(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068 )

*

"Tô Cảnh Dược, anh phải chờ tôi!" Ôn Thất Bạch rụt vào trong ngực Tô Cảnh Dược, vỗ một cái.

Tô Cảnh Dược mặt không đổi sắc tiếp lấy cú đánh mềm mại của Ôn Thất Bạch, dùng chân mở cửa ra, khóe môi gợi lên một nụ cười hiếm thấy,

"Tôi chờ."

Sức chiến đấu hiện tại của Ôn Thất Bạch cơ hồ bằng không, một cái đánh qua phải thở dốc nửa ngày mới có thể ấp ủ một cái đánh tiếp theo.

Nhà chính Tô gia và Kim Duyệt hoàn toàn không cùng đẳng cấp, không có bao nhiêu người, Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch đi một đường cũng không thấy người, thẳng đến khi Tô Cảnh Dược dừng lại trước một gian phòng.

"Uống sữa không?"

Sau khi đặt Ôn Thất Bạch trên sô pha, Tô Cảnh Dược không biết lấy một ly sữa từ đâu ra.

Ôn Thất mặt than nhìn anh, "Anh không để tôi uống xem tôi có thể chết đói không."

Tô Cảnh Dược cong mắt nở nụ cười, bưng ly sữa đưa đến bên miệng Ôn Thất Bạch.

Một ngày không ăn gì, Ôn Thất Bạch đã sớm đói đến phát điên, uống một ly sữa ấm sau đó vẫn đói.

Tô Cảnh Dược đưa tay lau sạch sữa bên môi Ôn Thất Bạch, lại cười tủm tỉm hôn mi tâm của cậu, "Tôi cho người nấu chút đồ ăn cho em."

Nếu như không phải cà vạt trên cổ tay còn chưa được cởi ra, Ôn Thất Bạch thậm chí cho rằng Tô Cảnh Dược đã khôi phục bình thường, hơn nữa đây là loại cà vạt rách nát gì, làm thế nào cũng không mở ra được!

Ôn Thất Bạch túm lấy nửa ngày cũng không kéo cổ tay mình ra, làn da ma sát với cà vạt, cổ tay đã rách da.

Tô Cảnh Dược không biết từ lúc nào tiến vào, đứng cách đó không xa mặt không chút thay đổi nhìn Ôn Thất Bạch kéo cà vạt trên cổ tay mình, cổ tay bị mài đến đỏ bừng cũng không tháo ra được.

"Tô Cảnh Dược, giúp tôi cởi bỏ." Ôn Thất Bạch nâng cổ tay lên, mặc kệ nói như thế nào, Tô Cảnh Dược bề ngoài thoạt nhìn vẫn là rất bình thường.

Tô Cảnh Dược cười tủm tỉm từng bước từng bước đi tới, nửa quỳ trước sô pha, từng chút từng chút cởi cà vạt ra, sau đó cực kỳ dịu dàng nắm cổ tay Ôn Thất Bạch đưa đến bên miệng, hôn lên mấy chỗ da bị mài mòn.

Từ cổ tay bắt đầu hôn lên trên, đẩy Ôn Thất Bạch ngã xuống sô pha.

Hai tay cuối cùng cũng được buông ra, hơn nữa còn nhận được một ly sữa bổ sung, thể lực chiến đấu của Ôn Thất Bạch được khôi phục một ít, nhấc chân đạp qua.

Tô Cảnh Dược ngay cả Ôn Thất Bạch có sức chiến đấu một trăm cũng không sợ, chứ đừng nói đến thời điểm này, không tốn chút sức lực liền cầm cổ chân cậu, lột sạch Ôn Thất Bạch.

"Tô Cảnh Dược, tôi rất đói." Ôn Thất Bạch thấy không đúng, chuyển đề tài.

Tô Cảnh Dược cúi đầu cười, giọng nói mập mờ, "Không sao, tôi cũng rất đói."

Đói này không phải là đói khác.

Ôn Thất Bạch giãy giụa không có kết quả, lại bị đặt trên sô pha làm một phát.

Quả nhiên không thích hợp, Ôn Thất Bạch ngước mắt lên nhìn Tô Cảnh Dược cười tủm tỉm thổi cháo trắng trong muỗng, giống như nhai sáp nuốt cháo được đưa đến miệng mình.

"Tôi muốn gọi điện thoại cho Vệ Khanh." Ôn Thất Bạch chợt nghĩ đến Vệ Khanh, tên này tìm không thấy mình, nhất định lại muốn khóc.

Tô Cảnh Dược lại đút một muỗng cháo.

Ôn Thất Bạch đem ngụm này uống xong, lại bị mạnh mẽ nhét một ngụm, cứ như vậy bị nhét mấy ngụm cháo trắng, cậu đẩy thìa xuống.

"Tôi muốn gọi điện thoại." Ôn Thất Bạch gằn từng chữ từng chữ.

Tô Cảnh Dược đặt chén cháo lên bàn, từ trên bàn trà cầm lấy điện thoại di động của Ôn Thất Bạch đưa cho cậu.

Ôn Thất Bạch nghi ngờ nhìn thoáng qua Tô Cảnh Dược, mới cúi đầu gọi điện thoại cho Vệ Khanh, Vệ Khanh đang ở trong phòng thí nghiệm, thấp giọng nói một câu "Chờ một chút" với Ôn Thất Bạch, mới nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thí nghiệm.

"Tiểu Bạch, cậu xuất viện à? Tôi sẽ đến tìm cậu." Vệ Khanh đứng ở hành lang cười tủm tỉm mở miệng.

Ôn Thất Bạch ngước mắt nhìn thoáng qua Tô Cảnh Dược cười như không cười nhìn cậu, "Chờ qua hai ngày nữa tôi sẽ đi tìm cậu, cậu về phòng thí nghiệm trước đi."

Vệ Khanh lại đứng ở bên ngoài cùng Ôn Thất Bạch nói chuyện nửa ngày, đến khi có người gọi cậu mới lưu luyến cúp điện thoại.

Tô Cảnh Dược đã thay xong thìa, múc một muỗng cháo thử nhiệt độ, vừa vặn, không có lạnh.

"Anh bị bệnh dại à." Ôn Thất Bạch dành thời gian chửi bới Tô Cảnh Dược một câu, "Chuyện bé như vậy, anh làm đến mức này sao?"

So với Tô Cảnh Dược lòng dạ hẹp hòi, Ôn Thất Bạch có thể nói là rộng lượng nhiều hơn,ngoại trừ chuyện của Ôn Uyển tương đối băn khoăn, bình thường sẽ không nghĩ luẩn quẩn trong lòng.

Tựa như chuyện Lư Triệt đã làm, dây dưa nhiều năm, Ôn Thất Bạch cũng không như thế nào cả, nói trắng ra chính là lười để ý tới hắn, mặc cho Lư Triết tự mình ầm ĩ, binh đến tướng chặn.

Tô Cảnh Dược mím môi, "Không đến mức đó sao? "Chẳng lẽ không đến mức sao? Bị vứt bỏ chẳng lẽ không được làm đến mức đó sao?

Ôn Thất Bạch xoa xoa huyệt thái dương, lắc lắc đầu không quá thanh tỉnh, ảnh tượng trước mắt cũng trở nên mơ hồ, có thể là lại phát sốt.

"Tô Cảnh Dược." Ôn Thất Bạch há mồm gọi Tô Cảnh Dược, muốn nói chút gì đó, nhưng thể lực không chịu nổi rơi vào một mảnh hắc ám.

*

Tác giả có một cái gì đó để nói: Tất cả ngược là tiền đề cho ngọt ngào sau này~

*

(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068 )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play