Dịch bởi: Baby Laby**********Khi Lục Thủ Nghiễm nghe thấy điều này, nét mặt anh cứng lại một chút, có phần bất ngờ nhìn Sơ Vãn: "Chưa biết được."
Nghe câu trả lời của anh, Sơ Vãn hiểu rõ anh chỉ đáp cho có lệ mà không muốn nói nhiều, nhưng thực ra nếu xét về mặt thời gian, có lẽ cũng sắp đến thời điểm anh kết hôn.
Lúc này, Sơ Vãn đành ngừng nói: "Chú Bảy, vậy cháu vào nhà ông nội Lục trước, tại cháu với anh Chín chuẩn bị đi xem biểu diễn nghệ thuật ạ."
Lục Thủ Nghiễm gật đầu: "Cháu đi đi, tôi còn một ít việc phải làm, sẽ vào nhà sau."
Sau khi nói lời tạm biệt với Lục Thủ Nghiễm, Sơ Vãn một mình đi vào trong sân nhà của ông Lục, nhưng cô vẫn mãi suy nghĩ về Tôn Tuyết Gia mà Lục Thủ Nghiễm sẽ kết hôn trong tương lai.
Trên thực tế, Lục Thủ Nghiễm ở kiếp trước có một sự nghiệp thuận buồm xuôi gió. Khi ấy anh cũng chỉ mới bốn mươi tuổi, nhưng đối với một người đàn ông mà nói, anh đã bước vào thời kỳ đỉnh cao, trở thành một người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ, vượt xa tầm với của người bình thường. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đối với vị trí mà anh đạt được thì chỉ có thể là từ trong tưởng tượng đi ra.
Nhưng đáng tiếc thay, hôn nhân của anh thật sự rất bất hạnh, là cái loại bất hạnh mà tất cả đàn ông không khỏi đồng tình thay.
Theo những gì Sơ Vãn nhớ, Tôn Tuyết Gia được một người bạn của ông Lục giới thiệu cho anh. Cô ta kém anh hai tuổi, tính vào thời điểm này thì chắc chỉ mới hai mươi lăm, gia đình cô ta cũng có chút quyền thế.
Theo Lục Kiến Thời nói, hai người họ quyết định đến với nhau quá vội vàng và kết hôn đột ngột, trong khi ấy thế hệ tiểu bối như anh ta vẫn còn đang bàn luận sau lưng, tự hỏi liệu có phải thím Bảy đã có chuyện vui, có lẽ là một cái đám cưới chạy bầu.
Khó ngờ rằng thực ra chẳng có gì xảy ra sau khi kết hôn, song Lục Thủ Nghiễm lại được đơn vị chuyển ra bên ngoài, vì vậy mà vợ chồng ly thân.
Bản thân Lục Thủ Nghiễm tương đối lạnh lùng, cộng với việc anh đi vắng rất lâu, vợ chồng ít gặp nhau, rời xa nhiều thành ra Tôn Tuyết Gia không nhịn được mà tìm kiếm người khác.
Chuyện này cuối cùng cũng bị các thành viên trong gia đình phát hiện ra, còn bụng của Tôn Tuyết Gia đã lớn lên từ lúc nào không hay.
Lục Thủ Nghiễm phải vội vàng từ nơi khác trở về để giải quyết mớ hỗn độn này. Khi ấy mọi người mới phát giác ra Tôn Tuyết Gia cùng tên tình nhân vốn đã bàn tính chuyện kết hôn từ trước, nhưng vì nhà họ Tôn không thể chấp nhận điều kiện tồi tàn của đối phương nên đã ra tay đánh gãy đôi uyên ương. Vì vậy mà sau đó, Tôn Tuyết Gia mới được giới thiệu hẹn hò một cách mù quáng với Lục Thủ Nghiễm. Gia đình cô ta buộc cô ta phải đồng ý, nhưng trên thực tế cô ta vẫn không mấy nguyện lòng.
Lục Thủ Nghiễm bị cắm sừng nên tự nhiên cũng xấu hổ ra mặt, danh tiếng nhà họ Lục cũng phần nào bị ảnh hưởng. Nhưng vì Tôn Tuyết Gia khóc lóc van xin, sau khi Lục Thủ Nghiễm khiển trách một chút, anh cũng thừa nhận mình có phần không đúng nên rộng lượng mặc kệ họ. Sau khi ly hôn, nghe nói trong khoảng thời gian vừa ly hôn, anh còn hào phóng cho Tôn Tuyết Gia một ít tiền để có thể kết hôn với người đàn ông kia và sống một cuộc sống tốt hơn.
Lục Thủ Nghiễm xử lý rất tốt nên mọi người cũng có phần đồng cảm với anh. Nhưng bởi vì họ cảm thấy anh quá tuyệt vời nên lúc nào khen ngợi anh không ngớt, còn gia đình nhà họ Tôn lại mất hết thể diện và tức giận đến mức cắt đứt quan hệ với Tôn Tuyết Gia.
Tôn Tuyết Gia nhận tiền của Lục Thủ Nghiễm rồi nhanh chóng cùng người thương của mình đến Mỹ sinh sống.
Vốn dĩ chuyện đi đến nước này có thể coi là một kết cục tốt đẹp, ai ngờ được vài năm sau đó, cuộc sống của Tôn Tuyết Gia và người tình kia không còn mấy suôn sẻ. Nghe nói con gái vừa chào đời của họ đã mắc một chứng bệnh bẩm sinh nào đó và phải bỏ rất nhiều tiền ra để chữa trị, nhưng Tôn Tuyết Gia làm gì có nhiều tiền như vậy, vì vậy mà họ phải sống một cuộc sống khốn khổ ở Mỹ.
Khi tên người tình thấy đứa bé hết đường cứu chữa, hắn ta cảm thấy như vác gánh nặng trên vai nên dứt khoát vứt bỏ mẹ con Tôn Tuyết Gia, rồi đến với một người phụ nữ lớn tuổi người Mỹ.
Tôn Tuyết Gia không ngờ tên đàn ông này lại vô trách nhiệm như vậy, cô ta khóc lóc thảm thiết, vừa kiếm tiền vừa làm việc ở nước ngoài để chữa bệnh cho con gái, đồng thời chịu đủ mọi cực hình.
Lúc này, cô ta nhận được tin tuy cô ta và Lục Thủ Nghiễm đã ly hôn được mười một năm, nhưng Lục Thủ Nghiễm vẫn chưa lần nào tái hôn.
Cô ta mới nảy ra suy nghĩ, chính là đưa con gái về nước và cầu xin Lục Thủ Nghiễm, mong họ có thể quay lại với nhau, cô ta sẽ sẵn sàng chuộc lỗi với những gì mình đã làm trong quá khứ.
Ngược lại với những gì Tôn Tuyết Gia suy nghĩ, Lục Thủ Nghiễm lại trực tiếp từ chối cô ta. Anh nói rằng gương vỡ không thể lành, giữa hai người bọn họ không hề có đường quay lại, đồng thời tiện tay đưa cho cô ta một ngàn tệ tiền chăm lo cho đứa bé, coi như thông cảm cho cô ta. Anh còn đánh đòn phủ đầu với cô ta rằng, hi vọng sau này đừng tìm đến anh.
Tôn Tuyết Gia không hòa giải được, cảm thấy dù sao cuộc sống của cô ta đã đi vào ngõ cụt, chẳng còn đường lui nữa, vì vậy cô ta càng ngày càng càn quấy Lục Thủ Nghiễm. Hiển nhiên Lục Thủ Nghiễm rất không hài lòng, anh ra lệnh cho lính canh xung quanh cứ thẳng tay đuổi Tôn Tuyết Gia ra ngoài, nghiêm khắc cấm cô ta quấy rối một lần nữa.
Thật đáng tiếc thay, Lục Thủ Nghiễm khi ấy là niềm hy vọng cuối cùng trong cuộc đời của Tôn Tuyết Gia. Vì hy vọng Lục Thủ Nghiễm sẽ niệm tình cũ mà để cô ta gặp mặt anh lần cuối, nên cô ta mới mon men tìm đến gia đình của Lục Thủ Nghiễm đang sống ở đó.
Cuối cùng lại dẫn đến tình cảnh chén ngọc Cửu Long đau lòng.
Mỗi lần nhớ đến chuyện này, Sơ Vãn vẫn cảm thấy nghẹt thở. Thành thật mà nói thì Lục Thủ Nghiễm là một người đàn ông rất tốt. Ở kiếp trước, chỉ cần ai đòi cái gì, Lục Thủ Nghiễm cũng sẽ làm tròn bổn phận của một người lớn trong nhà, giúp đỡ tất cả những người nên được giúp đỡ, chỉ ngoại trừ người thím Bảy này.
Sơ Vãn thở dài, cô không thể tự lo cho bản thân, càng không thể lo cho người khác chứ đừng nói đến việc của người lớn.
Nếu được gả vào Lục gia một lần nữa, chỉ cần có cơ hội, cô sẽ làm bất cứ chuyện gì kể cả gây họa, nhưng cô tuyệt đối sẽ không cho Tôn Tuyết Gia vào cửa dù chỉ một bước.
**********
Sơ Vãn vào nhà rồi ngồi nói chuyện với ông Lục một lúc, đến khi Lục Kiến Thời tới nơi, cô mới đi theo anh ta ra ngoài.
Trên đường đi, Lục Kiến Thời trông rất đăm chiêu, thỉnh thoảng lại muốn nắm tay cô, trò chuyện vô cùng nồng nhiệt. Nhưng Sơ Vãn không thèm phản ứng lại, không nóng cũng không lạnh, Lục Kiến Thời vẫn ngượng ngùng hỏi: "Chốc nữa xem diễn, em muốn ăn gì, bỏng ngô nhé?"
Sơ Vãn: "Được, anh đi mua đi."
Khi Lục Kiến Thời nghe được câu trả lời, anh ta lập tức đi mua. Lúc Lục Kiến Thời mua về, Sơ Vãn lại nói: "Nhưng tôi còn muốn ăn khoai lang nướng nữa."
Lục Kiến Thời vừa nghe đã cau mày: "Xem xong rồi ăn được không, cũng sắp bắt đầu rồi."
Sơ Vãn buồn bực: "Nhưng tôi muốn ăn ngay bây giờ!"
Nhìn sắc mặt Sơ Vãn giận dỗi, Lục Kiến Thời bất đắc dĩ nói: "Được rồi, để anh mua cho em."
Sơ Vãn: "Tôi ở đây chờ anh, đi nhanh rồi về!"
Lục Kiến Thời dặn dò: "Được, em đừng chạy lung tung."
Sơ Vãn: "Tôi đương nhiên không dám chạy lung tung rồi, dù sao tôi cũng không biết đường về, chỉ trông chờ vào anh dẫn tôi đi thôi. Anh tốt nhất đừng để lạc mất tôi đấy."
Lục Kiến Thời dở khóc dở cười: "Anh biết rồi."
Lục Kiến Thời bèn nhanh chóng đi mua khoai lang, đến trước một gian hàng đang có một hàng dài người xếp hàng, đa phần là những người trẻ tuổi đang chờ đợi. Sơ Vãn nhìn thấy anh ta xếp hàng ở đó, đến khi anh ta đi đến giữa hàng, cô liền quay người rồi trực tiếp rời đi.
Cô không về nhà họ Lục, chỉ đi loanh quanh bên ngoài nhìn ngắm xung quanh, thi thoảng lại mua cho mình một ít đồ ăn ngon, chơi đến hơn chín giờ tối mới chậm rãi quay về nhà họ Lục.
Vừa bước vào ngõ, cô đã đụng phải Lục Kiến Chiêu, Lục Kiến Chiêu vừa nhìn thấy Sơ Vãn liền không quan tâm đến những chuyện khác, gấp gáp bước tới nắm lấy cánh tay Sơ Vãn: "Em đã về rồi, em đi đâu vậy hả? Em vừa vào thành phố, đường lối không rành, lỡ lạc mất thì sao? Cả nhà đang hốt hoảng đấy! Tôi định ra ngoài tìm em, nhưng nếu thật sự tìm không thấy em, ông nội còn định báo cảnh sát đấy!"
Sơ Vãn: "Tôi bị lạc, suýt chút nữa không tìm được nhà của mình..."
Lục Kiến Chiêu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kéo Sơ Vãn về nhà.
Vừa về đến nhà đã thấy ông Lục đang tức giận đứng đó tra hỏi Lục Kiến Thời, các bác lớn trong nhà đều có mặt, cha mẹ Lục Kiến Thời cũng tới. Mọi người ở đó đều vô cùng lo lắng, thậm chí có người còn đang gọi điện thoại hỏi han.
Khi Lục Kiến Thời nhìn thấy Sơ Vãn, anh ta suýt nữa đã bật khóc: "Trời ơi Vãn Vãn, em đi đâu thế, làm anh lo chết mất!"
Sơ Vãn vừa nhìn thấy Lục Kiến Thời, cô lập tức lộ vẻ mặt ủy khuất: "Anh nói đi mua khoai lang nướng cho tôi, vậy mà lâu như vậy cũng không thấy trở lại, tôi sốt ruột chờ anh, không biết có khi nào anh đã vào trong rồi hay không. Tôi định đi vào nhưng không có vé nên họ không cho tôi vào. Họ nghĩ tôi xem chui nên hung dữ chặn tôi bên ngoài, còn buộc tôi ra về trong sự xấu hổ."
"Đứng đợi ở đó thì chết cóng mất, không còn cách nào khác, tôi chỉ nghĩ là không tìm thấy anh thì có lẽ tôi nên quay về nhà một mình. Nhưng tôi cũng quên mất mình nên đi chuyến xe điện nào, sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng tôi tìm thấy trạm xe điện, thật không may là tôi lại bị lạc và xuống nhầm trạm!"
Nói rồi, cô tiếp tục oán trách: "Tôi chỉ nhờ anh mua khoai lang nướng, anh lại bỏ mặc tôi một mình. Có phải anh có cố tình không đó!"
Lục Kiến Thời nghe xong cũng thấy có lỗi, nhưng anh ta không thể không bào chữa cho bản thân: "Anh mua khoai lang về rồi nhưng em lại đi đâu mất!"
Sơ Vãn đau lòng nói: "Tôi một mực đứng đó không nhúc nhích! Tôi không dám đi lung tung, lại còn chưa quen với thành phố, làm sao tôi dám chạy loạn, tôi chỉ đứng tại chỗ thôi!"
Ông Lục nghe xong, ông đã tức giận đến mức chỉ vào Lục Kiến Thời và mắng: "Anh còn dám nói bướng nữa sao? Vãn Vãn không thường xuyên đến thành phố, anh lại đưa con bé ra ngoài chơi đêm, đừng bảo với tôi anh không trông chừng con bé cho tốt nhé. Nhìn con bé đi, anh còn có quyền lên tiếng ở đây nữa sao? Tôi nhờ anh dẫn con bé ra ngoài xem kịch, mà anh lại để lạc mất nó vậy hả? Thằng chết dẫm này, anh chán sống rồi à!?"
Nói xong, ông còn muốn đánh anh ta ngay lập tức.
Cha của Lục Kiến Thời là Lục Thủ Tín, đứng thứ ba trong nhà, cũng là người đang đứng bên cạnh anh ta. Thấy vậy, ông ấy cũng vội vàng mắng Lục Kiến Thời cùng ông Lục, còn mẹ của Lục Kiến Thời, Kiều Tú Quân, cũng bắt đầu chỉ trích anh ta. Cuối cùng Lục Kiến Thời bị cả nhà mắng cho té tát.
Ngược lại, Phùng Lộ Hi câu được câu không nói đỡ cho Lục Kiến Thời, nhưng đáng tiếc là không ai lắng nghe bà.
Về điểm này, Sơ Vãn ở một bên giả ngốc, không thay Lục Kiến Thời lên tiếng. Anh ta đáng bị trách mắng, so với chén ngọc bị vỡ, anh ta bị mắng mấy lần thì cũng chẳng có gì sai.
Sau một hồi náo động, cửa chính đột ngột bị đẩy ra, Lục Thủ Nghiễm bước vào. Anh hiển nhiên là vội vàng trở về, cổ áo cứng rắn che nửa cằm, bên ngoài còn mang theo chút hơi lạnh.
Vừa bước vào, ánh mắt anh đã dán chặt vào Sơ Vãn: "Cháu về rồi?"
Phùng Lộ Hi vội vàng nói: "Con bé vừa mới trở về, Vãn Vãn đi lạc trước rạp hát, hai đứa nhỏ này cứ bạn tìm tôi, tôi tìm bạn rồi lại chẳng ai tìm thấy nhau, nên con bé đã bắt xe điện về nhà một mình nhưng lại lỡ mất điểm dừng."
Lục Thủ Nghiễm thu hồi ánh mắt và bình tĩnh nói: "Chỉ cần không sao là được."
Nhưng ông cụ Lục vẫn tiếp tục mắng Lục Kiến Thời, khi mắng Lục Kiến Thời xong, ông liền quay lại trách mắng điều tương tự với Lục Thủ Tín và Kiều Tú Quân: "Các người dạy con kiểu gì mà để nó dắt Vãn Vãn ra ngoài, cuối cùng lại lạc mất Vãn Vãn? Đều nhờ Vãn Vãn thông minh, tự mình trở về! Nhưng nếu con bé không về được, hay gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao? Các người còn nhìn ta nữa sao? Các người muốn ta tức chết phải không hả?!"
Giọng nói của ông ngày một to hơn, cuối cùng gần như là một tiếng rống. Tất cả mọi người đứng đó đều cúi đầu cung kính, e sợ đến không dám thở mạnh.
Mọi người đều biết rằng đối với ông Lục, chỉ cần là chuyện của Sơ Vãn thì đều lớn hơn cả bầu trời. Bác cả Sơ chết thay ông ấy, bị hành hạ tàn độc cho đến chết. Chết rồi cũng không được toàn thây, bị lũ giặc ác treo nơi đó, chẳng qua chỉ để dụ ông ấy ra. Khi ấy ông lẩn trốn trong đám người đỏ mắt nhìn, không nói được gì, càng không thể làm được gì.
Cả đời ông cụ Lục luôn ghi nhớ chuyện này, tự thề chắc chắn phải báo đáp người anh em tốt đã chết thay ông.
Ông không chu cấp được cho ông nội Sơ, cũng không nuôi được đứa em trai đã mất của người anh em mình. Vì vậy, ông phải chăm sóc tốt cho cuộc sống của Sơ Vãn.
Sơ Vãn tuy không phải là cháu gái ruột của ông, nhưng lại thân thiết hơn cả cháu gái của chính ông.
Chuyện vừa xảy ra do bảo mẫu Trần và lính gác Tiểu Triệu đã khiến ông đùng đùng nổi giận, thời gian qua ông vẫn luôn áy náy tự kiểm điểm về việc mình làm chưa tốt, thế nhưng bây giờ Lục Kiến Thời lại tự chui vào họng súng.
Sơ Vãn ngồi bên cạnh, im lặng nghe. Nhưng ánh mắt của cô lại vô tình liếc nhìn Lục Thủ Tín và Kiều Tú Quân, hai người họ là bố mẹ chồng của cô ở kiếp trước.
Nói ra thì cũng là do cô không hiểu chuyện, bởi nhiều năm sau cô mới biết được, bà mẹ chồng tưởng chừng yêu thương cô này thực ra lại vô cùng chán ghét cô.
Cô thực sự không hiểu, vì sao lại chán ghét cô?
Rõ ràng cô luôn cố gắng hiếu thảo, phụng dưỡng họ ăn uống ngon miệng, đưa họ đi du lịch, mua cho họ biệt thự lớn, đồ trang sức và phụ kiện xa xỉ, thậm chí hàng năm cô còn cho họ rất nhiều tiền để họ tiêu xài tùy thích.
Nhưng bây giờ, cô dường như nhận ra điều gì đó.
Cô không biết bố chồng Lục Thủ Tín đang nghĩ gì, nhưng mẹ chồng Kiều Tú Quân rõ ràng yêu thương con trai bà như báu vật. Có một đứa con trai quý giá như vậy, Kiều Tú Quân có thể cảm thấy thoải mái khi con bà bị mắng sao?
Mặc dù tình huống này chưa từng xảy ra ở kiếp trước của cô, nhưng cũng sẽ có lúc nào đó, Lục Kiến Thời vô tình phải chịu ấm ức chỉ vì cô được ông Lục coi trọng hơn, Kiều Tú Quân chắc chắn hận cô tận xương tủy. Đó là bảo bối của bà ta, nếu bởi vì cô mà con bà chịu ủy khuất, đương nhiên bà ta sẽ chán ghét cô đến cực điểm rồi.
Sơ Vãn nghĩ đến đây, trong lòng khẽ thở dài. Cô cảm thấy nhiều người trên thế giới thật này quá tham lam.
Khi quyết định kết hôn với cô, có lẽ Lục Kiến Thời và Kiều Tú Quân đã hiểu rõ được và mất ngay từ đầu.
Lục Kiến Thời cưới cô, ông cụ đã hứa cho anh ta một tương lai tốt đẹp, còn tất cả chú bác trong nhà cũng sẽ ra tay hỗ trợ anh ta. Bởi vì trong lòng ông lão, đứa cháu trai kết hôn với Sơ Vãn phải là một người vô cùng xuất sắc. Vì vậy, mọi phúc lợi mà Lục Kiến Thời có được trong quá khứ càng không thể được so sánh với những người anh em họ khác của anh ta.
Đây là điển hình của việc làm người chỉ biết đến lợi ích.
- -----------
🌈 Cập nhật thông báo tại:
FACEBOOK: https://www.facebook.com/tiemtradauso175🌈 Ngắm những chiếc bìa xinh tại:
INSTAGRAM: https://www.instagram.com/tiemtradauso175/🌈 Truyện được dịch
chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ được dịch và đăng tải tại:WATTPAD: https://w.tt/3fhaXxO