Tiêu An giọng có phần buồn bã, “Mẹ đi ngủ sớm đi, ngủ trễ sẽ không tốt đâu. Mẹ cho con suy nghĩ nha, chỉ đêm nay thôi, ngày mai con sẽ cho mẹ câu trả lời.” Cậu tiếp tục: “Mai con muốn nghỉ ở nhà, con không muốn đi học rồi lại gặp Trạch Lan. Con sợ sẽ không thể nói ra được.”
Lâm Mặc nghe thôi cũng biết được Tiêu An đã có quyết định luôn rồi, Trạch Lan đúng là ảnh hưởng rất lớn đối với con, “Ừm, con muốn sao cũng được.”
Tiêu An nằm trên giường suy nghĩ những lời mà mẹ nói, rồi những lời mà Trạch Lan đã nói với cậu. Tuy cậu không thích ông nội, vì ông là nguyên nhân khiến bố mẹ phải chia xa, nhưng mà ông cũng đã rất yếu rồi, với lại ông cũng đã hối hận và muốn gặp hai mẹ con. Thời gian lúc này chẳng còn nhiều nữa, cậu cũng phải có quyết định để cho mẹ yên tâm. Nhưng mà, nghĩ đến chuyện phải xa Trạch Lan, cậu lại không thể nào chịu được, cậu muốn ở bên Trạch Lan mãi và không phải chia xa một ngày nào. Nghe giọng nói của Trạch Lan qua điện thoại, cậu cũng không hề muốn nghe.
Tiêu An nhớ lại những gì cậu đã nói với Trạch Lan, và những gì Trạch Lan đã nói với cậu. Tiêu An đã nói sẽ bảo vệ cho Trạch Lan, đó cũng chỉ là lời nói bằng miệng thôi, chứ chưa làm được. Còn Trạch Lan nói muốn có một tiệm bánh ngọt để ăn suốt tới chán luôn, cậu cũng nói đó, nhưng hiện tại, làm gì mà cậu có cái khả năng đâu mà làm được chứ. Rồi còn món quà sinh nhật tặng cho Trạch Lan nữa, cậu muốn làm một cái bánh thật đẹp, thật lớn hơn để tặng cho Trạch Lan cơ. Những cái tốt nhất, cậu muốn dành cho Trạch Lan hết, nhưng mà... cậu lại không làm được.
Mẹ phải cần tiền để phẫu thuật, càng sớm thì sẽ càng tốt, cũng chỉ có bố mới làm được điều đó. Cậu thấy bản thân không xứng với Trạch Lan, lúc trước là vì thấy hoàn cảnh gia đình mình quá tầm thường không có gì, nhưng bây giờ, lại có khả năng hơn rồi, nhờ vào bố, thì cậu sẽ có thể. Những điều cậu đã nói với Trạch Lan, và muốn làm cho Trạch Lan, đều có thể thực hiện được rồi.
Thật không muốn chỉ nghe giọng nói của Trạch Lan qua điện thoại thôi đâu. Nhưng mà vì mong muốn tương lai sau này sẽ tốt đẹp, nên cậu sẽ chấp nhận xa nhau.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu An dậy sớm làm bữa sáng, cậu cũng chỉ làm món đơn giản. Mẹ thì đang gọi điện cho cô Nghê Ni để xin phép cho cậu nghỉ học hôm nay.
Làm xong bữa sáng, Tiêu An và mẹ ngồi xuống ăn.
Tiêu An nói: “Mẹ... chuyện đó... con đồng ý.”
Lâm Mặc không có gì là quá bất ngờ vì câu trả lời này của Tiêu An, từ hôm qua là bà cũng biết được hết ý của con rồi. Nếu con không đồng ý, thì đâu xin bà nghỉ phép. Con sợ gặp Trạch Lan rồi lại không nỡ nói ra đây mà. Nghĩ đến chuyện sắp phải xa Trạch Lan, bà cũng như con vậy, bà buồn lắm chứ, “Mẹ rất vui, vì con đã đồng ý.”
Tiếng chuông cửa vang lên, Tiêu An thay mẹ ra mở cửa. Cửa chưa mở ra, nhưng cậu biết người đến là ai rồi, nhà cậu chẳng quen biết ai để mà bấm chuông cả. Có bấm chuông thì chỉ có mỗi Trạch Lan thôi, người còn lại thì chỉ có thể là bố của cậu thôi.
Tiêu An đứng trước cửa một lúc, sau đó mới mở ra. Cậu nhìn bố một cái rồi dời mắt đi không nói gì.
Tiêu An đi qua một bên, ý muốn nhường chỗ để vào nhà rõ ràng.
Tiêu Phong Trác thấy con, ban đầu ông sợ là sẽ giống như ngày hôm qua nữa, nhưng Tiêu An hôm nay đã bình thường rồi. Tuy nhiên, thái độ thì vẫn vậy, ông cũng hiểu. Ông muốn nói điều gì với con, nhưng mà lại không biết nói như thế nào nữa, chuyện của hôm qua, khiến ông không thể nào mở lời được.
Tiêu Phong Trác đến sớm, đúng ngay lúc hai mẹ con đang ăn sáng. Ông lại chỗ Lâm Mặc nhìn thức ăn trên bàn của hai mẹ con, không còn gì đơn giản hơn. Chỉ mới sáng hôm nay thôi, vậy còn mười năm trời kia sẽ như thế nào?
Thấy người đến là ai, trên mặt mẹ lộ lên tia vui mừng, vừa rồi Tiêu An thấy mẹ vui rất rõ ràng.
Lâm Mặc: “Anh tới sớm vậy sao?”
Tiêu Phong Trác: “Tại có chuyện quan trọng, nên anh đến sớm, em ăn xong đi hãng. Còn con nữa, hai người ăn đi, anh đợi.”
Tiêu An vẫn đứng ở đó không nói gì, tuy cậu đã chấp nhận được việc đó, nhưng đối mặt với một người bố xa lạ như vậy, cậu cũng chẳng thể biết nói gì.
Lâm Mặc hướng lại phía Tiêu An đang đứng mà gọi, “Tiêu An, con lại đây ăn đi.”
“Con no rồi.”
Tiêu Phong Trác thấy là vì mình, ông nói: “Vậy anh ra ngoài trước.”
Tiêu An vội nói: “Không cần phải như vậy.”
Nghe được lời này, trong lòng của Tiêu Phong Trác có cái gì đó bỗng nhẹ hẳn ra.
Lâm Mặc nhanh chóng ăn cho xong, sau đó Tiêu An đi lại cầm chén đĩa đi rửa cũng không nói gì.
Tiêu An đứng rửa chén chỉ là cái cớ, thật ra cậu muốn đứng đây nghe bố và mẹ nói chuyện.
Bố kể xong chuyện cũng đến mẹ kể.
Tiêu Phong Trác nghe vợ kể xong thật không dám tin điều này, “Em nói thật sao?”
Lâm Mặc gật đầu, “Là thật đó.”
Tiêu Phong Trác hỏi lại một lần nữa, trên mặt đầy sự vui sướng, “Em nói cho anh nghe một lần nữa đi, là thật sao?”
Nhìn thái độ này của ông, Lâm Mặc cười, “Là thật, Tiêu An sáng nay đã đồng ý rồi.”
Tiêu An úp chén lên kệ, cậu không ngờ đến bố sẽ lại vui đến mức như vậy.
Lâm Mặc nhìn dáng vẻ úp chén chậm chạp của Tiêu An cũng hiểu hết, bà nói: “Tiêu An, con lại đây với mẹ nha?”
Tiêu An nghe xong có chút giật mình, tuy đã đồng ý rồi, nhưng cậu vẫn không biết nên làm sao, cậu đắn đo không biết có nên đi lại chỗ của mẹ hay không?
Tiêu Phong Trác nhìn Tiêu An, ánh mắt chứa đầy sự vui mừng, “Đồng ý là được rồi, như thế là tốt rồi.”
Điện thoại của Tiêu Phong Trác vang lên, ông bắt máy nghe, lát sau, ông nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Tiêu Phong Trác cúp máy, “Nếu con đã đồng ý rồi, thì để anh sắp xếp mọi việc. Việc xin nghỉ học ở trường của con cứ để anh lo. Nhanh nhất là ngày mai, là chúng ta đi được rồi.”
Lâm Mặc không ngờ lại nhanh đến như vậy, mới chỉ vừa hôm qua, mà đến hôm nay mọi chuyện đã thành thế này.
Đột ngột đến như thế sao?
Tiêu An không nghĩ rằng ngày mai sẽ đi rồi. Cậu còn chưa nói với Trạch Lan gì nữa, tâm trạng cậu lúc này đang rất buồn.
Ngắn đến như vậy sao?
Cậu nhất định phải nói với Trạch Lan nhanh lên.
Lâm Mặc nói Tiêu Phong Trác vào phòng mình ngồi, còn bà thì nói chuyện với Tiêu An. Bà biết sự có mặt của Phong Trác khiến cho con vẫn chưa thể nào quen được, “Con lại đây ngồi nói chuyện với mẹ nha.”
Quả nhiên không có bố của Tiêu An ở đây, con lại ngay, bà nói: “Con buồn vì sắp phải xa Trạch Lan phải không?”
Tiêu An chỉ gật đầu.
Lâm Mặc hiểu ý của con, “Mẹ cũng như con vậy, mẹ không muốn xa Trạch Lan. Nhưng mà, con vẫn sẽ giữ liên lạc với Trạch Lan mà, chứ đâu phải là cắt đứt hoàn toàn đâu. Con hãy vui vẻ lên đi nào.”
Tiêu An không nói gì, một lát mới nói: “Con vẫn chưa kịp nói gì với Trạch Lan hết. Chiều nay con sẽ qua nhà nói với cậu ấy.”
Lâm Mặc nói: “Mẹ sẽ đi chung với con, mẹ cũng phải tạm biệt Trạch Lan nữa.”
Tiêu An lắc đầu từ chối, “Không cần đâu, mẹ đang bệnh, nên ở nhà nghỉ đi, con sẽ chuyển lời của mẹ cho Trạch Lan mà.”
Lâm Mặc cũng nghe Tiêu An, “Vậy thì cũng được.”
Đến chiều, Tiêu An gấp quần áo vào vali, đồ không có nhiều nên cậu xếp mọi thứ rất nhanh đã xong.
Tiêu An cầm tấm hình mà Trạch Lan đưa cho mình trên tay, cậu hết tiền cũng chưa có xin mẹ, nên chưa mua khung cho hình vào được. Cậu tìm một quyển tập, rồi kẹp hình lại cho đàng hoàng, sau đó vào vali.
Xong xuôi, Tiêu An bắt xe buýt đến nhà của Trạch Lan. Cậu bấm chuông, một lát sau có dì Dương giúp việc ra mở cửa.
Nhìn thấy Tiêu An thì dì Dương vui vẻ, bà vẫn còn nhớ mặt của cậu, “Là Tiêu An đúng không?”
Tiêu An: “Vâng.”
“Con đến đây tìm cậu chủ sao?”
Tiêu An: “Con có chuyện, muốn gặp Trạch Lan ạ.”
“Thật tiếc quá, cậu chủ mới đi ra ngoài với ông bà chủ rồi. Con có chuyện gì muốn nói sao? Nếu được thì dì sẽ chuyển lời lại giúp con cho.”
Tiêu An buồn bã mà lắc đầu, “Dạ thôi, không cần đâu ạ. Con muốn tự mình nói.”
Nói xong, Tiêu An buồn bã mà trở về nhà, không gặp được Trạch Lan rồi.
Đúng là quá xui xẻo mà.
Về nhà, cậu sẽ gọi điện thoại lại thôi.
Tối đến Tiêu Phong Trác mua rất nhiều đồ ăn ngon đến, cả gia đình cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm. Chủ yếu vẫn là Tiêu Phong Trác và Lâm Mặc nói chuyện với nhau.
Gương mặt của Tiêu An buồn từ lúc chiều cho đến giờ, cũng không còn để tâm ăn uống đàng hoàng.
Lâm Mặc thấy từ chiều về nhà là Tiêu An đã buồn hiu rồi, bệnh của bà đi vốn dĩ chẳng sao cả. Bà biết rằng, chính là vì Tiêu An không muốn cho bà thấy được khi đấy con buồn như thế nào thôi đâu. Hai bố con này, đúng là giống nhau chẳng khác một tí nào.
Lâm Mặc nói: “Con nói với Trạch Lan rồi mà, đừng buồn như vậy nữa nha, nghe mẹ, vui vẻ lên đi nào.”
Tiêu An lắc đầu nói: “Không, cậu ấy không có ở nhà, con định tối sẽ gọi điện nói cho cậu ấy biết.”
Thì ra là vẫn chưa nói nên Tiêu An mới buồn từ chiều đến bây giờ sao?
Tiêu Phong Trác hỏi nhỏ Lâm Mặc: “Trạch Lan là bạn của Tiêu An sao?”
Lâm Mặc: “Đúng vậy, thằng bé là bạn thân của Tiêu An, em rất thích đứa nhỏ này. Trạch Lan hay đến nhà chơi lắm, nhưng mà... chắc từ giờ sẽ không được như vậy nữa rồi.”
Nói đến đây, giọng của Lâm Mặc cũng buồn bã. Bà cũng rất nhanh ổn định lại cảm xúc, trong bữa cơm ba người, bà mà buồn nữa thì sao còn gì là ăn cơm nữa.
Lâm Mặc cố xua đi sự buồn bã này, bà dẫn dắt câu chuyện đến một hướng khác, “Đúng rồi, anh có biết không? Tiêu An học rất giỏi đó, cô giáo đi học khen con rất nhiều. Con còn làm được cả toán của lớp sáu, khi đó, con chỉ mới học lớp bốn thôi đó.”
Tiêu Phong Trác nhìn Tiêu An, “Đúng là con của anh, thật giống với anh hồi nhỏ mà.”
Tiêu An hôm nay mới biết, thì ra những cái đó, là cậu đều được thừa hưởng từ bố.
Tiêu Phong Trác nói tiếp: “Anh định sắp xếp xong chuyện của bố, sẽ làm phẫu thuật cho em gấp. Bệnh của em không thể để như vậy được. Anh rất lo.”
Lâm Mặc: “Ừm, vậy mọi chuyện để anh quyết định hết.”
Vấn đề lo lắng nhất của Tiêu An cũng đã được giải quyết rồi, tuy nhiên, cậu lại không mấy được vui vẻ.
Tối nay Tiêu Phong Trác ở lại ngủ với Lâm Mặc.
Khi lẫy ăn cơm, Tiêu An cũng đã nghe bố nói, trưa mai là sẽ đi rồi. Thật ra sáng là sáng có thể đi luôn rồi, nhưng cậu nói dời lại đến trưa. Bố đồng ý cũng không hỏi gì thêm, có lẽ, bố vẫn biết cậu chưa nói chuyện gì được lúc này.
Tiêu An bấm số điện thoại gọi cho Trạch Lan, nhưng không được, hình như là điện thoại bàn đã bị hư không gọi được rồi.
Tiêu An không hiểu sao mọi chuyện lại cứ không may như vậy? Cứ như mọi thứ đều đang cố tình muốn trêu ngươi cậu vậy.
Tiêu An buồn bã để điện thoại xuống đi về phòng. Chỉ còn ngày mai nữa, ngày mai là cậu phải đi rồi. Ngày mai bất kể là có chuyện gì, bằng mọi giá cậu cũng phải gặp để nói với Trạch Lan cho bằng được. Hai lần không gặp được rồi, lần thứ ba không thể như vậy được.
Tiêu An quyết định ngày mai lên trường rồi tạm biệt Trạch Lan, tâm trạng cậu buồn bã đủ mọi cảm xúc đan xen.
Tiêu Phong Trác và Lâm Mặc chưa ngủ, mọi chuyện đến như vậy thật bất ngờ, cảm giác khi cả hai nằm trên giường, kí ức hạnh phúc ngày xưa lại ùa về.
Tiêu Phong Trác ôm Lâm Mặc từ đằng sau, mà nói: “Anh xin lỗi. Anh hứa, từ giờ sẽ bù đắp lại cho em, và con những năm tháng khổ cực qua.”
Lâm Mặc dịu dàng nói: “Những năm tháng qua, em và con sống tốt lắm, anh đừng tự trách bản thân mình như thế nữa, lỗi không phải tại anh mà.”
“Nói dối, em đừng tưởng anh không biết gì. Anh đã biết được hết rồi, em phải đi làm rất cực khổ, con đi học luôn bị bạn bè trêu trọc và chế giễu. Mọi chuyện, anh đều biết hết. ”
Lâm Mặc không nói gì, một lát sau, bà nói: “Không phải là lỗi của anh, chúng ta bỏ cái không vui đi nào. Từ giờ, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới nha.”
“Ừ...” Tiêu Phong Trác đau lòng khi nghe những thông tin về vợ con trong từng ấy năm. Đều tại ông nhu nhược vô dụng, sau khi Lâm Mặc bỏ đi, trong từng ấy năm ông cũng không dám đi tìm vợ và con, chỉ vì sợ bố của ông. Mười năm Tiêu An không có tình thương của bố rồi. Từ giờ trở đi, vợ và con là quan trọng nhất với ông. Ông sẽ không để họ thiếu gì, ông sẽ bảo vệ được họ, sẽ bù đắp cho họ suốt bao năm tháng qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT