Tin tức Chu Phạm làm nữ chính phim tuyên truyền là do anh nghe mấy người bạn nói chuyện phiếm, Lương Thù Tuyển ngẫu nhiên nghe được.
Nhưng mấy ngày nay anh vì chuyện bắt tay vào cuộc thi đấu trên máy tính, cũng không biết Chu Phạm đã vì chuyện tuyên truyền này mà quay hai lần.
-
Thứ hai là ngày hội học, trường học được nghỉ, cả ngày cũng không cần đi học, Chu Phạm sớm cùng Lý Thanh Minh hẹn nhau đi trung tâm thành phố xem phim.
Hơn bảy giờ, Dương Huy lão sư gọi điện thoại cho cô, chu Phạm mi tâm nhảy dựng lên, vốn không muốn nghe cú điện thoại này, nhưng tay không cẩn thận ấn vào nút bắt máy.
Chu Phạm dừng một chút, thản nhiên ừ một tiếng, chờ anh hạ văn.
"Là như vậy" Dương Huy dừng lại một lúc lâu, thở dài, nói: "Tôi như vậy cũng là vì lợi ích của trường học ah, trường học tuyên truyền phim được quay tốt, cũng hữu ích cho trường học." ”
Chu Phạm nghe anh kéo, chính là không đáp một câu.
"..." Dương Huy lại trầm mặc một lúc lâu, nói: "Hôm nay là ngày hội trường học, lẽ ra cũng là lúc đóng góp cho trường học. ”
"Là như vậy, bạn học Chu Phạm, em biết Lương Thù Tuyển sao?"
Chu Phạm một lần nữa nghe thấy tên từ miệng của người khác, cô trả lời: "Có chuyện gì vậy?" ”
"Hôm nay thầy cũng mời được cậu ấy, Lương Thù Tuyển nguyện ý làm nam chính trong bộ phim tuyên truyền của chúng tôi, trước đây em ấy vẫn không đáp ứng thầy, tối hôm qua rốt cục mới buông lỏng đáp ứng đồng ý quay."
"..." Chu Phạm nói, "Lão sư, ý của thầy là muốn làm lại? ”
Dương Huy: "Bạn học Chu Phạm, em hiểu cho thầy một chút đi mà, thầy cũng muốn có người thích hợp nhất để quay phim. ”
Chu Phạm ngày hôm qua nhịn một lần, hôm nay thật sự không muốn nhịn nữa, cô mím môi, nói: "Thầy, hôm qua thầy đã đồng ý với em, nói hôm qua sẽ kết thúc quay phim. ”
"Sự việc xảy ra đột ngột?" Dương Huy nói, " Thầy cũng không nghĩ tới Lương Thù Tuyển đột nhiên đồng ý muốn quay, trước đó em ấy vẫn không đáp ứng thầy”
Chu Phạm: "Thầy suy nghĩ cho anh ta, cũng suy nghĩ cho em một chút chứ. ”
Dương Huy cũng có chút tức giận: "Ý em là không muốn chụp nữa? ”
Chu Phạm ừ một tiếng.
Cũng không mang theo giày vò người như vậy, trời nóng nảy, vốn một ngày là có thể giải quyết chuyện, cứng rắn lại đến lần thứ ba?
Việc cộng điểm này đối với cô không tính là mất mát, cho nên việc này ở trong mắt cô, một chút chỗ tốt cũng không vớt vát hơn nữa quan trọng nhất là lão sư này tuyệt không chuyên nghiệp chút nào.
Quay phim tuyên truyền giống như chơi đùa, quay một lần không hài lòng liền toàn bộ bỏ hết làm lại, chụp liên tiếp mấy ống kính thật vất vả mới chụp xong, kết quả ngày hôm sau lại không hài lòng lại muốn làm lại.
Dương Huy: "Em có thể suy nghĩ rõ ràng bạn diễn kịch với em chính là Lương Thù Tuyển đó chính là Lương Thù Tuyển. Không có em, còn có rất nhiều nữ sinh nguyện ý cùng Lương Thù Tuyển hợp tác. ”
Chu Phạm: "Vậy thầy đi tìm nữ sinh khác đi, em không chụp nữa. ”
Dương Huy tức giận cúp điện thoại, Chu Phạm tiếp tục đi ngủ.
