Tên Hán Việt: Thế hữu Phan An Thể loại: Tiết tấu chậm, cung đình, làm ruộng, nhẹ nhàng, HE Tình trạng bản gốc: Hoàn thành Hiệu đính: Mày là bố tao Bìa: Mo Tập Làm Bìa
Văn án
Vừa mới tỉnh mộng, chợt thấy Phan An
————
Một thiếu niên mỹ mạo, một người được xưng tụng tuấn tú nhất thành Lạc Dương.
Tôi đi qua nơi này, bắt gặp vẻ đẹp khiến người kinh diễm ấy, chàng không phải người hoàn mỹ, thanh danh của chàng có lẽ cũng không quá tốt đẹp, nhưng chàng ước hẹn sẽ trao ta tình cảm chân thành, trong sáng nhất.
Chốn Hà Dương có một ngọn núi phủ đầy đào hoa, nếu có đi ngang qua, vậy đừng ngại dừng chân thưởng ngoạn.
Đó là thứ mà phu quân ta đã trồng, người khác gọi chàng là Phan Nhạc, ta gọi chàng là Đàn lang.
(cải biên dựa trên lịch sử có thật, vui lòng không khảo chứng)
Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Dương Dung Cơ, Phan An ┃ Nhân vật phụ: Thạch Sùng, Lục Châu ┃ Nhân vật khác: Phan An, Ngụy Tấn, trùng sinh
Tóm tắt bằng một câu: Người khác gọi chàng là Phan Nhạc, ta gọi chàng là Đàn lang.
Lập ý: Phong lưu thời Ngụy Tấn.
*Phan Nhạc (247 – 300), tên tự là An Nhân, hiệu là Đàn Nô, đời sau quen gọi là Phan An, người Trung Mưu, Huỳnh Dương. Ông là một văn nha nổi tiếng thời Tây Tấn và là đệ nhất mỹ nam thời cổ đại của Trung Quốc.