(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068 )
*
Tô Cảnh Dược xoay người lập tức ôm Ôn Thất Bạch vào lòng, cúi đầu hôn cậu trước khi Ôn Thất Bạch phản ứng lại.
Chỉ hôn là hoàn toàn không đủ, Tô Cảnh Dược cạy hàm răng đầu lưỡi của cậu.
Ôn Thất Bạch ngước mắt lên nhìn ánh mắt Tô Cảnh Dược, trong đôi mắt đen tràn đầy tình cảm khó hiểu.
"Nếu không thích thì đẩy tôi ra." Tô Cảnh Dược và Ôn Thất Bạch nhìn nhau một lúc lâu mới hơi rời khỏi môi cậu, giọng nói trầm thấp trấn an.
Tô Cảnh Dược nhịn nửa tháng, đêm hôm qua cũng chỉ quy củ mà ngủ, ngay cả bước động tay động chân cũng không làm, sợ khiến Ôn Thất Bạch phản cảm.
Nhưng bây giờ, không ai rõ ràng hơn anh nguyên nhân Ôn Thất Bạch sốt nhẹ không hạ, Tô Cảnh Dược rất sợ Ôn Thất Bạch nghĩ không thông, cứ như vậy rời khỏi anh.
Tô Cảnh Dược giữ chặt cánh tay Ôn Thất Bạch, để cho cậu ôm lấy mình, lúc này mới hôn thật sâu xuống.
Ôn Thất Bạch thử giơ tay lên, thử đẩy Tô Cảnh Dược ra, lại không cách nào di chuyển, có thể là cậu đặc biệt khát vọng Tô Cảnh Dược, cậu muốn cùng Tô Cảnh Nhảy ở cùng một chỗ, ôm, hôn môi, cho dù là cái gì cũng không làm, cũng muốn cùng Tô Cảnh Nhảy chung một chỗ.
Có khi cậu thật sự ngốc, Ôn Thất Bạch nâng bàn tay vuốt ve gương mặt hơi lạnh của Tô Cảnh Dược, ngước mắt lại đụng vào trong ánh mắt âm trầm của Tô Cảnh Dược.
Tô Cảnh Dược khẩn cấp xé rách quần áo Ôn Thất Bạch, cúi đầu hôn cổ, xương quai xanh, lồng ngực, mỗi một chỗ đều phải lưu lại dấu răng nhạt.
Sau lưng Ôn Thất Bạch dán lên sàn nhà lạnh lẽo, co rúm lại một chút, cảm giác có chút lạnh.
Tô Cảnh Dược đưa tay ôm cả người Ôn Thất Bạch lên, dùng chân mở cửa phòng ngủ.
"Đúng rồi, mấy ngày trước em nhận được một tin nhắn của Diệp Phong An."
Ôn Thất Bạch bị Tô Cảnh Dược đặt ở trên giường mới đột nhiên nhớ tới chuyện này, không hiểu sao lại có một tin nhắn, nhưng lúc ấy cậu bị Vệ Khanh canh giữ, cũng không nghiên cứu sâu.
Tô Cảnh Dược chậm rãi cởi nút áo sơ mi, chờ cởi áo sơ mi ra mới lấy tay Ôn Thất Bạch nhìn tin nhắn kia.
[Đừng đến đây. ]
Tô Cảnh Dược nhíu mày, gần đây anh cũng bận rộn sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian đi quản chuyện vặt của Diệp Phong An, thấy tin nhắn này cũng không hiểu ra gì.
"Còn lạnh không?" Tô Cảnh Dược kéo Ôn Thất Bạch vào trong ngực, lưng Ôn Thất Bạch kề sát vào lồng ngực anh, Tô Cảnh Dược đặt cằm lên vai Ôn Thất Bạch, tay lại không thành thật vuốt ve lồng ngực cậu.
Ôn Thất Bạch đưa tay đè lại bàn tay không an phận của Tô Cảnh Dược, thở hổn hển một tiếng, "Đừng động tay động chân."
Tô Cảnh Dược cười tủm tỉm hôn lên vành tai cậu, nơi này giống như cái đuôi mèo của cậu, một khi bắt được, cả người không có năng lực phản kháng.
Ôn Thất Bạch cúi đầu nức nở một tiếng, bàn tay nắm lấy cổ tay Tô Cảnh Dược cũng vô lực buông ra, máu cả người lập tức sôi trào ra.
Tô Cảnh Dược cúi đầu cười, bàn tay tiếp tục đi xuống, thò vào...
*
Lúc Ôn Thất Bạch tỉnh lại, Tô Cảnh Dược tựa vào bên cửa sổ, đối diện với màn đêm, trong kẽ ngón tay ánh lửa lập lòe.
"Tỉnh rồi." Tô Cảnh Dược thanh âm hơi khàn khàn, dập khói, đi tới ngồi ở bên giường, "Còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Áo ngủ được thay, trên người cũng sảng khoái không ít, Ôn Thất Bạch một chân khẽ cong, ngồi dậy, "Mấy giờ rồi?"
"Chín giờ." Tô Cảnh Dược đưa tay chạm vào trán Ôn Thất Bạch, không còn sốt nữa.
Ôn Thất Bạch rũ xuống trầm mặc nửa ngày mới hỏi,
"Ngày mai có thời gian không? "
" Có."
"Cùng em về nhà một chuyến đi."
......
Ôn Thất Bạch ngày hôm sau cũng không phải rảnh rỗi cả ngày, cùng Chương Kỳ thảo luận kịch bản xong liền vọt tới thang máy, Tô Cảnh Dược còn đang ở dưới lầu chờ cậu, cậu phải tranh thủ thời gian.
Thang máy vẫn còn ở tầng một, Ôn Thất Bạch nhấn nút xuống thang máy sau đó đứng ở cửa thang máy chờ.
Bên cạnh rất nhanh lại có thêm hai người chờ thang máy, một người là Tần Tri Thư, còn có một người đàn ông đang lục lọi hợp đồng.
Người đàn ông này đeo một cặp kính viền vàng không khung, trắng nõn nhã nhặn, khuôn mặt tuấn tú, chỉ từ bề ngoài có thể phán đoán được đây là một người đàn ông ưu tú nghiêm cẩn đến cực điểm.
"Tổng giám đốc Diệp." Tần Tri Thư tỏ vẻ ngây thơ vô tri, "Vừa rồi cậu nói là có ý gì?"
Ôn Thất Bạch bị sặc đến ho khan một tiếng, thật lòng cậu không phải cố ý muốn nghe, thật sự là bộ dáng này của Tần Tri Thư cậu không tiếp nhận được, cùng bình thường tương phản quá lớn, thực sự là giữa sói đuôi lớn cùng thỏ trắng nhỏ khác nhau thật lớn.
"Chính là ý tứ việc làm ăn này không đàm phán được." Cửa thang máy mở ra, ngữ khí Diệp Nam Chi lạnh nhạt, cất bước đi vào.
Ôn Thất Bạch đeo kính râm cúi đầu nhắn tin cho Tô Cảnh Dược.
"Lầu một sao?" Diệp Nam Chi trước khi ấn tầng lầu, nghiêng mắt hỏi Ôn Thất Bạch.
"Đúng, cám ơn." Ôn Thất Bạch lễ phép cười cười.
Tần Tri Thư ở trong thang máy cũng không nói nhiều, có thể là biết Diệp Nam Chi sẽ không để ý tới anh quá nhiều, cả người an phận, không nói một tiếng.
Thang máy dừng lại ở tầng 1.
Cửa thang máy vừa mới mở ra, một tiếng gầm giận dữ liền truyền vào.
Trong đại sảnh lộn xộn thành một đoàn.
Trình Thiên Ý bị mấy người lôi kéo, tay phải nắm tay, đánh vào mặt một người đàn ông khác.
"Lâm Không Lang! Mẹ nó ông còn có mặt mũi nhắc tới mẹ tôi! "
Bởi vì một cánh tay bị túm lấy, nắm đấm của Trình Thiên Ý ngừng lại cách mũi Lâm Không Lang không đến một tấc, không đánh tới, Trình Thiên Ý cũng không từ bỏ ý đồ,mở cổ họng rống lên.
Ánh mắt Lâm Không Lang bình tĩnh, phảng phất đã sớm đoán được Trình Thiên Ý không có khả năng đánh trúng, đứng tại chỗ một bước cũng không động.
"Tôi đã nói rồi, mọi việc đều phải có chứng cớ, cậu không có bằng chứng, nếu tôi bởi vì cậu đơn phương trở mặt với Trình gia, về tình về lý cũng không thích hợp." Lâm Không Lang giơ tay lên sửa sang lại cà vạt của mình một chút, ngữ khí công việc công vụ.
"Còn nữa, tôi hy vọng sau này cậu đứng đắn một chút, đừng có mỗi ngày ăn uống vui chơi không có việc gì làm, cô tôi sinh cậu ra, không phải để cho cậu tán gái."
"Bằng chứng đúng không! Anh mẹ nó lúc này còn quản có bằng chứng hay không! "Gân xanh trên tay Trình Thiên Ý đều muốn sụp đổ, cũng mặc kệ chung quanh có ai hay không, mười mấy năm tích oán toàn bộ đều phát tiết ra, "Nếu tôi có chứng cớ còn đến phiên anh!"
Trình Thiên Ý không cách nào quên, năm đó lúc mẹ hắn nhảy lầu tự sát, hắn đi tìm Lâm Không Lang xin giúp đỡ, Lâm Không Lang không những không giúp hắn, ngược lại cùng Trình gia đứng chung một chỗ, điều này làm cho hắn làm sao có thể cam tâm! Từ nhỏ đã theo anh họ mà lỡ vứt bỏ hắn, hắn làm sao có thể cam tâm!
"Trình Thiên Ý, nếu cậu nhất định nghĩ như vậy, tôi cũng không có biện pháp. Chuyện này,về tình về lý, tôi cũng không hối hận. "Lâm Không Lang căn bản không có khả năng cùng Trình gia trở mặt, Trình Thiên Ý còn đang ở Trình gia, dưới tình huống mẫn cảm này, phàm là hắn đi sai một bước, Trình Thiên Ý cũng không có khả năng sống đến bây giờ.
Nếu lúc trước hắn bởi vì lời nói của Trình Thiên Ý mà phản bội Trình gia, người bị thiệt lớn nhất không phải là hắn, cũng không phải cha Trình Thiên Ý, mà là Trình Thiên Ý.
Nếu chân tướng sự tình thật sự bại lộ ra, Trình Thiên Ý sẽ trở thành cái đinh trong mắt gia tộc, không diệt trừ lời sẽ không bỏ qua.
Chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật.
Cho nên hắn chỉ có thể đem chuyện này đè xuống, làm cho tất cả mọi người không biết, để cho bí mật này chôn ở chỗ sâu nhất.
Diệp Nam Chi đối với trò khôi hài này chỉ là nhẹ nhàng liếc mắt một cái, trong đôi mắt đen lạnh nhạt dưới kính mắt vàng hiện lên một tia trào phúng, "Loại thế gia hào môn như các ngươi thật đúng là nhiều chuyện vui."
Ôn Thất Bạch cũng có cảm giác giống như vậy, đi một vòng, cơ hồ nhà nào cũng có thể liên quan.
Tần Tri Thư vẫn như cũ là một bộ dáng ngoan ngoãn: "Tổng giám đốc Diệp, nhà tôi thì không có."
Lâm Không Lang tỏ vẻ không sao cả, mà Trình Thiên Ý lại sắp nổ tung, nếu như không có người lôi kéo, hắn một giây sau có thể đánh ngã Lâm Không Lang xuống.
Mấy thư ký đi theo phía sau Lâm Không Lang cũng sốt ruột, nếu như hai người đánh nhau ở đây, tiêu đề tin tức ngày mai sẽ không sợ bị trống.
Tròng mắt thư ký đảo hai vòng, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Ôn Thất Bạch vừa mới từ trong thang máy đi ra, phát sáng.
Ôn Thất Bạch bị trừng, đỡ kính râm trên sống mũi, xoay người bước nhanh về phía cửa lớn, cậu còn nhớ rõ lần trước Lâm Không Lang đưa cho cậu tờ giấy kia để cậu ký tên, biểu tình của mấy thư ký này, Ôn Thất Bạch cả đời khó quên.
"Lâm tổng, ngài xem! Ôn Thất Bạch! "Thư ký nắm giữ phiếu thắng, ánh mắt nhìn về phía Ôn Thất Bạch, ghé vào bên tai Lâm Không Lang, thấp giọng mở miệng.
Lâm Không Lang theo phương hướng thư ký chỉ nhìn qua, Ôn Thất Bạch trong tay cầm điện thoại di động sải bước đi tới cửa, chỉ là một bóng lưng đã làm cho người ta chống đỡ không nổi.
Trong nháy mắt cảm giác trong lòng mình có rất nhiều mũi tên, fan não tàn Lâm Không Lang lẳng lội lui về phía sau một bước, trực tiếp đem Trình Thiên Ý ném ra sau đầu, vươn tay về phía thư ký bên cạnh.
"Nhanh, đưa cho tôi một tờ giấy, tôi muốn đi xin chữ ký."
Thư ký lặng lẽ bảo vệ hợp đồng trong vòng tay của mình.
Lâm Không Lang bên này dời tầm mắt, Trình Thiên Ý bên kia cũng không khá hơn chỗ nào, Trình Thiên Ý liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tần Tri Thư làm linh vật ở cửa thang máy.
Mẹ nó, lần trước Tần Tri Thư lừa hắn nói tầng 18 Ảo Tưởng là bảo tàng, không ai dẫn không cho vào, lú đến Trình Thiên Ý mới biết được, thật sự mẹ nó là bảo tàng thật, lần trước hắn gặp một đống tóc vàng mắt xanh cao lớn đều đang nghỉ ngơi ở tầng mười tám.
Trách không được khi thang máy lên đến tầng mười bảy Tần Tri Thư chạy vội, lúc hắn lên tầng mười tám liền bị dọa tè ra quần, ánh mắt những tóc vàng mắt xanh nhìn hắn cũng không đúng.
Trình Thiên Ý cảm giác lúc ấy mình giống như là hoa cúc trên thớt, run rẩy ở giữa một đống dưa chuột.
"Tần Tri Thư! Mẹ nó có giỏi thì đừng đi!" Trình Thiên Ý hô to một tiếng, vọt tới.
*
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068 )