“Ai?” Đàm Thành Huân đứng lên, nhìn về phía Tần Tranh.

Tần Tranh cau mày nhìn sang, đêm đã khuya, ai tới tìm bọn họ?
“Tôi đi mở cửa.

” Lão Từ lập tức đi lên phía trước mở cửa ra.

Vừa mở cửa, hai người mặc vest đen bước vào, người đàn ông liếc nhìn Lão Từ, rồi nhìn thẳng vào phòng: “Ai là ông chủ của Đàm Ký?”
“Là tôi” Đàm Thành Huân lập tức tiến lên, “Xin hỏi các anh là?”
“Chúng tôi là người bên ban tổ chức, tổng giám đốc Hà bảo chúng tôi thông báo rằng cuộc thi ngày mai của Đàm Ký đã bị hủy bỏ.


Đàm Thành Huân sửng sốt, người đàn ông kia trực tiếp đưa cho Đàm Thành Huân một văn kiện: “Ký xong văn kiện này, ngày mai gian hàng của anh sẽ bị dỡ bỏ, số người tham gia thi đấu của các anh cũng sẽ bị xóa.


“Tại sao?” Đàm Tử Khâm lao lên, tức giận, đưa tay ra đẩy người đàn ông đó.

Người đàn ông nhíu mày: “Tiểu thư, xin cô tự trọng!”
“Đàm Ký các anh cho tới bây giờ vẫn không có tác phẩm trưng bày, thời gian trưng bày đã kết thúc, các bạn đã vi phạm các quy tắc và bị loại khỏi cuộc thi!”
“Nói láo!” Từ Chí tiến lên quát lớn, “Tôi đã đặt nó vào rồi, 8 giờ là đã đặt vào rồi, là thằng khốn nào đã đập phá tác phẩm trưng bày của chúng tôi!”
Từ Chí hét lên như điên, và mở hộp cho người đàn ông xem!
“Đó là lí do của các anh, chúng tôi là người bên ban tổ chức không liên quan gì.

” Người đàn ông thậm chí không thèm nhìn những mảnh vỡ, vẻ mặt vô cùng tự tin.

Đàm Thành Huân cười giận dữ: “Tôi không ngu, Đàm Thành Huân tôi đã kinh doanh nhiều năm như vậy rồi, gặp phải không ít những mưu mô, tôi không ngu!”
Đúng vậy, trong trường hợp này, nếu không nhìn ra được là có người đang cố ý nhắm vào Đàm Ký bọn họ, thì bọn họ đã mất trí rồi!
Lão Từ lúc này cũng hiểu ra, khuôn mặt tái nhợt.

Chưa bao giờ nghĩ sẽ có chuyện như này xảy ra.

“Lũ khốn kiếp các người!” Đàm Tử Khâm vừa gào vừa khóc, “Làm sao bây giờ, đây là bố tôi đã xin bên trên rất lâu rồi, đã gửi rất nhiều quà biếu, vì chuyện này, mấy đêm đều không ngủ, tìm bao nhiêu bạn bè nhờ nói giúp.


“Đến cuối cùng mới có suất tham gia thi đấu này! Tại sao lại phải nhắm vào Đám Ký chúng tôi!” Đàm Tử Khâm ngồi xổm trên đất khóc lớn.

Sở Hiểu Đồng vội vàng chạy tới an ủi cô ấy, cô cũng không biết phải làm sao?
Cô không hiểu những điều này, chỉ là bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Đàm Tử Khâm và Đàm Thành Huân, cô thực sự rất buồn.

Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Sở Hiểu Đồng nhìn về phía Tần Tranh: “Chồng, anh có cách không?”
Tần Tranh sửng sốt một hồi, anh không ngờ Sở Hiểu Đồng sẽ gọi anh là chồng.

Trong kí ức, đây là lần đầu tiên có người gọi anh một cách tình cảm và chân thành như vậy.

Lời nói của Sở Hiểu Đồng ngay lập tức khiến mọi người nhìn về phía Tần Tranh.

Hai người đàn ông lúc này có chút không kiên nhẫn: “Không ký cũng không sao, nhưng nếu ngày mai gian hàng không được trưng bày, Đàm Ký nhất định phải bồi thường cho bên tổ chức 100 triệu nhân dân tệ tiền bồi thường thiệt hại!”
Dứt lời, hai người đàn ông quay người rời đi.

“…” Từ Chí đá văng chiếc ghế, sắc mặt u ám, “Tôi không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, nếu biết, cả đêm tôi sẽ ngồi tại quầy trưng bày chờ tới khi trời sáng!”
“Chúng tôi cũng chắc chắn sẽ trông coi!” Triệu Lâm và Vương Kiệt chưa từng thấy sóng to gió lớn, khuôn mặt lúc này cùng đầy nước mắt.

Ai có thể dự liệu được chuyện này sẽ xảy ra chứ?
“Tần Tranh, anh có cách không?" Đàm Tử Khâm quay đầu nhìn về phía Tần Tranh, “Nếu như anh giúp bố tôi vượt qua cửa ải khó khăn này, Đàm Tử Khâm tôi từ nay về sau sẽ nghe theo anh! Anh bảo tôi đi đông, tôi tuyệt đối không đi tây!”
Tần Tranh cười gượng, có thể khiến cho đại tiểu thư này cúi đầu không dễ dàng, nhưng cũng đủ thấy chuyện này khó khăn cỡ nào!
“Cậu Tần, chỉ cần cậu có thể giúp tôi một việc này, tôi có thể cho cậu toàn bộ Đàm Ký!”
Đàm Thành Huân cười gượng nói: “Xin lỗi, tôi cũng là… Tôi không biết nên làm gì mới phải, cũng có chút làm khó cậu.


Tần Tranh không biết phải làm sao: “Tình huống như vậy có thể làm gì được.


Nghe thấy những lời nói của Tần Tranh, tất cả mọi người lập tức ủ rũ, anh mắt của Đàm Tử Khâm trở nên u ám.

Nhưng Tần Tranh lại thở dài: “Trừ phi điêu khắc lại.


“Tôi cũng đã nghĩ tới việc điêu khắc lại, nhưng thời gian điêu khắc căn bản là không kịp! " Đàm Thành Huân nói tới đây đột nhiên nhíu mày, không đúng, ông ấy có thể nghĩ tới thời gian không kịp, thì Tần Tranh tất nhiên cũng sẽ nghĩ tới.

Lẽ nào?
Đàm Thành Huân lập tức nhìn về phía Tần Tranh, không thể tin được: “Ý của cậu là? Cậu có quen người biết điêu khắc sao, có thể điêu khắc nhanh sao?”
Tần Tranh không nói nên lời: “Tôi không có biết người đó.


Đàm Thành Huân cau mày cười gượng: “Nếu đã như vậy, vậy điêu khắc cũng không có! ”
“Ý tôi là, tôi sẽ điêu khắc.

” Tần Tranh vừa nói xong, Đàm Thành Huân còn đang cười gượng.

Ngay sau đó, ông ấy đột nhiên phản ứng lại, Đàm Tử Khâm và những người khác ngay lập tức nhìn về phía Tần Tranh.

“Anh biết điêu khắc?”
Sở Hiểu Đồng cũng sửng sốt, Tần Tranh biết điêu khắc từ khi nào?
Tần Tranh gật đầu: “Cũng biết một chút.

Bây giờ tôi sẽ đi tới hội trường cá cược đá, có một số thương nhân bọn họ chưa đi hết, trực tiếp chọn một viên ngọc bích chất lượng tốt ở đó, sau đó chạm khắc nó ngay bây giờ.


Đàm Thành Huân và những người khác đều sững sờ, chỉ cảm thấy ớn lạnh trên đầu.

Tần Tranh này, rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Sao có thể cái gì cũng biết!
Tất cả bọn họ lúc này đều phấn chấn tinh thần, giúp Tần Tranh đẽo đá, cắt một loạt đá, cuối cùng thậm chí còn ra ngoài mua dụng cụ điêu khắc.

Một đêm, không ai ngủ!
Khi trời vừa hửng sáng, mọi người ngẩng đầu liền thấy Tần Tranh đã thu dọn đồ đạc vào hộp.

Khi nhìn thấy tác phẩm khắc màu xanh lá cây trong hộp, tất cả bọn họ đều sửng sốt.

“Cái này…Cái này là cậu thức cả đêm điêu khắc sao?” Đàm Thành Huân không dám tin.

Trong mắt Sở Hiểu Đồng tràn đầy sự nghi hoặc, loại thủ công này, căn bản không thể là người mới làm ra được!
Tần Tranh đậy nắp lại: “Thành công hay không còn phụ thuộc vào trận đấu cuối cùng của ngày hôm nay.


Tần Tranh đem hộp đưa cho Từ Chí: “Lần này nếu lại bị vỡ, tôi cũng không thể làm gì được nữa.


Từ Chí nhận lấy, tay run run, giọng nghẹn ngào nói: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ để mắt tới nó, ai dám đụng vào, tôi sẽ bóp cổ người đó!”
Lão này cũng sợ rồi.

Tần Tranh mỉm cười, nhìn Từ Chí mang đồ đi, mới cảm thấy nhẹ nhõm, bận rộn cả một đêm, anh cũng quá mệt mỏi rồi.

Đánh giá cuối cùng là vào buổi tối, và bây giờ chỉ là bình chọn của khán giả, không có tác dụng gì.

“Cậu Tần, cậu nghỉ ngơi đi, chúng tôi ra ngoài đây.

” Đàm Thành Huân dẫn Đàm Tử Khâm và những người khác đi ra ngoài, không dám quấy rầy Tần Tranh.

Sự chuyển biến thái độ này khiến Tần Tranh bất đắc dĩ nở nụ cười, liền đi tới nằm ngủ trên chiếc sô pha.

Tới lúc đánh giá buổi chiều anh mới đi ra ngoài.

Và lúc này, toàn bộ hội trường đã chật kín người.

Hai người đàn ông mặc vest của ban tổ chức cũng ở đó, sự việc ngày hôm qua bọn họ đã tường thuật lại một cách trung thực.

“Tổng giám đốc Hà, vậy Đàm Ký?”
Ở cửa sau của phòng triển lãm, ông chủ của châu báu Nguyên Phúc đứng xoa xoa tay bên cạnh Hà Hồng Khang.

Hà Hồng Khang lấy ra một điếu thuốc, ông chủ châu báu Nguyên Phúc vội vã châm lửa.

“Yên tâm đi, tác phẩm triển lãm của bọn họ tôi đã phái người đi tiêu hủy rồi, người muốn trừng trị bọn họ rất nhiều không chỉ có anh, người của nhà họ Lăng cũng đã tới chào hỏi tôi rồi.


“Quán quân lần này nhất định phải thuộc về thành phố Giang Thị chúng ta.

” Hà Hồng Khang cười nhạt, “Một thành phố nhỏ chết tiệt, cũng muốn đứng trên đầu thành phố Giang Thị giở trò lưu manh, cũng không xem xem người phụ trách lần này là ai.


Ông chủ châu báu Nguyên Phúc lập tức cười ha hả: “Cám ơn Tổng giám đốc Hà, cám ơn Tổng giám đốc Hà!”
“Việc này không cần nói nữa, đi đi.


“Được được.


Ngay khi hai người tách ra, Hà Hồng Khang đi về phía phòng triển lãm, khóe mắt khinh thường liếc nhìn tủ kính của Đàm Ký, nụ cười khinh bỉ nơi khóe miệng còn chưa nhấc lên, lập tức đông cứng lại trên mặt!
Bịch.

Điếu thuốc trong tay rơi xuống đất, ông ta không thể tin nhìn chằm chằm vào tủ kính!
“Người đâu!” Ông ta hét lên, nhân viên lập tức chạy đến.

“Tổng giám đốc Hà có gì sai bảo?”
“Tủ kính của Đàm Ký đã xảy ra chuyện gì?” Hà Hồng Khang túm lấy cổ áo nhân viên, chỉ vào tủ kính và hét lớn.

“Tổng giám đốc Hà, đó là người của Đàm Ký bỏ vào, người đó vẫn đang đứng bên cạnh.

” Nhân viên sợ hãi tái mặt.

Khi Hà Hồng Khang nghe thấy điều này, ông ta bỏ người này ra và đi về phía xa.

Và vào lúc này ông ta mới phát hiện ra, trong tủ trưng bày của Đàm Ký, số lượng phiếu bầu cho vật phẩm triển lãm đang tăng lên, thậm chí là cao nhất trong hội trường!
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy!
Ông ta rõ ràng là sai người đi phá vỡ rồi, chẳng lẽ đây là sản phẩm dự phòng của bọn họ sao?
Không thể nào!
Hôm qua ông ta đã sai người đi điều tra, hoàn toàn không có tác phẩm điêu khắc thứ hai nào cả!
Lúc này, ông chủ của châu báu Nguyên Phúc cũng trơ mắt nhìn cảnh này, Tổng giám đốc Hà vừa rồi không phải đã nói, Đàm Ký không có tác phẩm điêu khắc sao?
Vậy đây là cái gì?
Ông ta định quay đầu lại hỏi Tổng giám đốc Hà, nhưng khi ngẩng đầu lên, liền thấy Hà Hồng Khang hai mắt đỏ hoe, đang nhìn chằm chằm vào tủ trưng bày!
Ông chủ của châu báu Nguyên Phúc sững người, cảm thấy không ổn, xem ra Hà Hồng Khang cũng không biết chuyện này!
Sắc mặt Hà Hồng Khang trở nên u ám, nhấc chân bước lên phía trước, vươn tay định mở tủ kính ra.

Lão Từ nhìn thấy, lập tức tiến lên ngăn cản: “Quý ông này, ông có thể nhìn, nhưng không thể chạm vào, nếu không bị vỡ chúng tôi sẽ rất phiền phức.


Nghe đến đây, không ít khán giả nhìn Hà Hồng Khang với vẻ khinh thường.

“Người này bị điên sao? Không biết đồ trưng bày là không thể chạm vào à?”
“Chắc người này tưởng đang đi siêu thị, đồ gì cũng muốn cầm.


“Ôi, buồn cười thật đấy.

Nhưng vật trưng bày của Đàm Ký này thực sự được chạm khắc tinh xảo, tinh xảo hơn những cái khác.


“Đúng rồi, tôi cũng muốn mua nó, nhưng tiếc là tôi không có tiền.

"
“Nhìn thật đã con mắt, tiếc là không thể chụp ảnh.


Số phiếu càng ngày càng cao, Hà Hồng Khang giận dữ quay người rời đi, nét mặt đầy sát khí!
Nhưng triển lãm đã bắt đầu rồi, mà tủ kính của Đàm Ký vẫn còn có người xem, ông ta muốn cho người ra tay cũng không được!
Đáng ghét!
Đàm Ký rốt cuộc đã tìm người nào, mà trong một đêm có thể điêu khắc ra tác phẩm này!
Hà Hồng Khang vô cùng tức giận mà không có chỗ trút giận, ông ta nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, trên mặt đột nhiên lướt qua một chút sửng sốt, sau đó cười thành tiếng!
Ông ta thật ngốc à, có nhiều phiếu bầu của khán giả thì sao chứ?
Nếu ban giám khảo không cho điểm, thì mấy người đó vẫn sẽ chỉ là con số không!
Nghĩ tới đây, Hà Hồng Khang không còn tức giận nữa, gọi điện thoại: “Tác phẩm điêu khắc của Đàm Ký hôm nay, không ai được cho điểm.

Nếu ai cho điểm, đó sẽ là chống lại tôi, Hà Hồng Khang!”
“Các người cũng biết đấy, sau lưng Hà Hồng Khang tôi là nhà họ Giang!”
Sau khi các giám khảo nhận được cuộc gọi, sắc mặt họ thay đổi và cuối cùng họ đành phải nhượng bộ.

“Đàm Ký lần này thực sự là tiêu đời rồi, lại dám khiêu khích Tổng giám đốc Hà!”
“Xem ra quán quân lần này lại thuộc về thành phố Giang Thị rồi, ai bảo phía sau Giang thị là nhà họ Giang chứ.


Thời gian trôi qua, đã đến lúc ban giám khảo ngồi vào chỗ, Tần Tranh cũng tỉnh dậy, vươn vai, sảng khoái bước ra khỏi phòng.

Trời đã nhá nhem tối, toàn bộ trang viên đều sáng đèn, như thể ban ngày.

Năm phút đi từ trang viên đến hội trường, Tần Tranh đi thẳng về phía các đội tham gia.

Khi Đàm Thành Huân và những người khác nhìn thấy Tần Tranh, họ lập tức đứng dậy và vẫy tay với Tần Tranh.

Lúc này toàn bộ hội trường đã quá đông đúc và không còn ghế trống.

Mười tủ triển lãm đều ở trên bục cao, nhìn thoáng qua có thể thấy được số lượng bình chọn trên đó.

“Số lượng phiếu bầu của chúng ta hiện tại là cao nhất!” Đàm Tử Khâm khẽ thì thầm, “Tần Tranh, anh thật lợi hại!”
“Đúng vậy, cậu Tần, sớm biết những tác phẩm điêu khắc của cậu tuyệt vời như vậy, thì ngay từ đầu tôi đã không tìm đến bất kỳ nhà điêu khắc nào khác rồi.

” Đàm Thành Huân cười gượng gạo, so với tác phẩm điêu khắc này của Tần Tranh, của ông ấy căn bản là không thể lên được sân khấu.

“Chỉ là chút nền tảng thôi.

” Tần Tranh nhìn chằm chằm vào tủ kính, trong lòng lại có chút không chắc chắn.

Liệu người của ban tổ chức có thực sự để họ về nhất không?
Lượt bình chọn này chỉ chiếm 30% số điểm chung cuộc, muốn về nhất còn phải được sự đồng ý từ ban giám khảo!
Nhưng vào lúc này, người dẫn chương trình nói: “Bây giờ, mời ban giám khảo cho điểm tất cả các tác phẩm trưng bày!”
Ngay lập tức, trên một màn hình lớn phía trên bục cao, tên của mười thành phố đều được hiển thị!
Điểm tối đa là 100 điểm!
Bắt đầu từ cửa hàng đầu tiên, 50 điểm, 80 điểm, 90 điểm, thậm chí 20 điểm cũng có!
Đàm Thành Huân nhìn chằm chằm vào máy tính điểm của châu báu Đàm Ký, và sau 30 giây trôi qua, ông ấy nhăn mày lại!
Lúc này, tất cả các thành phố khác đều ngừng đếm, thành phố Giang Thị vượt xa với số điểm 99 điểm!
Thậm chí châu báu Phượng Ký cũng có số điểm là 80!
Ngay cả cửa hàng châu báu Linh Ngọc cũng có 50 điểm!
Nhưng mà!
Châu báu Đàm Ký, lại là 0 điểm!
Lúc này, cả hội trường ồ lên!
Hà Hồng Khang nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cười nhạt: “Đấu với tôi sao? Đúng là lấy trứng chọi đá!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play