Nhưng ông ta có một câu không nói sai, đó chính là nam chính phim tuyên truyền thành Lương Thù Tuyển, nữ sinh nguyện ý hợp tác cùng anh quay phim thật sự rất nhiều, ông ta vừa thả tin tức này ra ngoài, không ít nữ sinh xinh đẹp liền đến hỏi ông ta chuyện quay phim tuyên truyền.
Dương Huy chọn nữ chính thích hợp, anh liền nói, Chu Phạm không quay thì thế nào, nhiều nữ sinh cho anh chụp.
Ông là một giáo viên, chụp nhiều lần làm thế nào, ông có quyền này.
Hơn một giờ chiều, Lương Thù Tuyển từ chối tất cả lời mời đến địa điểm Dương Huy gửi cho anh.
Khi ông đến tòa nhà giảng dạy, Dương Huy đang chơi với máy ảnh ở đó.
-Chào bạn học! Dương Huy nhìn thấy anh, hào hứng vẫy tay với anh, đồng thời đánh giá anh một phen, biểu tình tràn đầy cao hứng cũng không giấu được: "Điều kiện ngoại hình này của cậu ở Đại học Tây Kinh chúng ta, đó đích thật là phi thường tốt, nếu như cậu không ở trên phim tuyên truyền, đó thật sự là một loại tiếc nuối a! ”
Lương Thù Tuyển đút túi nhìn ông ta, khóe miệng giật giật: "Mọi người đều đến đông đủ sao. ”
"Đến đông đủ nha." Dương Huy chỉ chỉ nữ chính ngồi trong lớp học, "Nữ chính ở bên trong. ”
Lương Thù Tuyển nghe vậy lăn xuống yết hầu, nhấc mặt lên, tầm mắt nhìn theo hướng anh chỉ.
Một cô gái tóc dài ngồi ở vị trí cửa sổ phòng học, ngũ quan thanh thuần diễm lệ, trong mắt hàm chứa nụ cười, đang cầm một quyển sách vẫy tay chào Lương Thù Tuyển.
Cô gái trong lớp thấy Lương Thù Tuyển đi rồi, có chút bất mãn hỏi Dương Huy: "Thầy, Lương Thù Tuyển đi như thế nào đây? Em sẽ không chụp nó nếu anh ta không chụp. ”
Dương Huy không còn cách nào khác, ông ta tức giận, trừng mắt nhìn cô gái kia: "Chụp không được thì không chụp nữa! ”
Cô gái cũng liếc nhìn ông ta và ném cuốn sách xuống đất với sự tức giận.
Dương Huy tức giận đến mức lông mày bay loạn, lấy máy quay quay về văn phòng cắt phim hôm qua.
-
Lúc Chu Phạm và Lý Thanh Minh xem phim trở về phòng ngủ, Từ Vụ khóc đến thương tâm, Trịnh Yên Yên đưa cho cô một tờ khăn giấy.
- Trình Tử Kim là tra nam! Từ Vụ vừa nức nở vừa lau nước mắt, Trịnh Yên Yên ở một bên phụ họa với cô: "Tôi đã sớm nhìn ra anh ấy là người đào hoa, cậu xem bạn bè bên cạnh anh ấy, đều là một bộ dáng không thể thiếu cô gái bên cạnh. ”
Chu Phạm cùng Lý Thanh Minh bị chuyện này làm cho kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần, ngồi xuống ghế hỏi Trịnh Yên Yên, Từ Vụ đây là làm sao vậy.
Từ Vụ nước mắt lại trào ra, chính mình giải thích: "Còn không phải Trình Tử Kim, tớ cùng hắn qua lại chưa đầy 40 ngày, tớ vừa mới đến trường của hắn kiểm tra, nhìn thấy hắn cùng một cô gái khác chơi mập mờ. ”
Trình Tử Kim này không phải đại học Tây Kinh, anh ta ở một trường hai ở phòng bên cạnh, hôm nay Từ Vụ tự mình đến trường học của anh, kết quả liền nhìn thấy Trình Tử Kim cùng một cô gái đặc biệt thân thiết, hai người cười rất vui vẻ.
Từ Vụ xông lên ngay tại chỗ, chất vấn Trình Tử Kim đang làm gì.
Trình Tử Kim sửng sốt một chút, cũng không nghĩ tới Từ Vụ sẽ đến trường tìm anh ta, nhất thời cũng không kịp phản ứng, nhưng loại tràng diện này của Trình thiếu gia cũng gặp qua không ít, vội vàng hướng Từ Vụ giải thích một lần.
Nhưng Từ Vụ đang tức giận, cái gì cũng nghe không vào, xoay người trở về đại học Tây Kinh, từ mười một giờ sáng khóc đến sáu giờ chiều.
"Ách," Lý Thanh Minh mím môi, an ủi Từ Vụ: "Cậu đừng khóc, nói không chừng là hiểu lầm đây? ”
Chu Phạm ngồi ở một bên không nói gì đứng dậy đưa một ly sữa cho Từ Vụ. Sau khi pha sữa xong, cô đưa cho Từ Vụ, "Uống một ly sữa trước, chậm lại một chút. ”
"Cảm ơn Phạm Phạm," cô nhận sữa, uống chậm rãi.
"Tớ cảm thấy đây không phải hiểu lầm." Từ Vụ nói: "Vốn tớ và Trình Tử Kim Kim vừa mới gặp qua vài lần liền nói chuyện yêu đương. Cũng không có tình cảm. ”
Chu Phạm hỏi cô: "Hai người quen nhau như thế nào?" ”
Từ Vụ: "Quen nhau trong kỳ nghỉ hè, tớ là người thành phố Tây Kinh mà còn Trình Tử Kim là người của thành phố Toại Nam. Khi anh ta đến thành phố Tây Kinh chơi trong kỳ nghỉ hè, chúng tớ biết nhau. ”
Chu Phạm cũng là thành phố Toại Nam, cô sửng sốt: "Tớ và bạn trai cậu là người cùng một thành phố. ”
Từ Vụ lau nước mắt: "Tớ muốn chia tay Với Trình Tử Kim! ”
Lý Thanh Minh vì trấn an Từ Vụ, liền nói tốt đôi ba câu cho Trình Tử Kim.
“Bạn trai cậu là người có tiền, đường nhiên sẽ có nhiều cô gái vây quanh. Cậu bình tĩnh chút đi”. Chu Phạm cảm thấy chuyện Trình Tử Kim mập mờ cùng một cô gái khác khi đã có bạn gái thì không thể nhịn được, cô luôn luôn có quan niệm tình cảm sạch sẽ, chung thủy không hai lòng.
Lý Thanh Minh chọc bả vai cô, ý bảo cô hỗ trợ nói thêm mấy ưu điểm của Trình Tử Kim. Chu Phạm đối mặt với ánh mắt Lý Thanh Minh, thuận miệng nói: "Lần trước chúng ta đi ăn cơm, anh ta để cho bạn bè của anh ta không hút thuốc trước mặt chúng ta. Tớ nghĩ anh ta cũng không đến nỗi tệ như vậy đâu. ”
Đây là điểm hảo cảm duy nhất của Trình Tử Kim ở trong mắt Chu Phạm.
"Cái gì vậy." Từ Vụ đem ly sữa "phốc phốc" một tiếng đặt lên bàn, "Sao Trình Tử Kim nói với tớ là Lương Thù Tuyển không cho bọn họ hút thuốc. ”
Chu Phạm chớp chớp mắt, nga, một điểm hảo cảm duy nhất này cũng không còn, vậy đi.
Hả? Là Lương Thù Tuyển không cho bọn họ được hút thuốc?
Điểm này ngược lại ngoài dự liệu của Chu Phạm.
Cô hơi sửng sốt, tiếp theo liền cùng Lý Thanh Minh, Trịnh Yên Yên an ủi Từ Vụ một đêm.
-
Vào ngày đầu tiên của tháng 11, cơn bão "chìm đường" đổ bộ vào thành phố Tây Kinh, nước biển trực tiếp tạo ra một làn sóng vài mét, thành phố Tây Kinh mưa liên tục trong hai ngày.
Vào thứ Bảy, câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu đã tiến hành đào tạo ngôn ngữ ký hiệu cho các thành viên vào buổi sáng.
Chu Phạm học động tác ngôn ngữ ký hiệu cả buổi chiều ở đây, cô cảm thấy câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu so với tưởng tượng của cô chuyên nghiệp hơn rất nhiều, điểm này khiến cô nhìn với chủ tịch xã Lương Thù Tuyển với cặp mắt khác xưa.
Giáo viên ngôn ngữ ký hiệu chuyên nghiệp dạy xong động tác ngôn ngữ ký hiệu cuối cùng, Chu Phạm học vài lần mới học được, sau khi cô vừa bắt chước thành công một lần, Lý Thanh Minh liền gọi điện thoại cho cô.
Vừa vặn giáo viên ngôn ngữ ký hiệu tan học, Chu Phạm liền nhận điện thoại.
"Từ Vụ và Trình Tử Kim làm hòa rồi." Lý Thanh Minh nói, "Hôm nay sinh nhật Trình Tử Kim, Từ Vụ bảo chúng ta cùng đi chơi. ”
Chu Phạm sắp xếp lại ghi chép và sách giáo khoa, nói: "Đi đâu chơi?" ”
"Từ Vụ cũng không nói, Phạm Phạm cậu học xong bài học ngôn ngữ ký hiệu chưa? Nếu chúng ta không đi cùng nhau, cũng rất nhàm chán. ”
Chu Phạm đi ra khỏi phòng học, "Vừa xong, lát nữa tớ sẽ trở về ký túc xá. ”
Bởi vì ảnh hưởng của bão, mưa liên tục mấy ngày, mặt đất hoàn toàn ướt đẫm, cây chanh dây trồng trong trường học bị trận cuồng phong càn quét, một trận gió trước mặt mà đến, đem ghi chép một trang trong tay Chu Phạm thổi đi.
Chu Phạm vội vàng khom lưng nhặt, nhưng có một bàn tay so với cô nhặt được nhanh hơn.
Bàn tay kia cứng nhắc hữu lực, mạch máu tựa hồ đều có thể thấy rõ ràng, trông có vẻ cực kỳ an toàn.
Chu Phạm nhấc mắt lên, nhìn thấy Lương Thù Tuyển không có biểu tình gì cầm ghi chép một trang.
Cô nhớ tới lần đó anh nhặt được khuyên tai thỏ, nhưng không chịu trả lại cho cô, còn nói khuyên tai không viết tên cô.
"Đây là ghi chép của tôi, viết tên." Chu Phạm liền phát động trước chế nhân nói.
Lương Thù Tuyển không đọc ghi chép, lập tức đưa cho cô.
Hai người đứng ở hành lang lớp học, khi bão qua cửa gió dữ dội gào thét, lá cây bị thổi đến ọp ẹp, âm thanh bối cảnh xung quanh đều rối loạn đến cực điểm.
Bỗng nhiên lại có một trận gió thổi tới, thổi tung lên một góc váy dài Chu Phạm, làn váy ở trong gió trông rất lộn xộn.
Làn da cô trắng, lông mi mắt hồ ly vừa đen vừa dày, cả khuôn mặt nhìn qua tràn ngập cảm giác câu hồn, là loại diện mạo mà đạo diễn điện ảnh nổi tiếng sẽ thích.
Mà Lương Thù Tuyển đứng bên cạnh cô, giọt mưa nghiêng bay vào hành lang, anh ngăn cản hơn phân nửa mưa gió.
Gương mặt sắc bén cứng rắn của anh hướng về phía Chu Phạm, mây đen dày đặc, trời tối đen hầu như không có ánh mặt trời. Chu Phạm nhìn Lương Thù Tuyển, cảm giác anh đứng ở cuối vách núi.
Trong vài giây, Lương Thù Tuyển đến gần Chu Phạm mặt đối mặt, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, khiến cô khựng lại.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân thời tiết, giọng nói của anh có vẻ nặng nề đè lên màng nhĩ Chu Phạm giống như là ghé vào bên tai cô nói.
"Sao không đóng vai nữ chính?"
Chu Phạm nhìn lại anh, bỗng nhiên cảm giác một màn này giống như đã từng gặp qua, hình như là một khắc nào đó đã từng phát sinh qua ống kính, hoặc là cô từng nhìn trộm một màn này trong máy quay nào.
Nhưng điều duy nhất cô ấy chắc chắn là.
Ngày đó là ngày đầu tiên bão đổ bộ, cũng là ngày đầu tiên cô bắt đầu có ấn tượng Lương Thù Tuyển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT