Tiêu An ngày đầu tiên trở về thì lập tức thuê người tìm thông tin của Trạch Lan, hôm sau, cậu ở quán cà phê nói chuyện với một người đàn ông.
Tiêu An gọi cafe chỉ để đấy như cho có, cậu ngồi nghe người đàn ông nói chuyện mới là chính.
“Tôi đã điều tra được, Trạch Lan trong năm đó cùng gia đình của mình chuyển đến thành phố A để sống cho tới bây giờ. Ngôi trường mà Trạch Lan sẽ theo học là trường Thành Bắc, còn lớp thì là lớp 10–3. Theo những gì được biết, thì Trạch Lan có một nhóm bạn rất thân, hay đi chơi chung với nhau. Bọn họ thân với nhau cũng đã được năm năm rồi.”
Hai chữ ‘rất thân’ làm cho Tiêu An dao động nhiều, cậu tự hỏi: liệu trong đó có Nhu Nhu kia không?
Tiêu An chỉ cần biết nhiêu đó là đủ rồi, cậu chỉ cần biết Trạch Lan ở đâu thôi.
Người đàn ông đứng dậy rời đi, còn Tiêu An vẫn ngồi ở đó.
Năm năm rồi, không biết Trạch Lan có còn nhớ gì về cậu không? Cũng thật may, cậu không ngờ Trạch Lan lại sống ở thành phố A, ban đầu thì cậu nghĩ sẽ là ở thành phố B cơ. Hồi nhỏ Tiêu An đã được nghe Trạch Lan nói rồi, thì ra ý định chuyển đi vẫn là thật. Nếu khi đó không có bố xuất hiện, thì cậu vẫn sẽ phải xa Trạch Lan thôi. Ý định ban đầu của cậu là dự định sẽ trở lại thành phố B để học, nhưng cũng thật tốt là, Trạch Lan cũng ở thành phố A rồi.
“Mình rất nhớ cậu.” Bao năm qua, không ngày nào là hình bóng đó phai mờ đi được trong đầu của Tiêu An được. Đặc biệt là nụ cười tựa như nắng ấm đó.
Nhớ lắm, cậu rất nhớ.
***
Trương Nghi Niên nói: “Hay là bây giờ chúng ta đi ăn kem đi, tôi muốn ăn quá đi à. Bà muốn ăn không Nhu Nhu.”
Trạch Yến Nhu thấy liền gật đầu, “Đi chứ, bây giờ thanh toán rồi chúng ta đi đi.”
Trạch Lan nghe nói tới đồ ngọt thì thích liền, “Để anh đi thanh toán tiền, mọi người đợi tôi một lát.”
Trạch Lan đi ra quầy thanh toán tiền, còn Trần Tiểu Cường thì ngồi lướt điện thoại, cậu nhân lúc Trạch Yến Nhu không để ý, liền cầm điện thoại mà chụp lén cô.
Trạch Yến Nhu nghe tiếng chụp hình thì quay sang nhìn ngay, “Này, cậu chụp hình dìm tôi đúng không hả?”
Trần Tiểu Cường quên để điện thoại ở chế độ im lặng, nên chụp lén bị nghe thấy tiếng, cậu giả vờ không biết chuyện gì đang xảy ra, sau đó vội thoát camera chuyển điện thoại sang màn hình đang chơi game, rồi dơ điện thoại ra, “Cậu xem, tôi đâu có rảnh chụp cậu làm gì, tôi đang chơi game đây này.”
Trạch Yến Nhu nghe rõ ràng là tiếng chụp hình mà, không lẽ là cô nhầm chăng? Cô vẫn đầy nghi ngờ mà nhìn Trần Tiểu Cường.
Trần Tiểu Cường vờ như không thấy Nhu Nhu đang nhìn mình, cậu chỉ tập chung vào chơi xếp hình say sưa. Thế là cô bạn cũng xem như đã nhầm không có truy cứu nữa.
Thấy Nhu Nhu không còn để ý nữa, Trần Tiểu Cường liền thoát game ra vào xem bức hình lúc lẫy mới chụp được. Sau đó nhìn nó mà cười một cái như không, cậu chọn tấm hình này làm hình nền màn hình chính điện thoại, sau đó tắt điện thoại.
Thanh toán tiền xong cả nhóm ra khỏi quán, mỗi lần ra ngoài chơi, cả bọn cũng hay được để ý, trai gái đều có. Cả đám cũng đã quen với việc này rồi, nói không phải khen, chứ cả nhóm trông rất ưa nhìn với những người trạc lứa tuổi.
Trần Tiểu Cường cao ráo, cũng không phải dạng con trai bình thường, mà cậu thuộc kiểu đào hoa, thích trêu trọc gái, đi ngoài đường thấy gái lâu lâu còn ghẹo người ta chứ chả đùa. Ở trường cũ con gái thích cậu có mà đầy. Còn Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên thì khỏi phải bàn, hồi học Trung Học hai cô được mệnh danh là hot girl của trường. Hai cô bạn lúc nào thì cũng mở miệng muốn kiếm bạn trai rồi than ế suốt ngày, nhưng thật ra trai theo đuổi lại đầy nhưng không thèm.
Bốn người hỏi hương vị của nhau, Trương Nghi Niên để tay lên cằm nghĩ, “Hừm... hay là cho tôi bạc hà đi nha, không thôi thì mâm xôi cũng được. Còn nếu không có, thì vị gì cũng được hết.”
Trạch Lan và Trần Tiểu Cường phụ trách đi mua kem, sau khi nghe được Trương Nghi Niên nói xong thì Trần Tiểu Cường liền kéo Trạch Lan đi luôn.
Trạch Yến Nhu tức tên bạn này vô cùng, cô chưa nói mà đã cố tình kéo anh của cô đi cứ như là cố tình muốn trêu ngươi, “Này, hai người đi gì vậy? Còn chưa hỏi em mà.”
Trần Tiểu Cường quay đầu lại nói: “Cậu á khỏi hỏi, là dâu tây.”
Lúc này, Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên ngồi xuống ghế ở công viên nói chuyện với nhau.
Trương Nghi Niên: “Nè nha, bà với Tiểu Cường đúng là quá đẹp đôi luôn ấy nha. Bà đó, định bao giờ mới nói cho người ta biết đây hả?”
Trạch Yến Nhu chán nản nói: “Cậu ta không thích tôi đâu, suốt ngày trêu chọc tôi không. Tên đó còn nói là sẽ không thích ai như tôi nữa đó. Ở đó mà nói gì nữa bà ơi.”
Trương Nghi Niên vỗ vai bạn mình, “Tôi thấy Tiểu Cường hiểu bà lắm luôn đó, còn hay quan tâm bà nữa. Đừng có nghĩ lung tung nha bạn của tôi ơi. Mạnh mẽ lên nào, biết đâu thoát kiếp FA thì sao?”
Trạch Yến Nhu nghe thế cũng thấy có tia hy vọng, “Được rồi, nếu có cơ hội thích hợp thì tôi nói, được chưa hả?”
Trương Nghi Niên than ngắn thở dài, “Vậy còn tôi thì phải làm sao bây giờ? Tôi cần một anh trai nào đó đến hốt đi này. Chờ hoài chờ mãi, mà không thấy đâu á.”
“Hứ, bà đừng có mà điêu, đầy người nhưng tại bà kén chọn đó. Đừng có trách ai nữa, có trách thì tại cái tiêu chuẩn của bà cao quá đi.”
Trương Nghi Niên cũng chẳng thật sự quá quan tâm, “Tôi cần có chàng trai nào mà chỉ cần xuất hiện ngay lần đầu tiên thôi, nhưng lại cướp đi được trái tim của tôi á nha. Trời ơi đến đi, mau đến đi nào.”
***
Tiêu Thừa Minh vừa đi vừa lải nhải, “Rủ anh đi đúng là chán quá đi, thà đi một mình thân em cho sướng.”
Tiêu An đút tay vào túi áo khoác mà đi thong thả không nói gì như cũ. Cậu nhìn em trai hai tay đan lại ở trên đầu bỏ xuống một cách đầy chán nản. Vốn bản thân cậu muốn ở nhà cho khỏe, ai dè lại bị em trai tốt nằng nặc kéo đi ra ngoài chơi cho bằng được.
Miệng thì cứ liên tục nói cậu cũng nên đi đây đi đó, đừng có suốt ngày ru rú ở trong nhà hoài. Cộng thêm lời của mẹ nói nữa, nên cậu mới chịu ra ngoài, chứ hiếm gì mà lôi được cậu đi dễ dàng như vậy.
Tiêu An: “Một mực đòi rủ anh đi, rồi lại chê chán, có tin bị đập không?”
Tiêu Thừa Minh nghe vậy không dám lải nhải nữa, bởi cậu tin anh mình nói hoàn toàn là sự thật. Trước giờ cậu vốn sợ anh trai rồi, anh của cậu nói một là một, hai là hai, còn đến ba là có chuyện.
Tiêu Thừa Minh nhìn anh trai của mình: đừng nói là anh ấy đang có ý định sẽ đi bộ về thật đấy?
Bản thân còn tưởng hôm nay dẫn anh trai đi chơi sẽ được vui vẻ các thứ, ai dè đến đó anh cậu lại không muốn vô và bỏ thẳng ra ngoài luôn. Mất hứng, Tiêu Thừa Minh cũng phải đuổi theo chứ không lẽ vô đó ngồi một mình, biết thế cậu ở nhà chơi game cho lành đời sướng tấm thân.
***
Trương Nghi Niên và Trạch Yến Nhu ngồi nói chuyện qua lại rất vui, bỗng có hai người lạ mặt đi đến chỗ của hai cô đang ngồi, sau đó từ trong túi áo lấy dao ra đe dọa.
“Nếu không muốn chết, thì khôn hồn mà đưa túi của tụi mày cho tao. Đứa nào mà la thì coi chừng tao giết.”
Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên liền đứng lên sợ hãi mà nắm chặt tay của nhau. Cướp, bọn họ gặp cướp, còn là giữa ban ngày ban mặt luôn, đã thế chúng còn cầm dao đe dọa hết sức dữ tợn nữa.
Cả hai đều không ai muốn đưa túi của mình cho hai tên cướp này.
Một tên dở dọng hăm dọa, “Bộ hai cô em này nghe không hiểu à? Mau đưa cho tao khi tao còn nhẹ nhàng.”
Nói rồi hai tên cướp cầm dao bấm dần ép sát lại chỗ Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên hơn.
Trạch Yến Nhu liền nhìn về đằng sau mặt đầy hớn hở, “Anh.”
Hai tên cướp liền quay đầu lại, một tên nhanh chóng bị Trạch Yến Nhu đẩy mạnh té xuống đất. Cô vội vàng nắm tay Trương Nghi Niên kéo bạn đi chạy thật nhanh.
Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên la lên: “Cướp! Có cướp!”
Tên còn lại kéo tên bạn bị té lên mải mốt, “Thằng ngu. Mau đuổi theo hai đứa nó.”
Tiếng la của Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên rất nhanh đã khiến cho mọi người xung quanh chú ý đến, ai cũng đều nghe thấy. Họ cũng muốn lại giúp đỡ, nhưng mà khi thấy hai tên cướp cầm dao trong tay, thì ai cũng đều sợ chẳng dám lại ngăn cản. Không có võ mà đi giúp đỡ, thể nào cũng lại tự chuốc họa vào bản thân.
“Mau mau gọi báo cảnh sát cứu hai cô bé đó đi.”
“Trời ơi. Có ai không? Mau lại giúp đỡ hai cô bé đó đi.”
Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên vừa chạy vừa la như vậy, nhưng không có người nào lại giúp đỡ cả.
Trạch Lan cùng Trần Tiểu Cường mang kem về, khi về thì lại không thấy ai đâu bèn lấy làm lạ.
...
Tiêu An và Tiêu Thừa Minh đang đi thì nghe tiếng la liền chú ý đến.
Tiêu Thừa Minh trên mặt hiện lên chút vui vẻ đỡ chán nản hơn trước, “Ôi có chuyện kìa, chúng ta mau đi giúp một tay đi nào.”
Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên là con gái, nên sức lực chạy sẽ không bằng hai tên đàn ông con trai được. Hai cô chạy đã đuối sức và đang bắt đầu chạy chậm lại.
Một tên cướp nhanh chân chạy lên trước dơ dao qua lại trước mặt để đe dọa, tên còn lại thì ở đằng sau chặn lại.
Lần này cả hai tên sẽ không ngu ngốc như vừa rồi nữa.
“Hai đứa bọn mày đúng là chạy nhanh thật. Bọn tao xém nữa là đuổi không kịp rồi.”
“Mau đưa túi của tụi mày cho tao! Nhanh lên. Đừng để tao phải ra tay!” Khi lẫy đã quá nhân nhượng nên hắn bị đẩy té, hắn hung hăng hơn cầm dao chém không khí về phía Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên để dọa nạt, “Nhanh!”
Tên còn lại nói: “Đưa túi của bọn mày đây! Nhanh lên!”
Tiêu An cùng Tiêu Thừa Minh nhanh chân lại chỗ của hai tên cướp.
Tiêu Thừa Minh nói: “Này, tính làm gì đấy? Hai tên đàn ông thế này, mà lại đi cướp của dọa nạt hai cô gái là sao chứ?”
“Khốn khiếp, mày là thằng chó nào? Định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Tên cướp còn lại tức giận nói: “Cút ngay cho tao! Không phải chuyện của tụi mày! Biết điều thì liệu hồn mà xéo đi khi tao tha cho.”
Tiêu Thừa Minh kéo khẩu trang xuống nở một nụ cười đầy khinh bỉ cố tình cho hai tên cướp thấy được, “Ồ, cút sao? Không đấy, thì làm gì nhau nào? Dọa con gái người ta sợ như thế, đúng là chẳng đáng mặt làm đàn ông. Người ta gọi là gì ấy nhở, à đúng rồi. Hèn hạ đúng không ta?”
Vốn là định cướp xong rồi đi, nhưng hai tên cướp lại gặp ngay Tiêu Thừa Minh, còn bị chọc cho tức điên lên. Tầm này vì sĩ diện nên hai tên cướp chẳng còn để ý chuyện đi cướp nữa. Nhất định phải khiến cho thằng khốn dám xỉ nhục chúng biết mùi lợi hại.
Chúng không thèm đe dọa Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên nữa.
Nhân cơ hội có người dời đi sự chú ý, Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên nhanh chóng lùi ra đằng sau càng xa.
“Thằng chó này! Hôm nay tao sẽ cho mày phải nếm mùi!”
Tên còn lại hối thúc, “Mày nhanh lên, lát nữa cảnh sát đến thì không hay đâu đấy.”
Tiêu An đứng đằng sau Tiêu Thừa Minh khoanh tay, cậu lại không muốn nhúng tay vào. Một mình em trai cậu là đủ rồi.
...
Trạch Lan đưa kem cho Trần Tiểu Cường cầm để gọi điện thoại, nhưng vừa cầm điện thoại thì đã nhận được cuộc gọi của Trạch Yến Nhu.
“Anh à. Em và Nghi Niên gặp cướp rồi bị chúng cầm dao rượt đe dọa, may mà có người đứng ra đang ngăn cản lại. Nhưng mà em sợ lắm, hai tên cướp đó hung hăng cầm dao em sợ sẽ có tai nạn. Anh mau lại chỗ của em đi, từ chỗ đó đi thẳng lên rồi đi qua bên phải á.”
Trạch Lan hốt hoảng, “Em không bị thương chứ Nhu Nhu?”
Trạch Yến Nhu: “Em không bị sao, nhưng mà em sợ hai người kia sẽ bị thương.”
Trạch Lan không có thời gian trả lời Trần Tiểu Cường, cậu vội dặn dò: “Được rồi, anh sẽ đến ngay, em và Nghi Niên mau chạy đi chỗ khác càng xa càng tốt. Ở đó nguy hiểm lắm.”
Trần Tiểu Cường cũng láng máng nghe được chút ít, sắc mặt càng lúc càng khó coi, Trạch Lan cúp máy, cậu vội hỏi: “Nhu Nhu bị sao vậy?”
Trạch Lan vội kéo Trần Tiểu Cường vừa chạy vừa nói: “Nhu Nhu và Nghi Niên gặp cướp, nhưng có người cản lại rồi, mau mau lại đó ngay.”
Tiêu Thừa Minh bẻ tay để vận động, tiếng khớp xương nghe rất rõ ràng, trên gương mặt chẳng lộ ra một chút sợ hãi nói: “Ôi trời, thế thì tôi đây cám ơn nhiều nhé. Hôm nay tôi đang chán, thì hai người lại đến để góp vui cho. Ở tù thì nhớ mang ơn tôi đấy.”
Hai tên cướp nghe nói như vậy thì tức điên lên nhìn nhau, “Lên!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT