong mắt. Thật khiến nam nhân nào đó có chút chua lòng.
"Úc thượng thần. Trữ cung rộng lớn uy nghi của bản thái tử ngươi lại gọi bằng ổ chuột thật khó nghe làm sao."
Nam nhân đeo mặt nạ bạc nhếch môi cười khổ. Chất giọng phát ra nghe vừa ấm vừa trầm. Còn có độ dày vừa phải. Nếu chẳng phải tên thủ lĩnh này là thuộc hạ của nữ đế. Thừa Hoan và Liêm Trinh còn tưởng hắn đang cố tình quyến rũ Úc Huyền Kỳ.
Bản thái tử gì chứ, chỉ là một tên thuộc hạ quèn nấp váy đàn bà mà thôi. Thừa Hoan nghĩ thầm cười nhạo quay sang nói với Úc Huyền Kỳ:
"Hoàng thượng không cần nhiều lời với tên này. Để mạt tướng xử nó trước rồi xông vào trong tìm Raika."
Thừa Hoan dứt lời rút kiếm bay tới ngôi cao cơ mà còn chưa chạm tới vạt áo của người ta đã bị đánh cho một trưởng từ trên hư không rơi bịch xuống, máu tươi trào khóe miệng.
"Hoan nhi!" Huyền Kỳ gào lên lao tới đỡ lấy y. Có thể ra đòn từ khoảng cách khá xa tên mặt nạ bạc này tiệt nhiên không phải hạng tầm thường.
"Hừ thật hỗn láo. Dựa vào ngươi xứng đấu với bản thái tử." Bàn tay trắng nõn khẽ thu về. Nam nhân mặt nạ bạc vẫn ngồi chiễm chệ trên ngôi cao. Nhếch môi khinh thường.
"Hoan nhi ngươi sao rồi Hoan nhi? Ráng chịu một chút trẫm giúp ngươi điều thương." Huyền Kỳ ngồi bệt trên nền ôm lấy Thừa Hoan, hoàn toàn không để ai kia vào trong mắt.
Trông thấy màn thâm tình sướt mướt trước mặt. Nam nhân đeo mặt nạ bạc siết tay bên thành ghế, nén giận nói vọng xuống: "Úc thượng thần ngươi muốn điều thương cho tên này hay muốn cứu mạng thê tử? Nếu muốn cứu mạng thê tử thì dừng tay lại cách xa tên phàm gian đó một chút. Đừng làm bẩn mắt của bổn thái tử."
Quả nhiên nhẹ nhàng rúng động tới tận chân tâm. Úc Huyền Kỳ không chút do dự đứng dậy giữ khoảng cách khá xa với Thừa Hoan. Thừa Hoan tủi thân vô vàn. Biết sao được an nguy của Raika mới là quan trọng nhất.
"Vậy thì bây giờ ngươi có thể giao Raika ra đây được rồi chứ?" Huyền Kỳ nhíu mày.
"Không gấp." Nam nhân mang mặt nạ bạc nhếch môi cười lạnh. Thần bí lấy trong ngực áo ra viên đá tử sa trong sáng long lanh giơ lên tòng teng bảo: "Cái này và con tiểu yêu kia ngươi chọn cái nào?"
"Khốn kiếp đó là ấn phù của ta. Ngươi ăn trộm ấn phù của ta. Mau trả đây." Liêm Trinh nhận ra đó là vật bất li thân của mình, đùng đùng bay tới toang đoạt lại.
Nào ngờ bị nam nhân mang mặt nạ bạc đập cho một trưởng ngã rầm xuống chịu chung số phận giống hệt Thừa Hoan. Không đợi cho Huyền Kỳ kịp đỡ Liêm Trinh. Tên mặt nạ bạc đã liền tiếp lời:
"Chẳng phải lúc trước ngươi rất mong ấn phù bị người ta cướp mất nên tung tin giả sao. Sau đó bổn thái tử chỉ là giúp ngươi thành toàn. Giờ Ngươi còn vờ vịt cái gì nữa hở Liêm Trinh Tinh quân. Ngươi thực chất không muốn Úc Huyền Kỳ mang con tiểu yêu kia quay về thần giới."
"Không, không phải vậy đâu. Úc đệ, đệ đừng nghe tên này nói. Lúc đầu ta quả có ý nghĩ đó nên mới giả vờ bị mất ấn phù. Nhưng sau đó ta không còn ý nuôi ý nghĩ đó nữa thì lại phát hiện ra ấn phù đã không cánh mà bay. Hóa ra là tên này ăn cắp. Đệ hãy tin ta Úc Huyền Kỳ, ta sau này cái gì cũng không dấu diếm sau lưng đệ nữa đâu." Liêm Trinh lết tới quỳ gối nắm lấy vạt hoàng bào. Miệng thì đang trào máu đáng thương vô cùng.
Ấy vậy mà Úc Huyền Kỳ nỡ nào gạt ra, quát ầm lên: "Đủ rồi Nhậm Hiền Tề uổng công bấy lâu ta tin tưởng ngươi. Vậy mà ngay cả ngươi cũng lừa gạt ta. Nếu ngươi không bày trò chúng ta đã về thần giới lâu rồi. Raika sẽ không có ngày hôm nay rơi vào trong tay bọn bất lương khốn kiếp."
"Huyền Kỳ. Xin lỗi ta sai rồi ta sai rồi. Đệ tha thứ cho ta. Tha thứ cho ta một lần. Chúng ta cùng cứu Raika ra. Chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này." Liêm Trinh lần nữa bò tới níu tay Huyền Kỳ. Tha thiết khẩn cầu.
"Muộn rồi. Tất cả đã muộn rồi." Huyền Kỳ lắc đầu ngẩng nhìn nam nhân ngạo nghễ ở ngôi cao. Mở miệng chọn Raika, từ bỏ ấn phù. Hắn biết rõ bước tiếp theo nam nhân đó sẽ làm cái gì.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Nam nhân đó một tay nắm chặt lại dùng nội lực bóp nát ấn phù nghiền thành vụn cám rơi rơi lã chã.
"Không. Ấn phù của ta." Liêm Trinh gào lên lao tới. Hốc mắt mở to muốn đứng tròng. Ấn phù nát cơ hồ như cuộc tình muốn vỡ nát, trái tim tan tành thành muôn ngàn mảnh vụn đớn đau. Liêm Trinh Tinh quân hối hận vô cùng.
Lần này không phải nam nhân ngồi trên ngôi cao cho hắn thêm một trưởng mà bọn thuộc hạ của nam nhân đó từ trong xông ra gần chục tên lính túm lấy Liêm Trinh, Thừa Hoan khóa chặt lại không cho manh động. Đang bị trọng thương cả hai như cá chậu chim lồng vô phương phản kháng.
Úc Huyền Kỳ không còn tâm trạng để ý tới bọn họ. Hắn hướng ngôi cao nói: "Ngươi muốn cái gì bản tôn đều đã làm. Ngươi có thể giao Raika ra đây được rồi chứ."
"Giao. Đương nhiên giao nhưng đổi lại bổn thái tử được cái gì. Thử hỏi trên người ngươi có cái gì giá trị để trao đổi với con tiểu yêu đó đây?"
"Vậy bản tôn giao tử sa của bản tôn cho ngươi." Huyền Kỳ không chút do dự móc bốn mảnh tử sa mà hắn đã khổ công thu thập bấy lâu đưa ra cho kẻ thù xa lạ còn chưa biết mặt.
Nam nhân ngồi ngôi cao bỗng chốc thấy chiến thần ngốc nghếch đáng yêu vô vàn. Rõ ấn phù nguyên vẹn hắn còn bóp nát phá hủy thì cần chi một cái ấn phù khác thiếu khuyết mất một mảnh cơ chứ. Úc Huyền Kỳ ơi Úc Huyền Kỳ, liệu có phải nam nhân nào yêu vào cũng đều ngu ngốc giống như ngươi không?
Nam nhân mang mặt nạ bạc cười khổ lắc đầu bảo không cần. Cái bổn thái tử muốn là nội đan của ngươi. Thế nào ngươi có thể cho bổn thái tử hay không. Bổn thái tử muốn gia tăng công lực trong vòng vài năm nữa phi thăng thành thần.
"Hàm hồ ngươi đừng có mơ tưởng viển vông. Tên cặn bã hèn hạ. Úc đệ sẽ không cho ngươi. Không đời nào cho ngươi."
"Hoàng thượng. Người đừng cho nó. Tuyệt đối đừng cho nó. Hoàng thượng, hoàng thượng."
Liêm Trinh, Thừa Hoan dù bị khóa vẫn kinh hãi mà gào lên.
Ồn quá. Nam nhân liếc mắt một cái phóng ra hai cây kim châm. Trực tiếp cho hai kẻ kia ngủ mất. Chậm chút quay sang nhìn kẻ còn lại nói:
"Thế nào? Ngươi sợ thì rút lui vẫn còn kịp. Đem hai tiểu mĩ thụ này rời khỏi đây sống một đời an lạc của ngươi đi, bổn thái tử nhân từ sẽ không bao giờ ép buộc ai cả."
Nam nhân đang đặt cược lên trái tim của Huyền Kỳ. Quả nhiên cuối cùng Huyền Kỳ vẫn chọn moi đan để đổi lấy Raika. Đồng nghĩa với việc mất đi tất cả linh lực tu luyện một đời. Nhưng trước khi làm điều đó hắn muốn gặp Raika trước đảm bảo nàng vẫn bình yên vô sự.
"Úc thượng thần ái thê của ngươi đang nằm trong tay bổn thái tử. Ngươi có tư cách đặt điều kiện với bổn thái tử sao. Ngươi không làm thì cút đi. Bổn thái tử sẽ moi đan của con tiểu yêu đó dùng đỡ vậy. Có còn hơn không?"
"Đừng. Đừng làm vậy. Bản tôn đáp ứng ngươi. Bản tôn sẽ làm. Mong ngươi giữ lời hứa thả nàng ấy ra. Đừng làm tổn thương nàng ấy."
"Hảo. Bổn thái tử hứa với ngươi."
Sau đó, sau đó chính là Úc Huyền Kỳ áp lòng bàn tay vào bụng dưới gần ngay bể khí hải dồn ép nội lực gom vào một chỗ. Nam nhân ngồi trên ngôi cao mở to mắt nín thở mà dòm. Khung cảnh hãi hùng này e là cả đời hắn cũng chẳng bao giờ quên được.
Tí tách...
Tí tách...
Máu tươi thi nhau nhỏ xuống nền. Tay Huyền Kỳ đầy máu, vùng bụng đẫm máu Úc Huyền Kỳ run rẩy moi ra một viên nội đan màu xanh thẫm đưa cho nam nhân. Giọng ngắt quãng yêu cầu đối phương thực hiện lời đã hứa:
"Nội đan của bản tôn đang ở đây, ngươi mau thả Raika ra."
"Được." Nam nhân nuốt ngụm khí gật đầu, từ trên ngôi cao bay xuống đứng đối diện với Huyền Kỳ gần trong gang tấc, không chút do dự nhặt lấy viên nội đan đẫm máu từ trên tay Huyền Kỳ, siết chặt lại trong lòng bàn tay của bản thân, lệnh thuộc hạ đến nhà lao thả người.
Thật tốt quá Raika ơi ta sắp gặp lại nàng rồi.
Úc Huyền Kỳ mừng rỡ loạng choạng bước theo tên thuộc hạ đang cầm xâu chìa khóa. Nào ngờ đâu nam nhân mang mặt nạ bạc đã thình lình từ phía sau tóm lấy cánh tay hắn một đường giữ lại không cho đi.
"Ngươi muốn làm gì? Bản tôn đã đưa nội đan cho ngươi rồi người quân tử nên giữ lời hứa đừng làm kẻ hèn hạ bẩn thỉu." Huyền Kỳ bực tức giãy tay ra. Nam nhân lần nữa tóm về, nhe răng cười đểu:
"Hừ, bổn thái tử hứa thả con tiểu yêu đó đi, nhưng từ đầu tới cuối bổn thái tử chưa từng hứa sẽ thả ngươi đi."
"Nhưng bản tôn không còn cái gì có thể cho ngươi, hay là mảnh tử sa này. Ngươi muốn phải không? Bản tôn thí luôn cho ngươi, được rồi chứ."
Huyền Kỳ vội vàng dùng bàn tay còn lại lấy đá tử sa trong ngực áo ra giao luôn vào tay đối phương. Rất tiếc đối phương cầm tử sa rồi nhưng vẫn không buông tha hắn.
"Chết tiệt tên khốn kiếp này. Thả bản tôn ra."
"Bổn thái tử không thả."
"Buông ra."
"Không buông."
"Mẹ nó. Bản tôn liều mạng với ngươi."
Huyền Kỳ nghiến răng vung nắm đấm. Nam nhân nhoáng cái chộp gọn. Nội đan và tử sa vì thế rơi xuống lăn lóc dưới nền điện loáng bóng. Nền điện in hình hai nam nhân ở cùng một chỗ.
"Cặn bã. Bản tôn chưa từng gặp qua tên nào cặn bã như ngươi."
"Ngươi mắng nữa đi. Càng mắng bổn thái tử càng không buông tha ngươi." Nam nhân cười sảng khoái.
"Ngươi...chết tiệt."
Huyền Kỳ nghiến răng giằng co cùng kẻ thù. Rất tiếc càng vung nắm đấm chỉ tổ làm cho máu từ ổ bụng chảy nhiều thêm thôi. Nam nhân đeo mặt nạ bạc không hề biết điều đó, giấc này cảm thấy hứng thú khi con mãnh thú bị thương đang dãy giụa yếu ớt trong tay mình. Muốn trêu đùa thêm nữa.
Tí tách...
Tí tách...
Bờ môi tái nhợt, tầm mắt mờ mịt dần. Đôi chân không còn trụ vững nữa. Úc Huyền Kỳ sức cùng lực kiệt khoảnh khắc loạng choạng ngã quỵ xuống. Nam nhân nhíu mày vòng tay đỡ lấy. Huyền Kỳ cao hơn nam nhân cả một cái đầu cho nên cả gương mặt nam nhân vì cái ôm này mà dán sát vào trong lồng ngực của Huyền Kỳ. Có thể nghe được nhịp tim đang yếu dần và cũng nhìn thấy máu đang không ngừng chảy.
"Huyền Kỳ!"
"Huyền Kỳ!"
Nam nhân nóng như lửa đốt gọi tên Huyền Kỳ. Trách bản thân ngu ngốc đùa bỡn không phải lúc. Huyền Kỳ ngất đi rồi cả thân thể hoàn toàn đổ sụp. Nam nhân ngồi bệt xuống ôm Huyền Kỳ vào lòng, phong chế huyệt vị quanh ổ bụng cho máu ngừng chảy. Quát lớn gấp truyền ngự y.
....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT