Trong chớp mắt, đợt học quân sự của tân sinh viên đã diễn ra gần một tuần.
Nhà trường cũng đã đưa ra thông báo về lịch nghỉ Tết Trung Thu.
Năm nay, Thẩm Đại không định nghỉ Tết. Thay vào đó, ba ngày nghỉ Tết Trung Thu sẽ được để dành đến Lễ Quốc Khánh, sau đó nghỉ Lễ luôn một lần mười ngày liền.
Các sinh viên khá vui vì có nhiều thời gian nghỉ ngơi, chơi đùa thoải mái.
Tối thứ bảy, sắp giải tán, Sơ Hạnh chợt cảm thấy đau bụng nhẹ.
Cô cau mày, mím môi cố gắng loại bỏ sự khó chịu mà tiếp tục đứng, vẫn luôn kiên trì cho đến khi huấn luyện viên nói giải tán, cô mới đưa tay lên ấn lấy cái bụng đang không thoải mái của mình.
Chắc hẳn tới ngày dâu rụng rồi.
Nhưng mà cô vẫn chưa mua băng vệ sinh.
Sơ Hạnh vừa định nói với ba người bạn cùng phòng rằng cô phải đi siêu thị một chuyến thì Dụ Thiển nói ngay: “Đói quá, mình muốn đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt, các cậu đi không?”
Hứa Âm nhẹ giọng nói: “Mình đã hứa với bạn trai là sau khi giải tán phải trở về ký túc xá gọi video call rồi, không đi nha.”
Ninh Đồng Đồng cũng nói: “Mình cũng không đi, mình về ký túc xá tắm trước đã, sau đó phải giặt quần áo nữa.”
Sơ Hạnh cuối cùng mới nói: “Mình đi.”
Giọng của cô mềm mại tự nhiên, nghe có chút ngọt ngào lạ thường.
Thế là Sơ Hạnh và Dụ Thiển cùng nhau đi đến siêu thị của trường.
Siêu thị đại học Thẩm nằm ở giữa ký túc xá nam và nữ, mỗi lần kết thúc buổi huấn luyện quân sự, sinh viên nữ quay về ký túc xá đều đi ngang qua siêu thị.
Sau khi hai cô gái vào siêu thị thì mỗi người đi tìm đồ mình muốn mua.
Dụ Thiển đi đến khu bán đồ ăn vặt, còn Sơ Hạnh đi tới quầy bán hàng thiết yếu ở bên kia.
Chốc lát, Kỷ An đi mua lốc khăn giấy cùng với Cận Ngôn Châu, nhìn thấy Sơ Hạnh đang chọn băng vệ sinh.
Cậu lập tức tiến tới bên cạnh cô, quan tâm hỏi: “Bà dì tới à?”
“Ừ.” Sơ Hạnh trả lời.
“Có đau bụng không?” Kỷ An hỏi tiếp
“Hơi hơi.” Sơ Hạnh thành thật trả lời.
Kỷ An trầm giọng, nói: “Ngày mai chị nhớ uống thuốc giảm đau…”
“Nếu không thì chị xin phép nghỉ một ngày đi.” Cậu lo lắng nói.
Cô ấy tận mắt nhìn thấy Kỷ An mua đường đỏ với túi dán giữ nhiệt cho Sơ Hạnh, còn có một ít socola và đồ ăn nhẹ khác.
Dụ Thiển bình tĩnh nhướng mày, trong đầu nghĩ thầm cậu em trai này của Sơ Hạnh khá là chu đáo, có thể tỉ mỉ chăm sóc chị gái đến thế, đường đỏ và túi chườm giữ nhiệt đều được chuẩn bị đầy đủ.
Hơn nữa cậu mua nhiều đồ ăn vặt như vậy, cuối cùng chỉ có chai nước khoáng kia là để lại cho mình, còn lại tất cả đều mua cho Sơ Hạnh.
Cô ấy nhìn chăm chú Kỷ An đang bỏ đồ vào túi vài giây, sau đó ánh mắt dời lên người Sơ Hạnh.
Chậc chậc, hai chị em này, nếu như Hạnh Hạnh không nói hai người bọn họ là chị em sinh đôi, người ngoài căn bản chẳng nhận ra.
Đương nhiên còn có những người không hiểu rõ sẽ lầm tưởng rằng bọn họ là một cặp.
Kỷ An đứa túi cho Sơ Hạnh, dặn dò cô: “Chị về ký túc xá trước đi, em mua thuốc rồi tới dưới ký túc xá điện cho chị.”
Sơ Hạnh gật đầu, lời nói ấm áp nhẹ nhàng: “Được.”
====
Sáng sớm hôm sau, sau khi Sơ Hạnh ăn sáng xong thì uống thuốc giảm đau để làm dịu cơn đau do kỳ kinh nguyệt đang đến.
Tuy nhiên, sau một buổi tập luyện cực khổ dưới ánh nắng chói chang, cô vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, đuối sức.
Thậm chí giữa chừng hai mắt tối sầm, suýt chút nữa là đã ngã xuống.
Sơ Hạnh quyết định nghe theo lời của Kỷ An, không gắng gượng đi tập huấn vào buổi chiều nữa, chờ sau khi giải tán đi tìm thầy hướng dẫn xin nghỉ.
Rất lâu mới giờ giải tán, Sơ Hạnh bỗng nhiên ngồi xổm trên đất, ấn bụng.
Bụng dưới lại đau, cơn đau còn dữ dội hơn cả buổi sáng.
Cô hơi cau mày, cố gắng chống lại sự khó chịu trong giây lát.
Khi ba người bạn cùng phòng đến tìm cô cùng nhau đi ăn trưa, Sơ Hạnh từ từ đứng dậy, nói với các cô ấy: “Mấy cậu đi ăn đi, mình phải tìm thầy hướng dẫn xin nghỉ.”
Dụ Thiển lo lắng hỏi: “Khó chịu lắm sao? Có cần mình đi cùng cậu không?”
Sơ Hạnh mỉm cười lắc đầu, hai lúm đồng tiền nhỏ hiện rõ trên đôi má ửng hồng của cô.
“Tự mình đi được rồi, mấy cậu mau đi ăn cơm đi.”
Thời gian ăn uống và nghỉ ngơi trong lúc huấn luyện quân sự rất chặt chẽ, ăn trưa xong chưa được bao lâu thì phải tập họp để bắt đầu buổi luyện tập vào buổi chiều. Cho nên Sơ Hạnh không muốn làm chậm chễ thời gian nghỉ ngơi quý báu của các bạn cùng phòng.
Dụ Thiển nói: “Vậy mình mang cơm về ký túc xá cho cậu ha?”
Nói xong, cô lấy thẻ sinh viên từ trong túi ra đưa cho Dụ Thiển.
Đợi bạn cùng rời đi, Sơ Hạnh mới chậm rãi di chuyển tới chỗ cô đặt bình nước.
Cơn đau bụng dưới ngày càng dữ dội, cô không nhịn được lại ngồi xổm xuống ấn bụng.
Từng hạt mồ hôi li ti dần dần rỉ ra, từ từ trượt xuống khuôn mặt trái xoan của cô.
Sơ Hạnh dùng ngón tay móc lấy dây đeo bình nước của cô, ngay lúc cô đứng dậy, cảm giác choáng váng đột nhiên xuất hiện.
Trước mắt cô tối đen.
Sơ Hạnh cảm thấy cơ thể mình run rẩy không ngừng đung đưa, như thể bị ai đó đánh ngã từ phía sau.
Sau đó, cô hoàn toàn mất đi ý thức, không biết gì nữa.
Cận Ngôn Châu vừa mới giải tán xong thì đi vào phòng vệ sinh, đúng lúc bước ngang qua chỗ này.
Lúc đầu cậu nhìn thấy cô ngồi xổm trước một hàng bình nước, chỉ nghĩ đơn giản là cô đang tìm bình nước của mình.
Cô cũng không có chú ý tới cậu, cậu cũng chẳng tính chào hỏi cô, định giả vờ làm người xa lạ đi ngang qua mà thôi.
Không ngờ, ngay khi cậu bước ngang qua phía sau lưng cô, bỗng nhiên cô ngã vào trong lòng cậu.
Cận Ngôn Châu chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.
Cậu sững sờ trong giây lát, cả người cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích được.
“Này.” Sắc mặt cậu âm trầm nhìn cô đang dựa vào ngực cậu, giọng nói cũng không được tốt cho lắm.
Một giây tiếp theo, bình nước mà Sơ Hạnh cầm trong tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh vang dội.
Cận Ngôn Châu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhận ra Sơ Hạnh đã ngất xĩu.
Cậu có chút lúng ta lúng túng.
Cận Ngôn Châu mím môi, một tay ôm eo cô còn tay kia cầm bình nước của cô lên.
Khi cậu nắm lấy cổ tay của cô để cô nằm lên trên lưng cậu, tay cậu bị đồng hồ của cô đang đeo cứa vào.
Ngay sau đó, Cận Ngôn Châu cõng Sơ Hạnh chạy đến phòng y tế.
Cậu chạy mang theo những cơn gió nhỏ, trong làn gió nhẹ xen lẫn đợt nắng nóng dường như có thoang thoảng mùi hương hoa mai rất tươi mát phảng phất xung quanh, không ngừng lan tỏa khắp người của cậu.
Ánh nắng mặt trời nóng rực chiếu vào Cận Ngôn Châu, cậu cõng Sơ Hạnh đến phòng y tế mà chẳng hề nói một lời nào.
Với sự giúp đỡ của bác sĩ của trường, cậu đặt Sơ Hạnh lên giường bệnh.
Cận Ngôn Châu nói rõ ràng sự việc lúc đó cho bác sĩ biết.
Sau đó cậu nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cậu nhuộm một lớp ửng hồng, cậu bình tĩnh nói: “Cô ấy bây giờ….hình như bị đau bụng khi tới kỳ.”
Nói xong, lỗ tai của cậu đỏ bừng.
Bác sĩ gật đầu, kiểm tra xong thì quay sang nói với Cận Ngôn Châu: “Không có vấn đề gì đâu, chỉ là vừa mới ngày đầu tới tháng, cơ thể suy nhược, cho nên bị hạ đường huyết một chút.”
“Tôi truyền nước đường cho em ấy rồi, để em ấy nghỉ ngơi một lúc đi.”
Cận Ngôn Châu gật đầu một cái, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó mặt không thay đổi lễ phép cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ.”
Tiếp theo cậu đi ra khỏi phòng bệnh, ở hành lang gọi điện thoại cho Kỷ An.
Kỷ An lúc này đang ở ký túc xá chơi game.
Nhưng mà điện thoại di dộng được cậu cài chế độ im lặng, cậu thậm chí còn không biết Cận Ngôn Châu đã gọi cho mình.
Ba cuộc gọi liên tiếp đều không có người trả lời, sự kiên nhẫn của Cận Ngôn Châu đã hoàn toàn biến mất, trực tiếp trở thành một con số âm.
Cậu cố nhịn nhắn tin gởi vào QQ của Kỷ An.
[JYZ:Bạn gái cậu ngất xĩu, lập tức lăn đến phòng y tế của trường ngay cho tôi.]
Vài phút trôi qua, phía bên kia cũng không có trả lời lại.
Cận Ngôn Châu xoay mặt lại, cách miếng kính thủy tinh nhìn nữ sinh nằm trên giường bệnh còn đang hôn mê.
Ánh mắt cậu lướt qua bình nước được đặt trên bàn cạnh giường, đó là bình nước màu hồng có ống hút hình lỗ tai mèo.
Rồi sau đó, cậu nhấc chân rời khỏi phòng y tế của trường.
Cận Ngôn Châu đại khái biết Kỷ An lúc này đang làm gì.
Từ khi khai giảng đến bây giờ, Kỷ An đều sẽ hy sinh giờ ngủ trưa của mình để bật máy lên tính chơi game.
Lúc Cận Ngôn Châu đẩy cửa ký túc xá từ bên ngoài vào, Kỷ An đang đeo tai nghe, mắt chăm chú vào màn hình máy tính.
Ngón tay nam sinh thon dài, hết sức linh hoạt gõ tới gõ lui trên bàn phím.
Cận Ngôn Châu hít sâu một hơi, sải bước đến bên cạnh Kỷ An, lạnh lùng gọi cậu: “Kỷ An.”
Kỷ An không dừng lại, trả lời một cách qua loa lấy lệ: “Ừm?”
Cận Ngôn Châu nói: “Bạn gái của cậu ngất xĩu.”
Kỷ An căn bản không nghe thấy cậu nói gì cả, chỉ nói: “Ừ.”
Thái độ dửng dưng thờ ơ như một tên cặn bã của Kỷ An khiến cho Cận Ngôn Châu vô cùng tức giận.
Cậu kéo tai nghe của Kỷ An xuống, nhắc lại lời nói của mình một lần nữa: “Tôi nói, bạn gái của cậu bị ngất xĩu đấy.”
Kỷ An cầm lấy tai nghe đang đeo ở cổ, muốn mang lại, đồng thời cũng rất khó hiểu quay sang nhìn Cận Ngôn Châu: “Anh Châu, cậu nói gì vậy? Tôi làm gì có bạn gái?”
Cận Ngôn Châu cũng rất khó hiểu, hỏi thẳng: “Chūxìng (tên pinyin của Sơ Hạnh), không phải là bạn gái của cậu sao?”
Kỷ An vốn dĩ định tiếp tục chơi game thì ngay lập tức đứng lên.
Do cậu đột ngột đứng lên quá nhanh khiến cho chiếc ghế lùi lại một khoảng trên sàn nhà, phát ra một âm thanh chói tai.
Kỷ An lập tức muốn xoay người vội vã chạy đến phòng y tế, kết quả lại quên mất trên cổ còn mang tai nghe, vô tình bị kéo lại.
Cậu tháo tai nghe rồi ném xuống bàn học, trong lúc chạy ra ngoài còn không quên cao giọng giải thích với Cận Ngôn Châu: “Cô ấy là chị tôi, chị ruột của tôi!”
Cận Ngôn Châu tựa như đang nghe nhầm: “?”
Cậu cau mày nhìn hai người bạn cùng phòng còn lại, sắc mặt Nghiêm Thành và Tiết Thần đều có vẻ kinh ngạc giống nhau.
“Anh Châu, cậu không biết Sơ Hạnh là chị gái của cậu ấy hả?” Anh hai Nghiêm Thành ngỡ ngàng hỏi.
Cận Ngôn Châu nhíu mày, kiềm chế sự nóng giận hỏi ngược lại: “Vậy là các cậu đều biết Sơ Hạnh là chị gái của cậu ấy?”
Tiết Thần trả lời: “Biết chứ, chẳng phải ngày đến báo danh kí túc xá Kỷ An đã nói rồi sao, Sơ Hạnh chị gái sinh đôi của cậu ấy đang học khoa tiếng Trung.”
“Ồ vãi!” Nghiêm Thành chợt vỗ đùi, “Tôi nhớ ra rồi! Lúc mà Kỷ An nói lời này, anh Châu không có ở trong phòng ký túc xá!”
Cận Ngôn Châu: “….”
HẾT CHƯƠNG 3.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT