Tần Tranh ở lại quán trà một tiếng, lại một lần nữa châm cứu cho Giang Lợi Dân, sau đó liên tục dặn dò ông ấy vứt gối ngọc đi, kê thêm mấy đơn thuốc Đông y xong mới rời đi.
Tôi tiễn cậu.

Giang Quân đuổi theo Tần Tranh.
Tần Tranh nghi ngờ nhìn người đàn ông này, không phải người này rất ghét anh sao?
Thật xin lỗi.

Sau khi ra khỏi quán trà, Giang Quân lại lần nữa xin lỗi Tần Tranh.
Tần Tranh khó hiểu: Sao lại xin lỗi tôi?
Lúc đầu tôi cảm thấy chuyện bố tôi đột nhiên ngất rất kì lạ, cậu lại xuất hiện đúng lúc nên cho rằng cậu là người do đối thủ phái đến.

Giang Quân gãi đầu.
Tần Tranh hơi trừng mắt, người đàn ông này không nhỏ bé chút nào, khuôn mặt cũng rất ưa nhìn nhưng đầu óc lại không quá thông minh nha.
Hóa ra hai người đuổi theo anh lúc đầu là vì người ta nghĩ anh là hung thủ.
Thật xin lỗi, hiểu lầm cậu rồi, là tôi tiểu nhân đo lòng quân tử.

Như vậy đi, đây là danh thiếp của tôi, nhà họ Giang chúng tôi không phải nhất thì cũng là số hai trên tỉnh Thanh này!
Sau này nếu như cậu gặp phải chuyện thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đòi công bằng cho cậu! Chúng ta cũng có thể xem là không hiểu lầm không quen.
Giang Quân cười ha ha đưa cho Tần Tranh một tấm danh thiếp.
Tần Tranh nhận lấy: Tôi không có nhỏ nhen như vậy, tôi nhận danh thiếp, nếu ông cụ có chuyện gì thì nhớ báo cho tôi biết.
Được! Giang Quân nắm tay Tần Tranh liên miệng cảm ơn xin lỗi, lần này đúng là thiếu chút nữa làm lớn chuyện, thật xấu hổ!
Giang Quân nhìn Tần Tranh đi xa rồi vỗ mặt mình mấy cái: Mình mẹ nó thật ngu ngốc mà, cũng may người ta không thèm để ý.

Tần Tranh rời khỏi quán trà, vừa đi vừa không ngờ mình lại quen biết với nhà họ Giang.
Nhưng anh cũng không nói cho Đàm Thành Huân, chuyện thi đấu anh vẫn muốn thật công bằng.
Buổi tối Sở Hiểu Đồng cũng đến nơi, cô ở chung phòng với Tần Tranh.
Căn phòng rất lớn, nhưng lại chỉ có một giường, sau khi Sở Hiểu Đồng tắm xong không mặc đồ ngủ như ngày thường mà quấn khăn chui vào chăn, sau đó còn bỏ khăn tắm ra.
Lúc Tần Tranh chui vào chăn giật mình: Sao em không mặc quần áo? Không lạnh sao?
Sở Hiểu Đồng cho rằng Tần Tranh sẽ trực tiếp đè mình ra, không ngờ người này lại nói ra một câu như vậy.
Cô suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, đúng là độc thân dựa vào thực lực! Sau đó cô mặc đồ ngủ vào, lấy ra một cái chăn khác: Đừng có chui vào chăn của tôi!
Ánh mắt Tần Tranh hơi thay đổi, khóe miệng hơi nâng lên, sao anh lại không biết suy nghĩ của Sở Hiểu Đồng chứ, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Trước khi Sở Hiểu Đồng thật sự thích anh, Tần Tranh sẽ không chạm vào người Sở Hiểu Đồng.
Đối với anh mà nói nếu làm vậy thì không khác gì có thêm một người ngủ cùng, hôn nhân không phải là như vậy.
Nhưng Sở Hiểu Đồng lại cảm thấy vô cùng uất ức, cô làm thế này cũng đủ để anh biết rằng mình đã tha thứ, hơn nữa còn đang lấy lòng anh.
Thậm chí hơn một tháng nay cô không còn tiếp tục đi tìm người cùng giới, đã biểu thị cô không còn qua lại với người cùng giới, sao người đàn ông này không chạm vào cô?
Chẳng lẽ Tần Tranh đã không còn cảm giác với cô sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Hiểu Đồng có chút bối rối, lần đầu tiên có cảm giác khủng hoảng vì không biết nên chung sống như thế nào với Tần Tranh!
Sở Hiểu Đồng cắn môi nhìn về phía Tần Tranh, trong mắt là sự phức tạp, Tần Tranh, rốt cuộc với anh tôi là gì?
Ngày hôm sau, lúc Tần Tranh thức giấc, Sở Hiểu Đồng cũng đã chuẩn bị xong: Đi ăn sáng thôi.
Mọi người tập hợp tại phòng ăn, Tần Tranh nhìn ba người lão Từ nói: Hôm nay bắt đầu chọn đá, hiện tại ai đang cầm tiền?
Lão Từ hơi dừng lại: Chuyện này cậu không cần quan tâm, viên đá đầu tiên sẽ do ba người chúng tôi phụ trách.
Tần Tranh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng: Câu này ông nên nói với tổng giám đốc Đàm, nếu như ông ấy đồng ý thì tôi sẽ không có ý kiến gì hết, chức đội trưởng cũng là của ông.
Sắc mặt lão Từ vô cùng khó coi, ông ta nghiến răng: Cậu đừng nên kiêu ngạo quá mà quên mất mình là ai! Kinh nghiệm xem đá của ba người chúng tôi chắc chắn hơn cậu! Cậu có thể đi nói chuyện này với tổng giám đốc Đàm, nhưng chúng tôi đang muốn tốt cho công ty mà thôi!"
Cậu muốn tiền sao? Được, chờ chúng tôi chọn xong sẽ đưa hết phần còn lại cho cậu! Nhưng lần thi đấu này cần chọn ba tảng đá, tôi chỉ cho cậu chọn một, hai tảng còn lại do ba chúng tôi chọn, dù sao ba chúng tôi cũng có kinh nghiệm hơn!
Tần Tranh nghe câu nào câu nấy của ông ta cũng thêm hai chữ kinh nghiệm vào thì cười lạnh, muốn cướp công thì cứ nói thẳng ra đi!
Được, buổi tối tôi sẽ đến lấy số tiền thừa.

Dứt lời Tần Tranh xoay người rời đi.
Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng đã về, Đàm Thành Huân cũng càng không nghe được cuộc trò chuyện của bốn người họ.
Nhìn Tần Tranh rời đi, lão Từ như gà trống chọi thắng, lỗ mũi hướng lên trời, cười nói: Chỉ là một thằng nhóc mà thôi, còn muốn trèo lên đầu tôi ngồi sao!
Lão Từ hơi nheo mắt lại: Không phải tổng tiền là hai ngàn vạn sao? Lát nữa chọn đá quý nhất cho tôi, để lại cho tên nhóc kia hai mươi vạn là được rồi!
Hai người Vương Kiệt nghe xong thì nở nụ cười đắc ý.
Hai mươi vạn ở chỗ này có thể mua được loại đá gì cơ chứ?
Dường như bọn họ đã thấy được sắc mặt tái lại của Tần Tranh khi nhận hai mươi vạn này!
Hôm đó Tần Tranh đi dạo một vòng quanh nơi này, để ý đến mấy tảng đá nhìn không tệ, buổi tối anh nhận được số tiền còn lại.
Khi thấy số dư hai mươi vạn trong tài khoản, vẻ mặt Tần Tranh cũng không quá ngạc nhiên, cũng không tức giận mà trực tiếp quay người đi vào hội trường.
Anh phải xem lại đá một lần nữa!
Anh ta không tức giận sao? Vương Kiệt ngạc nhiên.
Triệu Lâm cũng nhíu mày: Ai biết anh ta nghĩ gì chứ, chẳng lẽ anh ta thật sự cầm hai mươi vạn này đi mua một tảng đá sao? Nếu là tôi tôi đã sớm bỏ cuộc rồi.
Không hiểu sao trong lòng Vương Kiệt đột nhiên cảm thấy không ổn: Triệu Lâm, anh nghĩ hai tảng đá quản lí Từ chọn có ổn không?
Giá bán cao như vậy, lại còn nhiều người để ý thế nữa, vất vả lắm chúng ta mới mua được, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu! Triệu Lâm xua tay: Đi thôi, chờ xem trò hay ngày mai là được.
Tần Tranh cầm tiền đi đến chỗ một quản nhỏ trong sân.
Mấy tảng đá lúc trước anh chọn có giá ít nhất cũng là hai trăm vạn, vì anh biết Đàm Thành Huân đã chuẩn bị hai ngàn vạn, nhưng không ngờ mấy người kia mua hai tảng đá cũng đã hết 1980 vạn!
Ha, cưa ra là đá phỉ thúy thì tốt, nếu như không phải...
Tần Tranh lắc đầu, anh luôn không có ấn tượng tốt gì với người lúc nào cũng chỉ mang tâm lí trả thù.
Người anh em, thích tảng nào thì cứ tùy ý chọn, đây đều là những tảng đá còn lại của tôi, đá nhỏ mười mấy vạn cũng có, đá lớn cũng không kém nhà nào cả.
Một ông lão ngồi trước sạp cười ha ha nói.
Tần Tranh gật đầu, tìm một lúc lâu mới thấy một tảng đá như tỏa sáng trong một góc.
Anh nhíu mày, trước tiên đánh dấu trên tảng đá đó rồi lại đến sạp khác nhìn ngắm.

Chủ quán thấy Tần Tranh đến, vừa định chuẩn bị giới thiệu những tảng đá lớn thì thấy anh dừng lại trước đống đa snhor, vẻ mặt người chủ quán kia hiện lên sự xem thường, cũng không tiếp tục để ý đến Tần Tranh.
Khối đá này bao nhiêu?
Tần Tranh cầm một cục đá nhỏ, trên tảng đá mọc đầy rêu xanh, nhìn kĩ cũng không thấy giá trị chỗ nào.
Chủ quán nhìn thoáng qua, đưa hai ngón tay ra: Bán cho cậu hai mươi vạn.
Tần Tranh gật đầu không chút do dự.
Tảng đá kia anh không dám chắc 100% nhưng cũng chắc 99.99% thứ bên trong có thể đánh bại tất cả các thi sinh tham gia!
Người khác không nhìn thấy nhưng anh có thể nhìn thấy, bên trong tảng đá kia là thứ khiến người khác kinh ngạc!
Sáng hôm sau, lúc ăn sáng có thể thấy có không ít người xuất hiện thêm ở nơi thi đấu.
Lúc này người xem cũng đã bắt đầu xuất hiện.
Đến lúc đó đá của người dự thi sẽ được cưa ra trên sân khấu.
Đều xong rồi chứ? Đàm Thành Huân thuận miệng hỏi.
Đương nhiên, ông chủ, ngài cứ yên tâm.

Từ Chí cười ha ha: Cứ giao cho chúng tôi!
Đàm Thành Huân hơi sốt ruột nhìn Tần Tranh: Cậu nghĩ mình sẽ đứng thứ bao nhiêu?
Khóe miệng Tần Tranh hơi nâng lên: Chỉ cần một số người không cản trở thì thứ nhất không thành vấn đề.
Ngạc nhiên nha!
Đàm Thành Huân không nghĩ Tần Tranh sẽ nói vậy, ba người Từ Chí cũng sửng sốt, ánh mắt nhìn Tần Tranh như nhìn người ngốc.
Tên nhóc này không phải bị đần đi rồi chứ?
Bọn họ cản trở? Tự nói mình sao? Một cục đá hai mươi vạn của anh hơn hai tảng đá hơn một ngàn vạn của chúng tôi sao?
"Ha ha! Được! Đàm Thành Huân vỗ vai Tần Tranh: Chỉ cần cậu lấy được giải nhất cho tôi thì tôi sẽ cho cậu 10% cổ phần của Đàm Ký!
Tần Tranh sửng sốt, vừa định nói không cần thì Từ Chí đã nhíu mày nói.
Ông chủ, phải có kết quả cuối cùng mới nói được, hơn nữa được giải nhất cũng không phải chỉ có công lao của anh ta, anh ta không tìm được tảng đá nào tốt, tự mình tìm được có một cục, còn lại đều do chúng tôi tìm!
Lão Từ tuyệt đối không cảm thấy xấu hổ khi nói ra những lời này.
Khóe miệng Tần Tranh nâng lên tạo thành một nụ cười lạnh, anh còn chưa nói mà lão Từ này đã già mồm, Tần Tranh anh cũng không sợ nói cái gì.
"Hửm? Không phải vì ông chỉ đưa cho tôi hai mươi vạn thôi sao? Tần Tranh nói.

Đàm Thành Huân lập tức nhíu mày, người Từ Chí cứng lại, phẫn nộ nhìn Tần Tranh.
Tần Tranh cúi đầu ăn trứng gà trong tay.
Từ Chí vịt chết còn mạnh miệng cãi: Đó cũng là do cậu chọn, không phải sao?
Sắc mặt Đàm Thành Huân không quá tốt, ông ấy không biết rõ ràng nội dung câu chuyện, chẳng qua cảm thấy lúc này Tần Tranh khiến ông ấy thấy bản thân anh là một người không có năng lực gánh vác trách nhiệm.
Ông ấy lên tiếng: Cho dù như thế nào thì cũng sẽ có người chịu trách nhiệm, không thể để lỗ hai ngàn vạn được! Nói rồi quay người rời đi.
Thấy Đàm Thành Huân không nói gì, Từ Chí càng thêm đắc ý nhìn Tần Tranh: Ngu ngốc, cậu cho rằng cậu là ai chứ? Cậu chỉ là người mà ông chủ thêm vào cho đủ quân số mà thôi! Hôm nay lúc cắt đá để xem cậu thu xếp như thế nào!
Tần Tranh đứng lên, không nhìn Từ Chí mà vẫy tay về phía xa: Hôm nay rất đông, em đừng chạy lung tung.
Sở Hiểu Đồng gật đầu, đi theo Đàm Tử Khâm đến hội trường.
Tần Tranh cũng rời đi lấy đá của mình.
Anh vừa ra đến cửa đã thấy một bóng người quen thuộc đang đi đến, Tần Tranh bị người đó chặn lại.
Tần Tranh, mấy ngày rồi không gặp.
Tần Tranh hơi ngạc nhiên, không ngờ Lăng Chấn Vũ sẽ đến xem thi đấu: Anh Lăng, cơ thể hồi phục cũng nhanh thật.
Vẻ mặt Lăng Chấn Vũ lạnh lùng: Anh là tuyển thủ dự thi? Hay lắm! Là khách quý, tôi sẽ nói với ban giám khảo mấy câu để họ chấm điểm cao cho anh!
Dứt lời Lăng Chấn Vũ cười lạnh vỗ vai Tần Tranh rồi rời đi.
Nét mặt Tần Tranh không chút thay đổi, Lăng Chấn Vũ không có chút ảnh hưởng nào đến anh.
Ban giám khảo thì sao chứ, chỉ cần phỉ thúy của anh có giá cao nhất thì anh chính là quán quân, đến lúc đó ban giám khảo cũng phải thừa nhận.
Lần này có ba thành phố có sức cạnh tranh mạnh nhất với chúng ta, thành phố Giang là đương nhiên, thành phố Dương bên cạnh thành phố Vụ và một nơi nghe nói là nơi bắt đầu bán châu báu, thành phố Ngọc.
Đàm Thành Huân nói với bốn người Tần Tranh: Chúng ta là người cuối cùng lên sân khấu, mấy người cần chắc chắn chúng ta sẽ thắng ba thành phố kia là được, hãy nhớ đến danh dự của Đàm Ký!
Nói rồi Đàm Thành Huân nhìn về phía Tần Tranh: Hai tảng đá của lão Từ tôi đã xem qua rồi, lấy đá của cậu ra cho tôi nhìn qua một chút.
Tần Tranh mở cái hộp dưới chân ra, đó là một cái hộp gỗ, bên trong là một khối đá nhỏ bằng quả bóng đá, bên trên có một lớp rêu xanh.
Nhìn thấy tảng đá kia, Đàm Thành Huân mở to mắt.
Ba người lão Từ trực tiếp cười phá lên: "Mẹ nó, cậu bỏ ra hai mươi vạn để mua cái đồ chơi này? Còn muốn cắt ra lấy phỉ thúy bên trong? Cậu bị bệnh à?
Đàm Thành Huân hơi trầm xuống, nhìn tảng đá kia, không khỏi suy nghĩ có phải mình đã đánh giá cao Tần Tranh rồi không.
Cũng chỉ là một cậu nhóc hai mươi tuổi mà thôi, hai lần cưa đá có phỉ thủy chỉ là may mắn thôi sao?
Đàm Thành Huân lắc đầu, xem ra ông ấy chỉ có thể trông cậy vào ba người lão Từ, quả nhiên Tần Tranh vẫn còn quá non!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play