(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068 )
*
Lúc Ôn Thất Bạch bị Tô Cảnh Dược hôn còn chưa kịp phản ứng, di chứng hôn mê sâu cùng mất máu quá nhiều còn chưa khỏi, sau khi bị lấp kín môi không bao lâu, thì thở không nổi.
Ngón tay trắng bệch nắm lấy áo sơ mi của Tô Cảnh Dược, Ôn Thất Bạch thở hồng hộc quay đầu né tránh nụ hôn của anh, sau đó mới giơ mu bàn tay lên lau miệng, bởi vì thiếu oxy, hai má tái nhợt cũng nhiễm một tầng ửng sắc.
"Không thoải mái?" Tô Cảnh Dược kéo ngón tay Ôn Thất Bạch đến bên miệng khẽ hôn một cái, mới giơ tay vuốt ve hai má Ôn Thất Bạch, "Trên lưng còn rất đau sao?"
Gây tê còn chưa hết, Ôn Thất Bạch lắc đầu, hiện tại còn chưa cảm thấy đau.
Tô Cảnh Nhảy nửa quỳ ở bên giường, tránh vết thương sau lưng Ôn Thất Bạch mới thật cẩn thận ôm cậu vào trong ngực, đặt cằm trên vai cậu, trái tim treo rất lâu lúc này mới buông xuống.
"Sau này mặc kệ có tình huống gì, nhất định phải nói trước cho tôi biết một tiếng, không thể giống như hôm nay nữa, biết không?" Chuyện cho tới bây giờ, nếu trách cứ, Tô Cảnh Dược một câu cũng không nghĩ ra được, hiện tại trong lòng anh ngoại trừ cảm thấy may mắn chính là may mắn.
May mắn không xảy ra chuyện gì, may mắn Ôn Thất Bạch vẫn còn, bằng không anh nhất định sẽ hối hận đến chết.
Ôn Thất Bạch cúi đầu, ngón tay nắm lấy áo sơ mi của anh, nửa ngày mới thấp giọng mở miệng, "Rất xin lỗi."
Tô Cảnh Dược đột nhiên cong mắt nở nụ cười, ngón tay luồn vào giữa tóc cậu, hôn cậu, "Không thở nổi nhớ đẩy tôi ra."
Tô Cảnh Dược hôn dịu dàng, từng chút từng chút ma sát, hôn môi, quyến luyến đến cực điểm, làm cho người ta luyến tiếc buông ra.
Di chứng mất máu quá nhiều chính là yếu, gây mê dần dần rút đi, vết thương sau lưng bắt đầu đau liên tục.
Ôn Thất Bạch cúi đầu rên rỉ một tiếng, sắc mặt cũng trắng bệch.
Trên trán xuất ra một tầng mồ hôi, ngón tay Ôn Thất Bạch nắm lấy áo sơ mi Tô Cảnh Dược cũng trắng bệch, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, Lộ Thải Văn trong lòng cầm hồ sơ bệnh án đi vào.
Ôn Thất Bạch thiếu oxy trong đầu cũng không tỉnh táo, rũ mắt xuống cảm giác mình tùy thời đều có thể ngất đi.
Lộ Thải Văn đưa tay túm lấy cổ áo sơ mi của Tô Cảnh Dược, kéo anh qua, sau đó tát một cái vào gáy anh, "Có kiến thức thông thường hay không, một lát nữa cậu ấy sẽ bị cậu giày vò ngất xỉu."
Ôn Thất Bạch cúi đầu ngưng lại một hồi lâu mới bình tĩnh lại, sau lưng đau dữ dội, khó chịu đến cực điểm.
"Cảnh Dược." Lộ Thái Văn kéo ghế ngồi bên cạnh, hai chân xếp chồng lên nhau, đặt bệnh án lên đùi, sau đó mở ra, "Con đi ra ngoài một chút."
Tô Cảnh Dược nhíu mày, không muốn.
"Đi ra ngoài, bằng không mẹ đem chuyện rách nát của con kể ra hết." Lộ Thái Văn lật một trang bệnh án không chút để ý.
Chắc chắn là mẹ ruột, Tần Tri Thư đứng ở cửa phòng bệnh thắp một ngọn nến cho Tô Cảnh Dược.
Tô Cảnh Dược không cam lòng đi ra ngoài.
Thẳng đến khi cửa phòng bệnh "rắc rắc" một tiếng đóng lại, Lộ Thải Văn mới khép lại bệnh án, ngước mắt nhìn sắc mặt tái nhợt Ôn Thất Bạch.
"Tôi nghe Chương Kỳ nói, chuyện của cậu cùng Cảnh Dược." Lộ Thái Văn đặt bệnh án lên bàn trà bên cạnh giường bệnh, "Giữa thế hệ chúng ta có thể có chút ân ân oán oán, nhưng mà, tôi hy vọng không nên liên lụy đến Cảnh Dược."|
Giọng nói của Lộ Thải Văn thản nhiên, lại phối hợp với khí chất không gợn sóng kia, làm cho Ôn Thất Bạch nghĩ đến mẹ mình, người kia cũng luôn như vậy, cho dù cậu phạm sai lầm lớn hơn nữa, cũng sẽ cực kỳ kiên nhẫn giảng đạo lý với cậu, sẽ kiên nhẫn, sẽ không nổi giận.
"Chuyện năm đó kỳ thật Cảnh Dược nó không biết, lời tôi nói cũng khẳng định mang theo định kiến cá nhân, tôi đã gặp qua mẹ cậu mấy lần, bà ấ rất mê người, cũng rất độc lập, bà ấy không thích ha Cảnh Dượcc, cũng không thích Tô gia, càng không thích bị lôi kéo vào ân oán của hào môn."
"Điểm này chắc hẳn cậu so với tôi càng rõ ràng hơn."
Lộ Thải Văn nói đều là sự thật, Ôn Thất Bạch không thể phản bác, mẹ đích xác không thích những người đó, không thích những ân ân oán oán kia.
"Cháu biết." Ôn Thất Bạch giọng nói khàn khàn, chậm rãi mở miệng, "Ngài không cần nói những chuyện này, cháu đều biết, cháu sẽ không liên lụy Tô Cảnh Dược. "
Lộ Thái Văn dựa vào lưng ghế, hai tay ôm ngực, ngón tay nhanh chóng khẽ chạm vào cánh tay, "Tính cách của Cảnh Dược tôi biết, từ nhỏ nó đã chết não, sau này cậu phỏng chừng phải gánh vác nó nhiều hơn. "
" Ôn Uyển có thể dạy cậu thành bộ dáng này, thật sự là làm cho tôi rất giật mình, dù sao lão quỷ Trình gia kia cũng không phải thứ tốt gì, nếu như thật sự tính, chỉ có Trình Thiên Lam giống hắn, đáng tiếc không phải là con ruột."
"Thân sinh ngược lại không giống, bên ngoài tùy ý nhặt được ngược lại giống cha con ruột thịt vậy."
Lộ Thải Văn cảm thán một câu, sau đó mới cầm lấy bệnh án, đứng lên, "Được rồi, cậu dưỡng thương cho tốt, tôi đi đây. "
Cho đến khi bà đi tới cửa, Ôn Thất Bạch mới mở miệng gọi bà lại.
"Dì." Ôn Thất Bạch ngước mắt nhìn lại, "Ngài không can thiệp vào chuyện cháu và Cảnh Dược sao?"
Phản ứng này không khoa học, Ôn Thất Bạch cho dù đầu óc vô dụng cũng biết, con trai mình cùng một người đàn ông khác yêu đương, làm mẹ, khẳng định không có biện pháp tiếp nhận."
Bàn tay Lộ Thải Văn nắm trên tay nắm cửa, chợt cong mắt nở nụ cười. "Bởi vì ba Cảnh Dược đã nói với tôi, một người đối với động vật đều dịu dàng như vậy, làm sao có thể là người xấu chứ."
"Ba Tô Cảnh Dược?"
Ôn Thất Bạch nhíu mày, ba Cảnh Dược là ai? Cậu hoàn toàn không có ấn tượng.
"Sáng hôm đó khi cậu đưa mấy con mèo con kia tới đây, tôi đã ở trên lầu."
Lộ Thái Văn quay đầu nhìn Ôn Thất Bạch, trong mắt tràn đầy ý cười, "Nhưng cậu không phát hiện."
Cha Tô Cảnh Dược chính là ông chú bác sĩ thú y kia!?
Trong lòng Ôn Thất Bạch phảng phất có một chữ CMN chạy như bay qua, nếu như tình huống cho phép, cậu có thể thoáng cái liền ngất xỉu ở chỗ này.
Cậu còn dùng keo dán giày của cha Tô Cảnh Dược, hơn nữa, tính cách của hai người này hoàn toàn trái ngược có được hay không, một chút cũng không giống, như vậy có thể làm cha con?!
"À, còn có hai năm trước, cậu không nhìn thấy tôi, là bởi vì hai năm nay tôi ra nước ngoài nghiên cứu, mùa đông năm ngoái sau khi tuyết rơi lại về nước một chuyến, Cảnh Dược ra sân bay đón tôi, sắc mặt còn không tốt lắm, giống như là cùng người khác xảy ra mâu thuẫn, đúng rồi, ngày đó tôi còn xịt nước hoa."
Lộ Thái Văn trước khi đóng cửa lại lưu lại câu nói không đầu mối này.
Tại sao giải thích chuyện hai năm trước đó? Chẳng lẽ...
Ôn Thất Bạch ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh, lại phát hiện cửa đã đóng lại, chẳng lẽ mình đã bị người ta nhìn ra? Và ông chú bác sĩ thú y đó cũng thấy cậu ở đây?
Và xịt nước hoa... Xịt nước hoa...
Lúc này cậu chợt nhớ tới lúc cậu vẫn còn là mèo, lần cãi nhau với Tô Cảnh Dược, Tô Cảnh Dược chạy ra ngoài một tuần, ngày trở về trên người còn mang theo mùi nước hoa.
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra.
Tô Cảnh Dược trong tay cầm một chén cháo đi vào, kéo ghế ngồi ở bên
giường, mở túi ra mới dùng thìa múc một muỗng, thử nhiệt độ.
"Không nóng nữa, em nếm thử." Tô Cảnh Nhảy cong con ngươi đưa cháo đến bên miệng cậu.
Ôn Thất bình tĩnh nhìn chằm chằm Tô Cảnh Dược hai lần, há miệng ngậm cháo, gạo nếp mềm mại, hơi ngọt, phảng phất như ngọt ngào vào trong lòng vậy.
"Bác sĩ thú y kia là ba anh?" Ôn Thất Bạch nuốt cháo xuống, lúc này
mới tò mò hỏi, "Em cũng không nhìn ra."
Khóe môi Tô Cảnh Dược khẽ nhếch lên, "Tôi thấy em chơi với ông ấy tốt như vậy, không nói cho em biết. "
" Anh không sớm nói một chút." Ôn Thất Bạch giơ tay lên nhéo hai má Tô Cảnh Dược, bộ dáng buồn bã, "Em còn dùng keo dính lấy giày của chú, còn lục hòm thư, còn đập vỡ thủy tinh."
Từng chuyện từng chuyện một, Ôn Thất Bạch cũng đếm không hết, lúc mình gây sự, Tô Cảnh Dược là nạn nhân đứng mũi chịu sào, ông chú kia chính là người thứ hai, Chiến Quốc cùng Cáo hoa cũng không ít lần gây sự làm đồng lõa.
Tô Cảnh Dược con ngươi cong lên, tùy ý Ôn Thất Bạch nhéo hai má mình, đem một muỗng cháo đưa đến bên miệng cậu, "Ừ, những thứ này của em cũng không tính là gì, khi còn bé tôi còn thừa dịp ba tôi ngủ cạo đầu ông ấy, ngày hôm sau khi ông ấy đi gặp khách hàng cũng không phát hiện ra."
Thì ra Tô Cảnh Dược cũng có lúc gây sự, Ôn Thất Bạch còn tưởng rằng anh từ nhỏ đã như vậy một bộ dáng không gợn sóng.
"Nếu như e, muốn nghe, tôi đều nói cho em nghe." Tô Cảnh Dược cảm giác đời này anh rất nhiều lời muốn nói với Ôn Thất Bạch, từ bây giờ, đến lúc chết.
Ôn Thất Bạch chợt cong mắt nở nụ cười, nuốt cháo Tô Cảnh Dược đưa đến bên miệng, "Được, anh nói xem, em nghe."
*
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068 )