Đột nhiên xảy ra chuyện này, ngay cả Đàm Thành Huân cũng không ngờ tới.
Ông ấy không ngờ tới Tần Tranh bảo bọn họ chờ, lại chờ được cảnh như vậy!
Bóng của Phượng Hoàng kia, dường như là tiếng Phượng Hoàng kêu vẫn vang vọng bên tai!
Lúc này, lại nhìn về phía bức tượng điêu khắc đã trở thành đá trắng, toàn bộ khán giả trong hội trường đều bùng nổ.
Với loại tình huống này, nếu ban giám khảo lại nói điêu khắc của Đàm Ký, vẫn không hơn Giang thị gì đó, vậy thật sự sẽ làm cho dư luận phẫn nộ!
Tất cả mọi thứ bây giờ, đối với ban giám khảo, không khác gì bị người khác chĩa kiếm vào cổ họng!
Phải làm gì đây?
Có thể làm gì?
Quán quân chỉ có thể là của Đàm Ký!
Ông chủ châu báu Nguyên Phúc nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ tới đã dùng hết thủ đoạn, cũng không thể đè Đàm Ký xuống!
Càng làm cho ông ta cảm thấy khó tin chính là, Đàm Ký này giống như lò xo, càng đè mạnh xuống, càng bắn lên cao!
"Quán quân, Đàm Ký."
Người dẫn chương trình công bố kết quả cuối cùng!
Trong nháy mắt toàn bộ khán giả trong hội trường lại một lần nữa hô to!
Mắt Đàm Thành Huân đỏ hoe, trong mắt tràn đầy nước mắt, bọn họ đã tạo nên kỳ tích!
"Bố, Đàm ký của chúng ta vô địch rồi!" Đàm Tử Khâm hét lên, đột nhiên nhìn về phía Tần Tranh, bỗng cúi đầu với Tần Tranh!
"Tần Tranh, Đàm Tử Khâm tôi nói lời giữ lời, từ nay về sau, tôi chỉ theo anh! Tôi nói được àm được!”
Tần Tranh mỉm cười, đại tiểu thư này nổi tính khí, anh cũng không coi là thật.
Sở Hiểu Đồng mặt mày hồng đào nhìn Tần Tranh, cảm thấy Tần Tranh lúc này Tần Tranh là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới!
Người này, thay đổi quá nhiều!!
Hội trường từ từ giản tán, chạm khắc ngọc làm ai nấy đều kinh ngạc kia đã khắc sâu trong tâm trí mọi người.
Vị trí thứ nhất danh bất hư truyền.
Bắt đầu từ hôm nay, Tần Tranh sẽ có một vị trí trong giới khắc ngọc!

Mà vị trí này, vượt qua đại đa số thợ điêu khắc ngọc!
"Bây giờ chúng ta trở về, ban tổ chức bên kia thông báo cho tôi đi ký văn kiện." Đàm Thành Huân đột nhiên nhìn vào điện thoại nói.
“Cậu Tần, cậu đi cùng tôi chứ?”
Tần Tranh gật đầu, nếu Đàm Thành Huân sẵn sàng tin tưởng anh, đi một chuyến có gì đâu? Dù sao cũng không phải chuyện xấu.
Ngay sau đó Đàm Thành Huân và Tần Tranh đã đi ra ngoài sân.
Nơi ký kết hợp đồng, do ban tổ chức sắp xếp, tại phòng hội nghị lớn ở trong trang viên.
Lúc này, trong hội trường yên tĩnh, Hà Hồng Khang ngồi ở vị trí chính, bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông mặc âu phục giày da.
"Luật sư Trần, anh chắc chắn hợp đồng có thể thay đổi như vậy?" Hà Hồng Khang nhìn hợp đồng trong tay, trong mắt hiện lóe lên một tia sáng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
"Tất nhiên rồi.

Không phải ông muốn Đàm Ký sống không bằng chết sao? Hợp đồng này giống như ông muốn." Luật sư Trần mỉm cười nói: "Nếu Đàm Ký muốn khởi kiện, có tôi ở đây cũng không có bất kỳ phần thắng nào.”
“Tốt!” Hà Hồng Khang cười khẩy: "Ông nghĩ ông lấy được vị trí quán quân tôi sẽ không có cách nào sao? Hừ! Đàm Ký ơi là Đàm Ký, hai người vẫn còn quá trẻ! Hà Hồng Khang ta không muốn cho các người vào Giang thị, các người cả đời cũng không thể nào vào được!”
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị gõ, trợ lý bên ngoài ra hiệu bằng tay với Hà Hồng Khang.
Hà Hồng Khang gật đầu, ý bảo cho người vào.
Ngay sau đó, Đàm Thành Huân và Tần Tranh lập tức đi vào.
Mặc dù Hà Hồng Khang vẫn luôn nhắm vào Đàm Ký, nhưng từ đầu đến cuối, Đàm Thành Huân chưa từng gặp Hà Hồng Khang.
Cho nên khi nhìn thấy Hà Hồng Khang, Đàm Thành Huân vẫn rất lịch sự đi tới: "Xin chào tổng giám đốc Hà.”
Hà Hồng Khang mỉm cười, không để ý đến bàn tay đang vươn ra của Đàm Thành Huân, chỉ chỉ ghế ngồi: "Ngồi đi, tổng giám đốc Đàm.”
Đàm Thành Huân lúng túng thu tay về, kéo Tần Tranh ngồi xuống.
Tần Tranh từ đầu đến cuối không nói gì, anh có thể nhìn ra trong mắt Hà Hồng Khang đầy vẻ khinh thường và ngạo mạn, Tần Tranh không thích một chút nào.
Thậm chí, nếu anh là Đàm Thành Huân, anh tuyệt đối sẽ không bàn bạc hợp đồng với loại người này!
Cũng sẽ không đi gặp!
"Xin chào tổng giám đốc Hà, tôi là Đàm Thành Huân, ông chủ của Đàm Ký.

Người nào đó của ban tổ chức thông báo cho chúng tôi rằng quán quân sẽ đến đàm phán hợp đồng với tổng giám đốc Hà.”
"Thật không giấu diếm, lúc nãy tôi đã nhận được tin nhắn, nói đến quán quân, sẽ được ban tổ chức bỏ tiền ra cho đội vô địch, xây dựng cửa hàng cho quán quân trên diện rộng ở khắp tỉnh Thanh, cho nên Đàm Ký mới cố gắng như vậy, ông cũng biết Đàm Ký của chúng tôi..."
"Được rồi, tổng giám đốc Đàm, ông nói tôi đều hiểu, nhưng mà chuyện nào ra chuyện nấy, ông cũng biết chúng tôi là bên tổ chức, quyền giải thích mấy thứ này nằm trong tay chúng tôi."
Hà Hồng Khang sốt ruột ngắt lời Đàm Thành Huân: "Đây là hợp đồng, ông có thể nhìn xem, không khác gì với thứ ông nói.

Ban tổ chức mở cửa hàng trên diện rộng, lấy tên Đàm Ký của ông để triển khai.”
Đàm Thành Huân vừa nghe thì vui vẻ nở nụ cười, vội vàng mở túi tài liệu ra, nhưng vừa nhìn thấy nội dung của bản hợp đồng, nụ cười trên mặt Đàm Thành Huân đã chậm rãi cứng ngắt.
"Tổng giám đốc Hà, cái này… hợp đồng này có phải không đúng không?”
Tần Tranh lúc này cũng cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy trên hợp đồng viết, tất cả cổ phần của cửa hàng, do bên tổ chức chiếm tám mươi phần trăm, Đàm Ký chiếm hai mươi phần trăm!
Nhìn thấy cột này, trong mắt Tần Tranh bỗng hiện lên vẻ lạnh như băng, trong lòng lại tức giận bật cười!
Ông lấy 80% nói dễ nghe đấy, sao không nói thẳng Đàm Ký sau này chính là thuộc về các người đi!
"Có gì không đúng? Ban tổ chức chúng tôi cung cấp cho ông cửa hàng miễn phí, không nên lấy thêm một ít cổ phần sao?” Sắc mặt Hà Hồng Khang lạnh như băng: "Như nào, tổng giám đốc Đàm cảm thấy, ban tổ chức của tôi nên đóng góp miễn phí sao?”
"Không phải, không phải ý này, nhưng mà cái này cũng quá...!lố rồi, tám mươi phần trăm thuộc về các ngừoi, Đàm Ký chúng tôi không phải tương đương với thuộc về ban tổ chức sao? Đàm Ký này là một tay Đàm Thành Huân tôi..."
"Tổng giám đốc Đàm!" Giọng nói Hà Hồng Khang chợt trầm thấp: "Một câu thôi, ký thì ký, không ký thì rời đi! Ông không hợp tác với nhà tổ chức của tôi, cũng còn có một nhóm lớn các cửa hàng đồ trang sức khác đang chờ hợp tác với chúng tôi đấy!”
Hà Hồng Khang chính là dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi, chứng tỏ, Đàm Ký của mấy ngừoi thuộc về ban tổ chức chúng tôi.
Chúng tôi sẽ mở cửa hàng cho mấy người.
Hoặc là Đàm Ký mấy người cứ co rúc ở Dương Thành, ban tổ chức chúng tôi còn có nhiều lựa chọn hơn, không thiếu một mình mấy người!
"Ông cái này...!tổng giám đốc Hà, ông thật sự là không có một chút tinh thần khế ước! Đàm Ký tôi dù thế nào cũng là quán quân của trận đấu này.

Ông trực tiếp muốn chiếm đoạt tám mươi phần trăm quyền sở hữu cổ phần của Đàm Ký, cả Hoa Hạ cũng không có tổ chức nào làm như vậy!”
Đàm Thành Huân nổi giận, đập bàn hét lớn!
Sắc mặt Hà Hồng Khang trong nháy mắt trở nên khó coi: "Được! Nếu ông không muốn, cút đi! Đừng nói Đàm Ký ông như thế nào, Hà Hồng Khang tôi căn bản thấy chướng mắt! Bây giờ cút ngay cho tôi!”

Sắc mặt Đàm Thành Huân vô cùng khó coi, ông ấy xem như nhìn rõ, ban tổ chức chính là cố ý làm khó Đàm Ký!
Cái hợp đồng chó má gì, đây chính là điều khoản phân chia!
Ánh mắt Tần Tranh lạnh như băng: "Tổng giám đốc Hà như thế này, chỉ sợ sau này không ai dám hợp tác với tổng giám đốc Hà nữa!”
Hà Hồng Khang chậm rãi nhìn về phía Tần Tranh: "Cậu là cái thá gì? Tôi không có ai hợp tác, thì mắc mớ gì tới cậu! Tôi nói cho cậu biết, khắp tỉnh Thanh, Hà Hồng Khang tôi dám nói một, thì không ai dám nói hai!”
"Ở tỉnh Thanh này, Hà Hồng Khang tôi chính là người có địa vị nhất, tất cả những gì ông đây nói, đó chính là chân lý, chính là trời chính là đất! Cả tỉnh Thanh, đừng nói tới cửa hàng châu báu vô dụng, cho dù nhà học Giang nói chuyện với tôi, cũng phải nhìn sắc mặt của tôi!”
Ông ta hét lớn những lời này, tọa Đàm Thành Huân đến mức mặt trắng bệch..
Lòng Đàm Thành Huân như tro tàn, quyền lực của Hà Hồng Khang này lại lớn như vậy sao?
Đây là muốn đẩy Đàm Ký của ông ấy vào trong hố lửa!
"Tôi là cái thá gì?" Tần Tranh nở nụ cười: "Nhà họ Giang cũng phải nhìn sắc mặt ông sao?”
Hà Hồng Khang gân cổ lên: "Sao? Lời tôi nói với cậu không hài lòng sao?”
“Nói cho thằng nhóc cậu biết, thế giới rất lớn, cậu chẳng qua chỉ là một giọt nước trong biển rộng, đừng tưởng rằng có thể điêu khắc dược Phượng Hoàng thì đã thiên hạ vô địch, đối với kiểu người như chúng tôi, cậu cũng chỉ là một con kiến, vươn tay là có thể nghiền nát cậu!”
Khóe miệng Tần Tranh đột nhiên nhếch lên nở một nụ cười sáng lạn, gật gật đầu lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Giang Quân.
Nếu là bình thường, anh còn có thể đánh chết Hà Hồng Khang này.
Nhưng chuyện hôm nay liên quan đến Đàm Thành Huân, hợp đồng không thể dùng vũ lực để giải quyết, vậy thì dùng quyền lực thôi.
Hà Hồng Khang này không phải nói rất căng sao? Không phải nói nhà họ Giang cũng phải nhìn sắc mặt ông ta sao?
Tần Tranh bật cười, anh nhớ rõ, Giang Quân đã nói nhà họ Giang anh ta là người kiểm soát lớn nhất của trận đấu lần này, với bọn họ, ban tổ chức chẳng qua chỉ là một con chó của nhà họ Giang mà thôi.
Bây giờ, con chó này, lại mở miệng nói, nó lợi hại hơn chủ của nó!
Thật buồn cười!
Điện thoại nhanh chóng kết nối, truyền đến giọng Giang Quân: "Chú em, sao lại nhớ tới gọi điện thoại cho tôi vậy? Có chuyện gì cần giúp sao?”
Tần Tranh mỉm cười: "Đàm Ký giành được quán quân, chuyện này anh biết không?”
“Biết, tôi đang nghĩ buổi tối gọi cậu ra nói chuyện đây, chúc mừng nha!”
Tần Tranh tiếp tục nói: "Chuyện quán quân phải ký hợp đồng với ban tổ chức anh cũng biết phải không?”
Giang Quân phát hiện có chút không thích hợp: "Biết chứ, sao thế, chú em? Có phải bên ban tổ chức đã làm khó gì các người không?”
"Haha, cũng không có chuyện gì to tát." Tần Tranh lúc này khinh thường nhìn Hà Hồng Khang cười nói: "Chỉ là hỏi anh thử, trên hợp đồng có nói, sau khi cửa hàng quán quân phân bố xong, tám mươi phần trăm cổ phần sẽ thuộc sở hữu của ban tổ chức, anh biết không?”
Cái gì?
"Tám mươi phần trăm?" Giang Quân đang uống trà cùng Giang Lợi Dân, nghe thấy những lời này lập tức đập bàn đứng lên, nước trà lập tức đổ đầy đất!
"Sao ông ta không trực tiếp đi chết đi! Cái thứ khốn nạn!”
Tần Tranh không dừng lại, vẫn tiếp tục hỏi: "Hà Hồng Khang này nói ông ta là lão đại của Giang thị, ngay cả nhà họ Giang nói chuyện cũng phải nhìn sắc mặt ông ta, chuyện này, anh biết không?”

Giang Quân càng nghe sắc mặt càng xanh mét, nhìn thấy Giang Lợi Dân đang nhìn mình, lúc này mới giải thích.
"Bố, bên tổ chức không biết làm cái gì, nói với nhà vô địch, muốn chiếm đi 80% cổ phần.

Càng buồn cười hơn là, ban tổ chức nói nhà họ Giang mình, nói chuyện cũng phải xem sắc mặt bọn họ.”
Giang Lợi Dân nghe vậy chợt nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng: "Nên xử lý thì xử lý đi!”
Giang Quân gật đầu, cầm điện thoại trực tiếp rời khỏi quán trà: "Chú em, cậu đang ở đâu, tôi đi tìm cậu.”
Tần Tranh chậm rãi nói: "Phòng họp số 1 của trang viên.”
"Được, tôi đến ngay."
Cúp điện thoại, Tần Tranh nhìn về phía Hà Hồng Khang, nhìn vẻ mặt cười khẩy như cũ của ông ta.
"Cứu binh? Không nghĩ tới các người cũng có người quen ở Giang thị, đáng tiếc, tôi là lão đại của Giang thị này, ai đến cũng vô dụng!” Hà Hồng Khang cười nhạo.
"Vậy sao? Nếu người đó đến, ông vẫn có thể nói được như vậy, thế thì tốt nhất.” Tần Tranh chậm rãi nói.
Đàm Thành Huân có chút sững sờ, với loại tình huống này Tần Tranh còn có cách sao? Trong lòng ông ấy rất cảm kích Tần Tranh, lại có chút lo lắng.
Lập tức lôi kéo Tần Tranh đi đến một góc: "Cậu Tần, người cậu mời có đáng tin cậy không? Đừng đến lúc đó làm cho người ta cũng bị Hà Hồng Khang chửi một trận.”
Tần Tranh vỗ vỗ bả vai Đàm Thành Huân: "Yên tâm đi.”
Hà Hồng Khang giống như đại gia ngồi trên ghế ông chủ, nhìn hai người Tần Tranh giống như nhìn con kiến: "Người của cậu khi nào đến? Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian lề mề cùng mấy người!”
“Hợp đồng này, các người muốn ký thì nhang, không ký thì cút khỏi đây, nhanh lên!”
"Tổng giám đốc Hà đây là muốn ai cút khỏi đây?" Đột nhiên giọng nói vang lên sau lời của Hà Hồng Khang.
Bóng dáng Giang Quân chợt xuất hiện ở cửa phòng họp, phía sau còn có trợ lý của Hà Hồng Khang với vẻ mặt căng thẳng.
Hà Hồng Khang nghe tiếng nói thì quay đầu, vẻ mặt cười khẩy khi nhìn thấy Giang Quân, hoàn toàn ngưng đọng!
Đàm Thành Huân không biết Giang Quân, không rõ đây là ai.
Nhưng ông ấy vừa quay đầu nhìn thấy động tác của Hà Hồng Khang, há hốc miệng, cằm suýt chút nữa rớt xuống.
Chỉ thấy Hà Hồng Khang run rẩy đứng lên, hai chân nhũn ra nhìn Giang Quân, giọng nói lắp bắp: "Giang, cậu Giang, cậu, sao cậu lại tới đây?”
"Tại sao tôi lại đến đây?"
Giang Quân đẩy trợ lý ra, nhấc chân đi vào bên trong, chợt hét lớn ra tiếng: "Tôi mà còn không đến, Giang Thị chính là thiên hạ của Hà Hồng Khang ông rồi, nhà họ Giang tôi có ích lợi gì, ông nói xem! Hả?”
Bùm bùm!
Ngay lập tức, Hà Hồng Khang sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play